Hồi ức bị tiếng đập cửa cắt ngang.
Hàn Dung mang dép lê, di chuyển chậm rì đi ra mở cửa, Lăng Đầu Trọc sắc mặt tiều tụy đang ở bên ngoài, đối phương đưa cho anh một cái túi da trâu, “Đây là bệnh án anh họ lấy được.”
Hàn Dung nhìn lướt qua, nhận lấy. Trên túi viết: Bệnh viện Hồng Tâm, khoa tâm thần – Quý Diên.
“Dây thần kinh thị giác có vấn đề bẩm sinh, không nhìn được màu sắc, cảm xúc thiếu hụt, không có đạo đức quan, giá trị quan, cũng vì nguyên nhân này mà một khi phát bệnh sẽ trở nên cực kỳ điên cuồng. Khi còn nhỏ từng tiếp nhận trị liệu tâm thần, sau hai năm thông qua được các bài kiểm tra và xuất viện. Mười mấy năm qua, cậu ta vẫn sống rất bình thường.”
[Theo lời kể của người trong gia đình, bệnh nhân có dấu hiệu đái dầm của bộ ba Macdonald. Cần nằm viện theo dõi thêm.]
Triệu chứng của Macdonald chính là ngược đãi động vật, đốt cháy đồ vật, đái dầm, những sát thủ biến thái thường có đầy đủ ba dấu hiệu này.
Hàn Dung xem xong, không nói gì, Lăng Phong đợi một lúc rồi định đứng lên cáo từ, trước khi đi, cậu ta quay lại hỏi: “Anh biết tôi là người mà anh họ cố ý sắp xếp ở bên cạnh anh đúng không?”
“Anh họ bảo tôi bảo vệ anh, cũng nhờ anh ấy vận động ở giữa để anh được tham gia phá án cùng tổ trọng án, bởi vì từ lúc bắt đầu trị liệu, Quý Diên không cho phép bất kỳ ai tới thăm anh, kể cả cha anh. Cậu ta hoàn toàn cách ly anh với thế giới bên ngoài.”
“Ngoài ra, đưa anh vào 717 cũng chính là ý của Quý Diên.”
“Hiện tại địa vị nhà họ Trần được nâng cao rất nhanh đúng không?” Hàn Dung nhàn nhạt nói, “Con trai nhỏ được cưng chiều nhất nhà họ Quý là một bệnh nhân tâm thần, chuyện này nếu bị tuồn ra, hoặc ít hoặc nhiều sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của bọn họ.”
“Trần Sanh đang muốn tính bàn tính này à?”
Lăng Phong không nói gì, cậu ta biết người thông minh như Hàn Dung không cần câu trả lời.
“Cậu bảo anh ta đừng có uổng phí thời gian. Lạc đà gầy vẫn mạnh hơn ngựa, chưa kể nếu nhà họ Quý thật sự để ý chuyện này thì năm đó đã không đưa Quý Diên vào bệnh viện trị liệu, tự để lại một nhược điểm lớn. Cảnh sát Lăng, nể tình chúng ta có quen biết một thời gian, tôi khuyên cậu đừng nhúng tay vào vũng nước đục của hai nhà Trần Quý này. Kể cả Trần Sanh, tôi biết lời khuyên thành tâm đến mấy cũng khó lay chuyển được kẻ liều mạng, nếu anh ta động vào Quý Diên, đồng nghĩa với việc tự hủy diệt cả bản thân mình.”
Hàn Dung phất tay, “Không tiễn.”
Lăng Phong nói: “Anh không nghi ngờ Quý Diên đã động tay động chân vào ký ức của anh sao? Nếu những thứ anh nhìn thấy chỉ là những gì cậu ta muốn anh nhìn? Những năm gần đây, cậu ta cố ý giam cầm anh.”
“Vậy thì sao?” Hàn Dung mỉm cười, “Ít nhất cho đến hiện tại, tôi hoàn toàn bình thường. Quý Diên đã chữa khỏi cho tôi. Điều đó rõ như ban ngày mà, không phải sao?”
“Hàn Dung, tôi thật sự rất tiếc cho anh.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong bầu không gian yên tĩnh, nghe có phần bi thương.
“Tôi biết. Cảnh sát Lăng, tôi cũng rất cảm ơn cậu nhiều năm qua đã quan tâm.”
“Chỉ là bảy năm mà thôi, tôi nợ cậu ấy.” Hàn Dung xoay người về phòng ngủ cất túi hồ sơ bệnh án, sau đó ôm một con mèo bông đi ra, “Giúp người giúp tới cùng, cậu đưa tôi tới 717 một chuyến luôn đi.”
“…..” Lăng Phong lẳng lặng móc chìa khóa xe, hai người cùng nhau xuống tầng, cậu ta đã quen làm tài xế miễn phí rồi. Lăng Phong liếc nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt mấy lần dạo qua con mèo bông Hàn Dung đang ôm trong ngực. Nhận ra tầm mắt tò mò của đối phương, Hàn Dung mở miệng nói: “Mười mấy năm trước trình độ chữa bệnh của khoa tâm thần trong nước như thế nào cậu cũng biết. Cậu ấy thiếu hụt cảm xúc, nhưng các cơ quan cảm giác vẫn bình thường, cậu ấy cũng biết đau.”
“Ít nhất trong bảy năm nay, cậu ấy chưa từng làm tôi đau, cho dù kiểm soát giấc mơ là một cách thức ‘giết người dịu dàng’ thì tôi cũng chấp nhận.”
“Bảy năm nay, cậu ấy chưa từng tách tôi ra khỏi mẹ.”
“Tôi rất cảm kích cậu ấy.”
Suốt bảy năm, Quý Diên không dệt cho Hàn Dung những giấc mơ đau thương và tiếc nuối, chính bản thân hắn lại tỉnh táo nhìn thế giới không màu sắc và cảm xúc này. Hàn Dung không thể tưởng tượng được, đối phương làm thế nào để kiểm soát được bản thân mình, trong hoàn cảnh áp lực như vậy mà vẫn không nổi điên, không sụp đổ.
“Tùy hai người đi.” Lăng Phong nói, “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ quần chúng, giữ gìn trật tự xã hội, nên bắt thì bắt, nên thả thì thả. Ân oán của hai người tôi không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn quản.”
“Ừm. Cảm ơn cậu.”
Lăng Phong đưa Hàn Dung tới cổng bệnh viện rồi rời đi. Trước khi đẩy cửa phòng bệnh, Hàn Dung hơi lo lắng, anh không quên trên hồ sơ bệnh án có viết Quý Diên khi còn nhỏ có hành vi “ngược đãi động vật”, anh lo khi mình đẩy cửa ra, bên trong sẽ là khung cảnh máu me be bét.
Lần trước đi quá vội nên quên không mang Sách Gia theo, là anh không đúng. Hàn Dung bực bội cào tung đầu tóc của mình, sau đó hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa rồi mở ra.
Quý Diên đang ngồi dưới sàn, tập trung vẽ tranh. Trần, tường, cửa kính, bất kể là nơi nào có thể nhìn thấy, đều được hắn vẽ lên, tất cả đều là hình vẽ Hàn Dung sinh động như thật.
Sách Gia đang nằm phơi bụng ngủ trên sàn, tiếng thở khò khè rõ to, thức ăn của phòng bệnh VIP này không tồi, một tháng không gặp, nó đã béo lên một vòng.
Bộ đồ bệnh nhân trên người Quý Diên dính đủ loại màu sắc, thoạt nhìn như một đứa trẻ ngây thơ.
“Em trốn khỏi bệnh viện, đi thật lâu thật lâu, tình cờ gặp anh trốn học, đang nằm bắt chéo chân ngủ trên cây. Lúc anh thức dậy, nhìn thấy em dùng đá đập chết một con thỏ hoang, chẳng hỏi gì, chỉ vươn tay với em, nói phong cảnh hôm nay rất đẹp. Đêm đó là đêm Giáng Sinh, cả thành phố treo đèn ngôi sao, trên vỉa hè còn có ông già Noel đứng phát quà cho trẻ nhỏ.”
“Anh bế em lên, hỏi em có nhìn thấy ông già mặc áo đỏ kia không? Em hỏi anh màu đỏ là gì, anh đưa cho em một viên kẹo sữa, nói màu đỏ là màu ngọt ngào, là màu của hạnh phúc.”
“Sau đó em nhìn thấy rồi…” Quý Diên mỉm cười, “Em nhìn thấy cây thông Noel màu xanh, đèn ngôi sao màu vàng, ông già Noel màu đỏ.”
“Anh nói muốn đưa em về nhà. Em dẫn anh về tới trước cổng bệnh viện, anh đưa cho em con mèo bông mẹ anh cho anh, ở trên đầu nó có viết tên của anh, nói về sau khi tức giận thì hãy đánh nó, khi sợ hãi thì hãy ôm chặt nó, tóm lại là đừng bắt nạt động vật sống nữa. Em biết đau, chúng nó cũng biết đau. Anh còn đồng ý về sau sẽ đến thăm em. Em đợi từng ngày từng ngày, cuối cùng không đợi được. Em nghĩ rất có thể hôm đó em ‘vượt ngục’, người dính đầy máu, bộ dạng quá kinh tởm nên đã dọa anh rồi, cũng có thể là anh sợ em lại phát bệnh, cho nên không tới nữa.”
“Anh chậm chạp không đến, em chỉ có thể chủ động đi tìm anh, nhưng sau khi em xuất viện, nhà anh đã chuyển đi rồi. Album ảnh ngày đó chiếu cho anh xem là em cạy cửa vào nhà tìm được, bức thư là giả, em tìm được một tờ giấy có bút tích của mẹ anh nên bắt chước viết theo.”
“Ngày đó đi quá vội vàng.” Im lặng một lúc, Hàn Dung nói: “Xin lỗi, là anh thất hứa.”
“Không sao. Sau đó em cũng tìm được anh, tuy rằng anh dường như chẳng còn nhớ gì nữa.” Quý Diên cong mắt cười.
Hàn Dung cố nén đau xót trong lòng, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Anh quay đầu qua một bên, nói sang chuyện khác: “Vì sao lại chọn chữa khỏi bệnh cho anh?”
“Dù sao anh cũng không yêu em. Thà một Hàn Dung không yêu em vẫn còn tốt hơn là hàng ngàn hàng vạn Hàn Dung không yêu em.”
“Nhưng thực tế thì em cũng không giết chết bọn họ.”
“Mặc kệ là ai thì người đó cũng đều là anh. Em thích anh như vậy, sao nỡ xuống tay? Hơn nữa, em đã giấu bọn họ tới một nơi mà chỉ có mình em biết.”
“Nhưng em biết, em không giấu được anh.” Quý Diên nhếch miệng, tay cầm bút vẽ thêm một nét, người trong tranh đang cười tự giễu.
Hàn Dung đi tới bên cạnh Quý Diên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Anh đến đưa em về nhà.”
Quý Diên ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đối diện hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Anh gầy đi rồi.”
“Ừm, không có em ở nhà, anh không ăn cơm đúng bữa.”
Quý Diên nhíu mày, lại nghe thấy Hàn Dung dùng giọng điệu không thèm để ý nói tiếp: “Còn thường xuyên thức đêm uống rượu, mới sáng nay còn ho ra máu.”
Hai hàng lông mày của Quý Diên nhăn càng chặt hơn.
“Không có em bên cạnh, anh thật sự tiêu rồi.” Hàn Dung nói, “Bác sĩ, có khả năng anh mắc phải hội chứng Stockholm rồi, cần trị liệu.”
Quý Diên: “Bệnh này em không biết chữa.”
“Vậy à? Vậy thì chỉ cần em đừng rời khỏi anh là tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”
Hàn Dung kéo Quý Diên đứng dậy, vớt Sách Gia đang ngủ say nhét vào trong túi áo, “Đi làm thủ tục xuất viện cùng anh.” Anh nhét con mèo bông vào tay Quý Diên, “Hôm nào kiếm cho em con khác.”
Quý Diên ngoan ngoãn mặc đối phương làm gì thì làm, dẫn đâu đi đó.
Ngoài trời, nắng vàng rực rỡ.
*
Ba tháng sau.
Hàn Dung định mang Sách Gia và Quý Diên cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, trong lúc đang thu dọn hành lý thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bên ngoài là Nguyên Phi sắc mặt trắng bệch như người vừa mất cha mẹ, nhìn thấy Hàn Dung lập tức nghẹn ngào nói: “Hàn ca! Dã Hỏa chết rồi, Đinh Đinh mất tích, đội trưởng Lăng bị cách chức!”
“Làm ơn hãy giúp em!”
Hàn Dung không ngờ mới có mấy tháng, tổ trọng án khiến tội phạm nghe danh đã sợ vỡ mật lại gặp phải cục diện sắp bị giải tán này.
“Lăng Phong đắc tội ai vậy?”
“Còn có thể là ai nữa?!” Nguyên Phi siết chặt nắm tay, căm phẫn nói: “Nhất định là tên vương bát đản Cát Gia Kỳ hối lộ cấp trên nào đó!”
“Lăng Phong đang ở đâu? Trước tiên dẫn tôi đi gặp cậu ta đã. Trên đường vừa đi vừa nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hàn Dung đeo giày, quay lại hôn lên má Quý Diên một cái, dặn dò: “Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về.”
Quý Diên đang ôm Sách Gia, gật đầu đồng ý.
Nguyên Phi vừa lái xe vừa nói: “Ngày 1 tháng 3, Cát Gia Kỳ tham dự một sự kiện ký tặng sách, Dã Hỏa và Đinh Đinh phụ trách theo dõi, giữa chừng bị mất liên lạc. Hai ngày sau, có người vớt được ở sông Vân một cái xác chết trôi, đã xác nhận là Dã Hỏa… Bên pháp y giám định nguyên nhân tử vong là mất máu vì trúng đạn ở ngực. Hiện tại cảnh sát đang điều tra khu vực xung quanh sông Vân, đội trưởng Lăng nghi ngờ Cát Gia Kỳ mua sát thủ giết người, bởi vì một ngày trước khi diễn ra sự kiện ký tặng sách, đội trưởng Lăng nhận được một tin nhắn kỳ lạ của Dã Hỏa. Hôm nay Cát Gia Kỳ chuẩn bị rời khỏi thành phố Tuyết Châu, đội trưởng Lăng đã tới sân bay trước rồi.”
“Vì sao Lăng Phong lại bị cách chức?”
Lúc tới sân bay nhìn thấy Cát Gia Kỳ, Hàn Dung đã hiểu lý do vì sao Lăng Phong bị cách chức.
Cát Gia Kỳ mặc bộ đồ bệnh nhân, tay quấn băng vải treo trên cổ, ngồi trên xe lăn, xung quanh là một vòng tròn vệ sĩ.
Cậu ta mỉm cười giả vờ thân thiết chào hỏi Lăng Phong: “Cảnh sát Lăng, đã từng là ngôi sao của tổ trọng án, bây giờ lưu lạc tới bước đường làm công nhân vệ sinh ở sân bay à?”
Lăng Phong mặt không cảm xúc siết chặt cây lau nhà cầm trong tay, bộ dạng như đang muốn lao vào tẩn chết tên ngụy quân tử kia.
Hàn Dung nói: “Lăng Phong, cậu cùng chúng tôi trở về trước đi.”
Cát Gia Kỳ nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, tựa hồ như đang tìm tòi trong đầu những tin tức liên quan tới người này, nói: “Hàn Dung, thiên tài phác họa chân dung tội phạm. Nghe nói anh vì không chấp nhận được chuyện mẹ qua đời bất ngờ mà nổi điên, bây giờ đã khỏi bệnh chưa?”
Nguyên Phi thô bạo chửi: “Liên quan mẹ gì đến mày!”
Cát Gia Kỳ không thèm để ý, vẫn nhìn Hàn Dung, nói tiếp: “Anh có từng nghĩ tới chuyện mẹ anh bị giết không phải là do trùng hợp không? Năm đó có một vài tên cướp bị bao vây, anh bắt được kẻ nổ súng giết chết mẹ anh, nhưng có bắt được người làm chủ sau màn không? Theo tôi thì chưa bắt được hết đồng nghĩa với việc chưa phá được án.”
Hàn Dung đút tay vào túi quần, thản nhiên nhìn Cát Gia Kỳ, “Tôi thực sự rất tò mò, vì sao cậu lại để ý đến tôi như vậy?”
“Vì hai chúng ta là đồng loại chăng?” Cát Gia Kỳ nghiêng đầu, khuôn mặt non nớt làm động tác này trông rõ ngây thơ, “Tôi thấy các người đuổi theo sau mông tôi đã lâu, hay là tôi và anh đánh cược đi, nếu anh thắng, tôi sẽ phối hợp điều tra, thế nào?”
Hàn Dung: “Đánh cược cái gì?”
“Tôi ấy mà, có một chút hứng thú với vụ án năm xưa, chỉ cần anh có thể trong một tháng phá được vụ án mà tôi yêu cầu, thì tính là anh thắng.”
Nguyên Phi cười lạnh: “Vì sao phải đánh cược với mày? Trực tiếp tìm chứng cứ Dã Hỏa bị giết là được, để xem tới lúc đó mày có còn cười nổi không!”
Cát Gia Kỳ cười càng tươi hơn, ôn tồn nói: “Bởi vì Hàn tiên sinh hiểu rõ, các người không thể tìm được chứng cứ chứng minh tôi động thủ giết người.”
Nguyên Phi kinh ngạc, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta nhất thời quên mất, thứ Cát Gia Kỳ am hiểu nhất chính là mượn đao giết người. Lúc này, điện thoại di động trong túi có tiếng thông báo, Nguyên Phi lấy ra xem, là tin nhắn của bên pháp y gửi tới.
Bạch Tâm Hoài: Cảnh sát vớt được ở dưới sông súng của Đinh Đinh, dựa vào đường đạn, đặc điểm vết thương trên ngực Dã Hỏa, hung khí chính là cây súng này, mà trên súng chỉ có dấu vân tay của Đinh Đinh.
Cát Gia Kỳ ung dung hỏi lại một lần nữa: “Có đánh cược không?”
Hàn Dung mỉm cười, kiêu ngạo nói: “Vụ án này tôi sẽ phá. Cậu, tôi cũng sẽ bắt.”
Cát Gia Kỳ: “Vậy thì tôi rửa mắt chờ mong.”
Trên loa sân bay thông báo đã tới giờ làm thủ tục.
Vệ sĩ đẩy Cát Gia Kỳ vào lối đi đăng ký.
Lăng Phong muốn xông lên lại bị Hàn Dung giữ lại.
Hàn Dung nhìn theo Cát Gia Kỳ, thầm nói: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
[Hết chương 43]