Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 51

Viên chức nhà nước cấp cơ sở việc nhiều tiền ít, trong văn bản điều lệ chế độ lại quy định không được làm thêm nghề phụ, nam thanh niên độc thân và nhà không giàu thường sẽ không đâm đầu vào cái hố này, cho nên những người ở Cục bảo vệ môi trường đều cho rằng nhà Hàn Dung rất giàu, chưa kể anh còn làm việc chăm chỉ, tốt bụng hiền lành, mối quan hệ với các đồng nghiệp cơ bản là hòa thuận.

Cách bọn họ một con phố là Cục khiếu nại công cộng, nổi tiếng với biệt danh “nha môn trong sạch”, đãi ngộ so với Cục bảo vệ môi trường kém hơn một chút, nhân viên không nhiều, nội bộ đấu nhau, chướng khí mù mịt. Những cơ quan khác đều lấy chủ đề câu chuyện của bọn họ bàn tán say sưa.

Càng nghèo càng loạn, càng loạn càng đấu, càng đấu càng nghèo, lời này rất có đạo lý. Có những người trời sinh đã lòng dạ hẹp hòi, thông qua việc hạ thấp người khác để nâng giá trị của mình lên, thường xuyên to nhỏ với lãnh đạo, gây khó dễ với đồng nghiệp.

Vốn dĩ Cục bảo vệ môi trường và Cục khiếu nại nước sông không phạm nước giếng, nhưng xui xẻo thế nào bên trên lại giao xuống một hạng mục lớn, yêu cầu hai bên hợp tác với nhau. Con người Hàn Dung rất đơn giản, hoặc là không làm, hoặc là phải làm thật tốt. Anh không giấu dốt, cũng thẳng thắn góp ý, chẳng bao lâu đã bị tiểu nhân ghen ghét.

Đồng nghiệp trong Cục đã nhiều lần uyển chuyển ám chỉ với anh, nhắc anh bớt chiếm nổi bật của những cơ quan khác, cẩn thận với những người cố ý giở trò. Hàn Dung chân thành cảm ơn, lại không để trong lòng. Khi hạng mục kết thúc, bên trên yêu cầu một bản báo cáo tổng kết toàn bộ. Cục khiếu nại có một người là tay bút có tiếng, vì vậy người đó phụ trách bản báo cáo này, bên bảo vệ môi trường phụ trách cung cấp thông tin và số liệu thực tế. Mấy ngày sau đối phương thông báo lại với Hàn Dung, nói là trong số liệu hình như có lỗi sai, yêu cầu kiểm tra lại.

Kiểm tra lại toàn bộ chẳng khác nào bắt đầu từ “con số không”. Nhân viên bên bảo vệ môi trường tăng ca ngày đêm chiến đấu, Hàn Dung cũng nằm trong số đó, lần thứ hai gửi tài liệu sang, phải năm lần bảy lượt xác nhận số liệu này không có gì sai.

Bên phía đối phương không nghe không thuận theo. Quản lý bộ phận của Hàn Dung là một người phụ nữ mạnh mẽ sắp về hưu, cực kỳ bảo vệ cấp dưới của mình, “Không thành kim cương thì cũng đừng làm đồ sứ! Báo cáo này chẳng lẽ chúng ta không viết được à?”

Vì vậy, toàn bộ báo cáo tổng kết do Cục bảo vệ môi trường lo hết. Thành phẩm bao quát đầy đủ, trực quan dễ hiểu, rất hợp khẩu vị của cấp trên.

Cuối năm Cục bảo vệ môi trường có thưởng, nhưng danh tiếng của phía bên kia nào đó lại dậm chân tại chỗ, nơi nơi phỉ báng Hàn Dung. Không bao lâu sau anh cũng nhận ra, lúc gặp mặt ở một bữa tiệc, trực tiếp nói thẳng: “Tay chân của cậu dài thế, không sợ người ta chém đứt à?”

Đánh thẳng vào nụ cười đạo đức giả của đối phương.

Đồng nghiệp lo lắng khuyên can: “Người kia nguy hiểm lắm, cậu cẩn thận một chút.”

Hàn Dung thờ ơ nói: “Đã là yêu quái thì sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta dùng gậy đập chết.”

Mấy ngày sau, Hàn Dung bị một người nặc danh tố cáo, lý do là nhận hối lộ trong hạng mục kia, phải điều tra tài sản cá nhân. Thực ra căn bản cũng chẳng có gì, nhưng Quý Diên lại mới mua nhà, người đứng tên lại là Hàn Dung, hai người này có quan hệ gì? Vì vậy lại tra lên đầu Quý Diên.

Sau đó chẳng có sau đó nữa, Hàn Dung vẫn giữ thái độ không quan tâm như cũ. Có một hôm lúc xuống căng tin ăn cơm, nghe đồng nghiệp ở bàn bên cạnh nói, người kia mỗi ngày tố cáo cái này cái nọ, chọc cho đồng nghiệp xung quanh xù lông lên, cũng tố cáo ngược lại, thật là nhàm chán, bây giờ thì “không tìm thấy người” nữa rồi, đúng là vác đá nện chân mình.

Lăng Phong tới thăm Hàn Dung. Hai năm không gặp, cậu ta lên chức rất nhanh, đối với người ở Sư Thành mà nói, cũng đứng được ở cấp bậc nhân vật lớn. Cảnh phục và quân hàm thể hiện thân phận, cộng thêm quả đầu trọc lốc vô cùng bắt mắt, Lăng Phong trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người khi bước vào Cục bảo vệ môi trường.

Lăng Phong không thông báo trước với Hàn Dung nên lúc Hàn Dung hay tin, anh đang kiểm tra một hạng mục nhỏ ở khu vực ngoại thành, mệt mỏi gấp gáp chạy về, ống quần vẫn còn dính ít bùn.

Bộ dạng lôi thôi lếch thếch, thật không dám nhìn thẳng.

Lăng Phong ôm chầm lấy Hàn Dung, gào khóc hu hu thiếu điều muốn quỳ gối xuống.

“Đại ca, theo em đi!! Ở chỗ này anh là nhân tài không được trọng dụng, tim em đau đớn….”

“……”

Lăng Phong đi rồi, xưng hô của đồng nghiệp đối với Hàn Dung từ “Tiểu Hàn” âm thầm biến thành “thầy Hàn”.

Có một vị lãnh đạo già sắp về hưu, mời toàn bộ cấp dưới ăn bữa cơm. Thực ra công việc mệt hay khổ một chút cũng không sao, chỉ cần đồng nghiệp hòa thuận, cấp trên công minh, phân biệt rõ đúng sai là tốt rồi, nhưng xã hội này rất khó được như vậy, lại còn làm trong nhà nước, họ hàng dây mơ rễ má bao che cho nhau đủ kiểu. Bởi vậy trong bữa tiệc chia tay kia, một đám nhân viên lớn tướng làm cha làm mẹ cả rồi, tiếc nuối khóc lóc rối tinh rối mù.

Vị lãnh đạo kia dặn dò từng người, “Tính tình của cậu quá nóng vội, phải biết tự kiềm chế lại.”

“Cậu quá bất cẩn, nếu muốn lên cao hơn thì phải suy nghĩ thật kỹ.”

Đến lượt Hàn Dung, bà xoa đầu anh, nói: “Cậu tới làm việc chưa được bao lâu, chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Sư Thành không giữ được cậu. Thực ra người trẻ tuổi nên đi khắp nơi nhiều hơn, cũng không phải là không tốt.”

“Giữ tôi lại không phải là thành phố này, mà là con người ở thành phố này.”

Hàn Dung nghĩ mình là người rất may mắn. Thời niên thiếu không biết thu gai nhọn của mình, gặp được không ít người tốt, một đường đi tiếp, vượt qua được hết mọi cửa ải khó khăn.

“Không đi xem thì làm sao gặp được người đáng giá để mình giữ lại?”

Hàn Dung cảm kích mỉm cười, không đáp.

Thực ra đối với Hàn Dung mà nói, nơi nào cũng giống nhau, bởi vì người mà anh muốn giữ lại bên mình nhất sẽ không rời đi.

Rượu quá ba tuần, một vài đồng nghiệp bắt đầu lôi kéo người chưa lập gia đình là Hàn Dung, thi nhau giới thiệu đối tượng.

“Con người cũng giống như đũa vậy đó, có đôi có cặp thì mới viên mãn được.”

Hàn Dung bật cười, uyển chuyển từ chối hết. Trên đường về nhà, anh đi ngang qua một cửa hàng thú cưng sắp ngừng kinh doanh, thú cưng trong cửa hàng đang được bán hạ giá, Hàn Dung đẩy cửa đi vào, chỉ còn một con mèo Ragdoll cuối cùng, khoảng tầm hai tuổi, được ăn uống đầy đủ nên béo mượt.

Hàn Dung đi tới gần lồng sắt, con mèo hờ hững liếc anh một cái, dáng dấp ngạo mạn cực kỳ giống Bão Cầm.

*

Quý Diên trèo lên thang, cứu Sách Gia đang bị mắc kẹt ở góc tường ra. Con mèo này chẳng biết giống ai, có lúc thông minh quá mức, cảm giác không giống một con mèo bình thường, có lúc lại dại dột, ngốc đến cạn lời. Đam mê leo trèo vượt nóc băng tường, không ít lần tự làm mình mắc kẹt trong một xó xỉnh nào đó, thật là một con mèo kỳ lạ.

Hàn Dung không ở nhà, Quý Diên cũng không thân thiết với Sách Gia. Sau khi mang nó xuống, hắn buộc Sách Gia vào một cái thớt, còn mình đứng bên cạnh làm thịt gà, lấy trong ngăn tủ ra một cái nồi, mặt không cảm xúc nói: “Hầm canh mèo, đầu tiên là trói mèo lại, đập mấy cái…”

Sách Gia ôm đầu, người run bần bật.

Sau khi làm xong sạch sẽ con gà xếp vào nồi, Quý Diên mới thả Sách Gia ra.

Đúng lúc này có tiếng mở khóa cửa, Hàn Dung đã về, bước vào huyền quan cao giọng hô: “Sách Gia, tao mua cho mày một người vợ này!”

Sách Gia nghe thấy tiếng Hàn Dung, kích động chạy như bay ra đón, chuẩn bị cáo trạng thì nhìn thấy một con mèo Ragdoll nằm trong ngực Hàn Dung, nó phanh kít lại, tròn xoe mắt đứng nhìn.

“Đây là Minh Quang (ánh sáng), từ nay sẽ là vợ của mày!”

Nuôi mèo mà, phải có đôi có cặp mới hoàn mỹ.

Sau đó…

Sách Gia căn bản rất ít khi chịu ngồi yên một chỗ, nhưng chỉ cần Minh Quang đi ngủ là nó cũng sẽ nằm bên cạnh, không ngủ mà nhìn chằm chằm đối phương.

Minh Quang vốn dĩ không thích vận động, nhưng chỉ cần Sách Gia nghịch ngợm phá phách thứ gì đó là nó cũng tiện thể đi tới dẫm dẫm thêm mấy cái.

Hàn Dung tính tình hiền lành, nhưng mỗi lần tan làm nhìn thấy phòng ngủ và phòng khách cứ như vừa trải qua lịch kiếp, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, tóm lấy hai con mèo đưa cho Quý Diên, “Tối nay ăn canh mèo!”

Minh Quang đi theo Sách Gia chơi đùa, lại có chuyên gia dinh dưỡng cấp cao là Quý Diên điều chỉnh lại lượng đồ ăn, dáng người dần dần thay đổi, càng cao quý và quyến rũ hơn trước.

Mỗi lần Hàn Dung và Quý Diên mang Sách Gia và Minh Quang đi dạo phố, đều sẽ thu hút được không ít ánh nhìn.

“Khi còn nhỏ, ông ngoại dạy anh một câu thơ cổ, nếu anh nhớ không nhầm thì là ‘ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh, minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình*’. Ngày đó nhìn thấy Minh Quang, đột nhiên anh nhớ tới hai câu thơ này.”

(*dịch nghĩa: Người không lời, mặt trăng tĩnh lặng. Người có tình, trăng sáng lung linh – thivien.net, Nguyễn Minh dịch)

“Trăng có ánh sáng, người có tình.”

Bọn họ vĩnh viễn không rời xa nhau.

[Hết ngoại truyện 2]
Bình Luận (0)
Comment