Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 31



Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 31: Tú Nương phát uy.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Trương Hắc Ngưu nhớ ra ý nghĩa của hai chữ đầu hàng thì thuận miệng nhận lời, sau đó hắn phát hiện ra động tác của đám sơn tặc, cảm thấy rất thú vị, thế giới quả nhiên là cực kỳ kỳ diệu, thế tục này đáng để hắn xông vào một lần.

- Tất cả đứng lên.
Trương Hắc Ngưu thúc ngựa đứng lên, trường thương trong tay được ánh lửa chiếu lên phát ra những luồng sáng cực đẹp.

Lúc này giống như có một mệnh lệnh từ trong cơ thể bùng lên, tất cả đám sơn tặc đều đứng lên như rồng như hổ, dù là những kẻ đang bị thương cũng là như vậy, đầu đã không còn đau, lưng không mỏi, chẳng còn gì. Đặc biệt là tên thủ lĩnh sơn tặc, hắn nhặt trường thương của mình, nhảy lên ngựa, bộ dạng phấn chấn tinh thần.

Lúc này đám sơn tặc cảm thấy rất khó tưởng, Trương Hắc Ngưu ra lệnh một tiếng mà kẻ nào cũng khôi phục lại lực chiến, đáng sợ là bản thân không ý thức được điều này, khi thân thể hoàn thành động tác thì trong đầu mới có phản ứng.


Xảy ra chuyện gì? Thật ra vừa rồi tình cảnh chém giết bị khí thế của Trương Hắc Ngưu bao phủ, tâm thần của đám cường đạo bị ảnh hưởng nặng nề, vì thế mà hắn ra lệnh thì trực tiếp vượt qua đầu óc mà chuyển xuống thân thể.

Đám sơn tặc không hiểu điều này, bọn họ tưởng Trương Hắc Ngưu có khí bá vương trong truyền thuyết, vì thế mà thân thể chấn động, ai cũng tự nhiên tòng mệnh. Lúc này thấy Trương Hắc Ngưu uy phong lẫm liệt thì cũng vui lòng phục tùng.

- Nghe lệnh.
Mười ba cánh sơn tặc liên hợp lại, nhân viên phức tạp, lúc này lại vì một khẩu lệnh mà nhất trí.

Trương Hắc Ngưu cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đám ô hợp này khi nào thì chỉnh tề như vậy? Nhưng hắn cũng không nhiều lời, điều này lại càng làm cho đám người sinh ra cảm giác thần bí.

Trương Hắc Ngưu thân cao hai thước ba, thân thể như sắt thép, trường thương trong tay xuất thần nhập hóa, lực lượng đạt đến đỉnh phong, cơ thể giống như ma thần, quả nhiên là mãnh tướng tuyệt thế hiếm có. Hắn thúc ngựa chạy vào thành, lúc này tiếng chém giết bên ngoài đã hầu như còn rất nhỏ, tất cả mọi nơi đã bị ánh lửa bùng lên soi sáng như ban ngày.

Lúc này ngoài phủ thành chủ đang chém giết điên cuồng, chiến sự rơi vào trạng thái giằng co, tất cả mọi người đều đỏ mắt, bây giờ chỉ còn một ý nghĩ chính là liều chết. Lúc này trong thành chỉ còn lại ông già trẻ nhỏ, những người có chút sức lực đều phải lên thành chiến đấu, phủ thành chủ vừa chắc vừa có diện tích không nhỏ, nếu không sẽ chẳng chứa được nhiều người như vậy. Những năm gần đây thành chủ vơ vét quá mạnh tay, vì vậy một Hán Cô thành với hơn mười vạn dân nhưng bây giờ chỉ còn lại năm vạn, sau này vì sơn tặc mà có một bộ phận bỏ chạy, bây giờ chỉ còn lại người già yếu mà thôi. Nhân viên quân đội cũng không đủ, binh lính thiếu huấn luyện, bây giờ nếu nói về lực chiến là lực bất tòng tâm. Thậm chí ngay cả Tần Thường cũng phải cầm kiếm chạy ra để hỗ trợ phòng thủ, nàng chỉ cần vung kiếm cũng tạo nên vô số huyết quang, rõ ràng cũng là cao thủ hiếm có.

Đám người Nguyệt Hổ thấy tình cảnh như vậy cũng không hay, nhưng lúc này chiến sự căng thẳng, cũng không thể quan tâm người khác, có một cao thủ hỗ trợ cũng sẽ tốt hơn. Nguyệt Như và Nguyệt Phong cùng hợp trận chém giết, lúc này mệt mỏi thở hồng hộc, vì sơn tặc tác chiến một mình thì dũng mãnh nhưng phối hợp lại không tốt, hơn nữa mười ba cánh quân phối hợp cũng rất khó, vì thế mà Nguyệt Phong và Nguyệt Như mới có chút sức chống đỡ, bây giờ mới biết chiến trận đáng sợ cỡ nào.

Nguyệt Hổ là chỉ huy, Sơn Vạn Trọng nắm tinh binh có nhiệm vụ cứu hộ, Tống Bình Hòa được Sát Trư Vương lão Chu bảo vệ mà liên tục bắn tên, tên dài như điện, cực kỳ lăng lệ. Khi tình huống khổ chiến xảy ra thì số lượng người giảm bớt cực nhanh, người chết như bao tải ngã xuống tường thành, con kênh quanh thành bị xác chết lấp đầy, hơn nữa càng lúc càng cao, sợ rằng sẽ đến lúc vượt qua tường thành.

Nguyệt Hổ thầm kêu khổ, chẳng lẽ hôm nay bỏ mạng ở đây? Dù võ công có cao nhưng bị sơn tặc bao quanh cũng chết không có chỗ chôn.

Vẻ mặt đám người trong phủ cũng không tốt hơn bao nhiêu, ai cũng có những suy đoán lung tung khi tình huống chém giết bên ngoài càng thêm ác liệt. Văn Trọng gần đây lớn gan cũng bị dọa phát run, Tú Nương ôm Tiểu Thanh với vẻ mặt tái nhợt, nhưng nàng cũng không phải cầu nguyện cho chính mình, chỉ biết cầu mong cho trượng phu và Tiểu Thanh được bình an. Tên ăn mày Chuyên Đầu thì co người thành một khối, hắn tránh trong góc tường, chỉ có một mình Lộ lão nhân không sợ hãi mà ngồi ngay ngắn như thường, không có chút bối rối. Đám thân hào nông thôn và gia tộc quyền thế thì dùng một phương pháp đặc biệt để bà trừ cảm giác sợ hãi, đó là uống trà, không có trà thì uống nước. Có kẻ liên tục lau mồ hôi, cũng có vài tên đếm số tiền không nhiều trong ngực, còn có kẻ liên tục xoa nắn đầu gối.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến những âm thanh ồn ào, có vài người ăn mặc rách rưới giống như thường dân phóng đến, cầm đầu đoàn người là một tên thân thể cường tráng, vẻ mặt đoan chính nhưng lúc bước đi ánh mắt thường lóe lên cái nhìn tàn nhẫn và gian ác. Người này vừa vọt vào bên trong đã chỉ vào mọi người quát lớn:
- Đám ăn thịt người, uống máu người các ngươi đã chết đến nơi vẫn còn tụ tập ở đây, để đám thường dân chúng ta làm lá chắn sống, ngăn cản đao kiếm. Nếu hôm nay ông phải chết thì chém đầu chó của các ngươi tìm đường sống hiến cho đại vương bên ngoài, ông sẽ đi theo đại vương ăn ngon uống cay.

Lúc này mọi người mới thấy đám người đi theo tên nam nhân cường tráng này là đông nghịt một mảnh, vài tên đứng bên cạnh lại hét lên phụ họa, lưỡi đao trong tay cực kỳ sắc bén, lóe lên hàn quang lóng lánh.

Lộ lão nhân chấn động, thầm nghĩ đây chính là thám tử mà sơn tặc cho tiềm ẩn trong thành, hơn nữa chỉ cần nhìn bộ dạng của bọn họ là biết đã cổ động được nhiều dân chúng vốn có bất mãn với đám thân hào nông thôn đang ngồi đây.

Lúc này trong đại sảnh chợt rối loạn, đám người như ruồi bọ không đầu, có kẻ phát run ngã xuống đất, cũng có kẻ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ sau khoảnh khắc đã có hàng trăm trạng thái khác nhau. Lúc này tên thủ lĩnh đám người xông vào đại sảnh chợt cười ha hả:
- Đám cẩu tặc các ngươi cũng có ngày hôm nay, ông trừ hại vì dân.


Đám quần chúng đi theo phía sau chợt xúc động, bọn họ thấy đám lão gia trước kia cưỡi đầu cưỡi cổ mình đang làm trò hề, vì vậy mà ai cũng hưng phấn, ai cũng cầm chặt vũ khí muốn vọt lên.

- Giết, giết, giết đám cẩu tặc này đi.
Tên thủ lĩnh hô to, thầm nghĩ không uổng công mình ẩn úp đến bây giờ, hơn nữa còn vô tình nghĩ ra phương pháp cổ động đám dân đen bình thường bất mãn với bọn lãnh đạo trong thành, mọi người tập trung đến xử lý đám tham sống sợ chết, mình lại thành công áp dụng kế sách nội ứng ngoại hợp. Vì vậy mà trong lòng hắn cảm thấy rất vui sướng, hắn vung đao chém về phía một tên mập đã bị dọa chết ngất, tên này ăn quá béo, cũng không biết đã ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, bây giờ ông chém mày thành một đống thịt.

- Đại ca, đợi chút.
Một tên chợt kéo tay thủ lĩnh:
- Đám người này đều có rất nhiều tiền của, nên giữ lại để bức cung, bây giờ mà giết đi thì sau này chúng ta phải tìm kiếm tiền của rất khổ sở.

- Đúng.
Tên thủ lĩnh chợt dừng tay rồi hét lớn.

Đúng lúc này có một nữ tử lớn tiếng hét:
- Đại...Gia...Dừng...Tay... ....

Có lẽ đây là tiếng nói lớn nhất trong đời nữ tử này, giọng điệu vang vọng sàn nhà vách tường, ngay cả cửa sổ cũng run rẩy. Khoảnh khắc này mọi người cũng vô thức che lỗ tai của mình, ánh mắt chậm rãi tụ tập vào một điểm,một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, một nữ tử với dáng người tuyệt đẳng, trên mặt còn hai dòng nước mắt chưa biến mất, đây là một hình bóng mà ai trong Hán Cô thành cũng biết, là bà chủ xinh đẹp của Trương gia lão điếm, là Tú Nương.

Ánh mắt Lộ lão nhân chợt lóe lên kỳ quang.

- Tú Nương... ....
Không ít người biết Tú Nương, nàng trưởng thành, vẻ đẹp của nàng cũng có danh tiếng. Tên thủ lĩnh bên kia cũng nuốt từng ngụm nước miếng, đúng là một nữ nhân đào mật, ông thật sự có phúc, vì thế mà tặc tính bùng lên, toàn thân nóng như lửa.

- Thiếp thân là Tú Nương nhà họ Trương.
Tú Nương bị đám người nhìn chằm chằm mà toàn thân cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn đứng lên nói:
- Tướng công của thiếp thân đang chiến đấu bên ngoài.

Tú Nương nói đến đây thì trong lòng chợt bùng lên cảm giác phẫn hận nói không nên lời, trượng phu của mìn vì dân chúng trong thành mà ra ngoài chém giết đẫm máu và cực kỳ nguy hiểm với sơn tặc, nhưng đám người bảo toàn tính mạng ở đây lại muốn quay sang chém giết người nhà Hán Cô thành, dùng đầu của mọi người để nịnh nọt đám sơn tặc bên ngoài.

- Các ngươi.
Trong mắt Tú Nương chợt bùng lên cảm giác uy nghiêm làm đám người không dám nhìn thẳng, ai bị nàng nhìn qua cũng cảm thấy kinh sợ, sát ý biến mất, nàng tức giận nói:
- Các ngươi vì bảo toàn tính mạng của mình mà sát hại người nhà.


"Nữ nhân kia quá lợi hại!"
Tên thủ lĩnh phía bên kia bị Tú Nương nhìn qua làm cho dục hỏa toàn thân tan biến, thiếu chút nữa đã cảm thấy bất lực.

- Hùng Lục, Triệu Tam, Tiền Đại Hổ, Tống Nhất Xương.
Tú Nương chợt quát lên tên vài người, nàng lớn tiếng nói:
- Đám người các ngươi nói cho ta biết... ....

Khoảnh khắc này Tú Nương giống như bùng ra khí thế làm người ta phải khiếp sợ.

- Hắn là ai?
Tú Nương chỉ vào tên thủ lĩnh:
- Hắn là ai? Ta không nhất định kêu được tên tất cả mọi người trong Hán Cô thành, nhưng ta có ấn tượng với tất cả mọi người, hắn là ai? Hùng Lục, ngươi nói đi, Triệu Tam, nói đi, Tiền Đại Hổ, Tống Nhất Xương, các ngươi nói đi.

Mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhau, sau đó lại không phát hiện người trước mắt là ai, lúc này mọi người rất tò mò, bọn họ sinh sống ở đây cả đời, phần lớn đều quen biết rộng rãi, nhưng lại không biết người trước mắt là ai. Thậm chí đám người vừa bị cổ động cũng cảm thấy đối phương rất xa lạ, hắn là ai? xem tại

- Con tiện nhân này.
Tên thủ lĩnh thở hổn hển quát lớn, không thể ngờ kế hoạch hay lại thất bại trong gang tấc, lại bị phá hủy trong tay một con nữ nhân, vì vậy mà hàn quang lóe lên, một cây dao dài xẹt qua trời, hắn quát lên với thủ hạ:
- Giết.

- Hắn là thám tử của sơn tặc ngoài thành.
Một âm thanh già nua vang lên:
- Ra tay.

Mọi người ngây người.

Mục tiêu của luồng hàn quang là Tú Nương vừa rồi còn chính khí nghiêm nghị la mắng mọi người, trong lòng kẻ nào cũng run lên.


Bình Luận (0)
Comment