Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 10

Tạ Kỳ Chi tan học lúc 6 giờ 30 chiều, còn Tạ Chấp Lam phải học buổi tối, muộn hơn cậu hai tiếng. Tạ Kỳ Chi ôm cánh tay anh trai nài nỉ suốt mười phút, cuối cùng cũng khiến y mềm lòng, gọi điện cho chú Ngũ bảo chú ấy đến muộn hơn để hai anh em cùng về.

Tạ Kỳ Chi nhất định phải đợi y, suốt hai tiếng đó cậu chỉ có thể ở lại trong lớp với Tạ Chấp Lam. Y phải đi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm để xin phép một tiếng, còn Tạ Kỳ Chi thì tự ngồi vào chỗ, yên lặng chờ y quay lại.

Đó là chỗ của Ứng Hoài.

Hắn tan học buổi chiều rồi đi luôn, khi Tạ Kỳ Chi đến thì hắn không có trong lớp. Gió từ phía sau thổi vào, giữa một lớp học với những bóng lưng im lặng và dày đặc, ở vị trí của Ứng Hoài, chỉ có chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng bị vắt hờ trên lưng ghế.

Ai cũng thấy chuyện đó là bình thường.

Hắn mang một vẻ lơ đãng và tự do không hề phù hợp với một học sinh trung học trong giai đoạn gấp rút, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều đã quen với điều đó.

Tại sao?

Anh trai không có ở đây, người giải đáp thắc mắc này cho cậu là Hứa Tư Miểu.

Cô ấy chỉ ra cửa sổ, bảo Tạ Kỳ Chi nhìn ra ngoài.

Tháng chín ở Nghi Châu, sáu giờ chiều trời đã tối hẳn, những chiếc đèn đường hình vuông ẩn mình sau những tán lá sum suê, thắp lên từng vầng sáng màu vàng nhạt. Xa hơn là sân bóng đá và nhà truyền thống của trường, tòa nhà ký túc xá nằm ở phía sau, chỉ có vài ô cửa sổ lác đác sáng đèn.

“Mười năm trước, trường Nghi Châu đã mở rộng một lần. Sân vận động và thư viện em thấy bây giờ đều được cải tạo từ lúc đó, còn phá dỡ vài tòa nhà đã bị xuống cấp do mưa gió. Khi mở rộng, một tập đoàn đã quyên góp cho trường 20 triệu nhân dân tệ, cử một đội ngũ tinh anh đến để lên kế hoạch xây dựng, đóng góp rất nhiều công sức.” Hứa Tư Miểu cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu em vào nhà truyền thống, sẽ có ghi chép về chuyện này. Chủ tịch tập đoàn khi đó tên là Ứng Tư Nguyên, chính là ông nội của Ứng Hoài.”

Tạ Kỳ Chi chớp mắt, có chút bất ngờ.

“Việc người đi trước trồng cây để người đời sau hưởng bóng mát là thế đấy.” Hứa Tư Miểu bình thản nói, “Những chuyện nhỏ nhặt như đi học muộn, trốn học, nhiều lắm cũng chỉ phạt hắn luyện chữ, chép văn cổ. Chỉ cần không quá đáng, không ai dám quản Ứng Hoài đâu.”

Không làm bài tập, ngủ gật trong giờ, bàn học trống trơn, mà lại không có giáo viên nào dám quản… Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, vậy thì thành tích của Ứng Hoài có thể tốt đến đâu cơ chứ?

Thảo nào mà bài tập cũng phải để anh trai y làm hộ, đúng là đại học dốt.

Sau này có một ngày, Tạ Kỳ Chi như ý nguyện nhìn thấy bảng xếp hạng tổng điểm giữa kỳ của khối lớp 11, Ứng Hoài đứng thứ sáu. So với người anh trai đứng thứ nhất, thành tích này quả thực có vẻ kém một chút, nhưng cũng cách xa vạn dặm so với từ “học dốt”.

Võ Tiểu Long đi cùng cậu, cảm thán “chậc chậc”: “Ứng ca lại đứng thứ sáu hả? Ổn định quá đi mất! Tao chép bài cũng không thể nào ổn định được như thế.”

Lúc đó Tạ Kỳ Chi mới biết, từ ngày đầu tiên vào trường Nghi Châu, Ứng Hoài đã cắm rễ ở vị trí thứ sáu, bất kể làm bài kiểm tra hay thi học kỳ, chưa từng nhích lên hay lùi xuống lần nào.

Trường Nghi Trung sản sinh ra nhiều nhân tài, mỗi lần thi học kỳ, điểm số của top 100 đều rất sát sao. Tạ Chấp Lam cũng không thể lần nào cũng đứng nhất khối, thỉnh thoảng cũng tụt hạng và bị người khác vượt qua.

Chỉ có Ứng Hoài là luôn đứng yên ở vị trí thứ sáu, bất kể top 5 có thay đổi như thế nào.

“Anh đã hỏi Ứng ca làm cách nào mà làm được như vậy.” Võ Tiểu Long nói, “Hắn nói không biết, đơn thuần là do may mắn, nghe là biết nói dối rồi.”

Nhưng Tạ Kỳ Chi không hiểu, tại sao Ứng Hoài lại làm như thế?

Võ Tiểu Long giơ một ngón tay lên, “Anh đoán nhé, một lý do là hắn thích số 6, con số may mắn của hắn có thể là 6, mà hắn cũng thật sự may mắn, sinh ra trong một gia đình như thế thì vận may chắc chắn không thể tệ được. Thế nên, bất kể đề thi khó hay dễ, thi ở đâu, chấm điểm nghiêm khắc hay dễ dãi, Ứng Hoài vẫn cứ thi được hạng 6.”

Tiếp theo, cậu ta giơ ngón tay thứ hai lên, “Một lý do khác, trường Nghi Trung có quỹ học bổng Tư Nguyên do gia đình hắn thành lập, mỗi lần thi học kỳ, top 5 học sinh sẽ nhận được 2000 tệ mỗi người. Đây là học bổng dành cho học sinh xuất sắc, ngoài ra còn có học bổng Cầu vồng, học bổng Khoa học và Nhân văn, học bổng Tiến bộ, vân vân, có rất nhiều hạng mục. Anh cũng đã từng nhận, nhưng Ứng Hoài thì chưa bao giờ nhận.”

“Còn có thể vì sao nữa?” Võ Tiểu Long nói, “Hắn chỉ là không muốn nhận thôi.”

Cũng sau lần đó, Tạ Kỳ Chi mới nhận ra, lớp 11 (11) của Tạ Chấp Lam là lớp chuyên trong các lớp chuyên, Hứa Tư Miểu có thể sánh ngang với anh trai, Võ Tiểu Long chưa bao giờ rớt khỏi top 100.

…Chỉ có mình cậu, người luôn chật vật ở ngưỡng điểm đỗ trong mỗi kỳ thi, mới là một học sinh dốt thực sự.

Khi Tạ Chấp Lam từ văn phòng trở về, trong lớp chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy.

Tạ Kỳ Chi ngồi ở hàng cuối, trông có vẻ hơi buồn ngủ. Cậu ngáp nhỏ một cái, úp mặt lên hai cánh tay đan vào nhau, mí mắt từ từ trĩu xuống.

Tạ Chấp Lam búng vào trán Tạ Kỳ Chi một cái, từ trong ngăn bàn lấy ra một chiếc gối nhỏ kê cho cậu, để cậu không bị tê tay khi tỉnh dậy.

Tạ Kỳ Chi nhận lấy, mơ màng vỗ vỗ chiếc gối, đó là một con thỏ nhỏ màu hồng cánh sen, không giống đồ mà anh trai y sẽ mua, chắc là do người khác tặng.

Tạ Chấp Lam hỏi cậu: “Hôm nay em có bài tập không? Làm xong chưa?”

Tạ Kỳ Chi gật đầu nói: “Làm xong rồi ạ.” Rồi tự giác quay người lấy ra từ trong ba lô để y kiểm tra.

Tạ Chấp Lam vừa lật xem vừa cúi đầu hỏi: “Ngày đầu tiên đi học, cảm thấy thế nào?”

Tạ Kỳ Chi dường như lại buồn ngủ, một lúc lâu sau mới trả lời y: “Rất tốt ạ.” Giữa chừng ngắt quãng rất lâu, Tạ Chấp Lam gần như nghĩ cậu đã ngủ, thì cậu lại thốt ra vài chữ, “Các bạn đều…”

Đều gì?

Tạ Chấp Lam nghiêng đầu, thấy cậu đang nằm úp mặt trên bàn, nửa khuôn mặt áp vào chiếc gối ôm hình con thỏ màu hồng, làm cho gương mặt cậu trông càng non nớt và xanh xao. Cùng với hơi thở yếu ớt lên xuống, hàng mi dài cong vút đang rũ, giống như đôi cánh bướm màu bạc, nhẹ nhàng và chậm rãi chớp.

Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài, Tạ Chấp Lam mới nghe được vế sau của câu “Các bạn đều…” từ miệng cậu.

“Ai cũng biết kể chuyện cười.” Tạ Kỳ Chi nói.

Tạ Chấp Lam sững sờ, không biết câu chuyện cười nào lại hay đến mức cậu phải đặc biệt nhắc đến. Y hỏi Tạ Kỳ Chi, nhưng cậu lắc đầu, không chịu nói.

Tạ Chấp Lam cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng y không tìm hiểu sâu thêm.

Y vốn luôn tôn trọng ý muốn của Tạ Kỳ Chi, hiếm khi ép buộc cậu làm những điều mình không thích.

Hơn nữa, vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng nói, Tạ Kỳ Chi đưa tay ra phía sau, xuyên qua chiếc ba lô chạm vào chiếc bình ống hút đựng nước muối bên trong. Cậu không muốn nó nữa, nhưng anh trai sẽ xách ba lô hộ cậu, dì Vương mà phát hiện ra nó biến mất cũng sẽ mách, nên cậu không thể vứt thẳng đi được.

Trong lòng Tạ Kỳ Chi rất phiền muộn.

Đi học thật đáng ghét, cậu không muốn đi học nữa, nhưng lại không biết một chuyện nhỏ như vậy có cần phải nói ra hay không, và phải mở lời như thế nào.

Cậu vẫn nhớ những câu chuyện cười vô vị mà Trần Mân đã kể vào giờ ra chơi buổi chiều.

Cậu ta giật lấy chiếc bình ống hút của Tạ Kỳ Chi, khăng khăng đó là n*m v* giả, giơ cao lên cho cả lớp xem, cười toe toét hỏi cậu có phải vẫn còn là một em bé sơ sinh, chưa cai sữa hay không.

Tạ Kỳ Chi muốn giật lại, nhưng cậu thấp hơn Trần Mân nên không thể.

Trần Mân càng đắc ý hơn, nói rằng muốn xem quái vật tóc trắng đã cai sữa chưa, uống một ngụm nước trong cốc ống hút rồi lập tức phun ra, nhăn nhó hỏi sao mà mặn thế.

Cả lớp cười ồ lên.

Tạ Kỳ Chi nắm chặt tay, nhìn cậu ta ném chiếc bình ống hút trả lại, nhíu mày nói: “Mày không phải quái vật tóc trắng mà là quái vật biển thì có? Phải uống nước mặn như thế này mới sống được. Hừ, càng ghê tởm hơn, tao đi ói đây.”

Không phải không có ai bênh vực Tạ Kỳ Chi. Vài bạn nữ đã giơ tay ngay khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, nói rằng Trần Mân bắt nạt bạn học, giật bình nước của Tạ Kỳ Chi uống, còn chửi bới.

Thầy Hoàng gọi Trần Mân đứng dậy hỏi có chuyện đó không, Trần Mân cười hề hề, nói rằng cậu ta chỉ đùa với Tạ Kỳ Chi thôi, chứ không làm gì cậu ấy cả.

Thầy Hoàng nhìn Tạ Kỳ Chi, quay sang phê bình Trần Mân vài câu, yêu cầu cậu ta viết một bản kiểm điểm 600 chữ, vậy là chuyện cứ thế trôi qua nhẹ nhàng.

Biến động cảm xúc của thầy Hoàng còn chưa bằng mấy tiếng trước, khi nghe Trần Mân gọi mình là Hoàng cẩu, mặt thầy lập tức đỏ bừng vì giận dữ và sống động hơn nhiều.

“Anh ơi.” Tạ Kỳ Chi gọi y một tiếng.

Tạ Chấp Lam ngước lên: “Sao thế?”

“Em muốn đổi một cái bình khác.” Tạ Kỳ Chi nói.

“Cái này có gì không tốt à?”

Tạ Kỳ Chi im lặng một lúc, rồi nói: “Nặng quá.”

“Được.” Tạ Chấp Lam đồng ý, “Trên đường về chúng ta sẽ chọn một cái nhỏ hơn, nhưng bình nhỏ thì dung tích cũng nhỏ, mỗi ngày em phải uống thêm vài bình nước nhé.”

Tạ Kỳ Chi gật đầu nói được.

Cậu vẫn luôn rất ngoan, những gì muốn và không muốn đều thể hiện rõ ràng. Tạ Chấp Lam hiếm khi phải suy đoán xem lời nói của cậu có ẩn ý gì khác hay không.

Nhưng cuối cùng, chiếc bình mới đã không được mua. Sau khi tan học buổi tối, Kiều An An xuống lầu tìm Tạ Chấp Lam.

Mỗi khi hẹn hò với bạn gái, y đều tỏ ra vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn. Y dành thời gian ăn uống, trò chuyện, phụ đạo bài tập, đặt họ lên ưu tiên hàng đầu trong mọi việc, và mỗi tối đều đưa họ về nhà. Với Kiều An An, y dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Cô ấy đứng thẳng ở cửa sau, mái tóc đen được ánh đèn chiếu vào trở nên ấm áp với màu nâu vàng. Khi cô ấy dùng đôi mắt cún con sáng ngời nhìn Tạ Chấp Lam, có một vẻ ấm ức và cố chấp đặc trưng của thiếu nữ.

Kiều An An nhìn Tạ Chấp Lam không chớp mắt: “Trưa nay anh nói với em, sau này em có thể đi ăn với bạn bè, không cần phải cố ý đến đợi anh nữa, em đã đồng ý rồi. Vậy còn bây giờ, em cũng tự về nhà một mình à?”

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, cậu đã biết y không thể từ chối cô ấy lần thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment