Tạ Kỳ Chi rất muốn phản bác hắn, nhưng lại không biết phải nói gì. Cậu ghét việc Ứng Hoài chẳng hiểu gì cả mà đã tự ý gán cho mình cái mác là một đứa em hư hỏng, tùy hứng và được anh trai nuông chiều.
Cậu không hề xấu xa với anh trai, giống như việc bất kể chuyện gì xảy ra, anh trai đều sẵn lòng đứng ra bảo vệ cậu, nếu cậu biết trước anh sẽ bị mắng vì chuyện này, cậu nhất định đã không để giáo viên gọi điện, cho dù có bị Trần Mân đánh một trận.
Sự tủi thân mà cậu sẵn sàng chịu đựng vì anh trai, và trách nhiệm mà anh trai sẵn sàng gánh vác vì cậu, rõ ràng là giống nhau, đều xuất phát từ tình yêu.
Yêu thương là một cái sai sao?
Đắc ý quên mình vì được yêu thương mới là sai, Tạ Kỳ Chi thừa nhận mình đã hơi đắc ý quá rồi…
Cậu lại không muốn phản bác Ứng Hoài nữa, vì hắn căn bản chẳng hiểu gì cả.
Tạ Kỳ Chi vẫn nhớ hồi còn nhỏ, anh trai cũng chưa lớn lắm, chỉ bằng cậu bây giờ. Họ hàng dẫn một cậu bé rất phiền phức đến nhà chơi. Cậu ta ồn ào đòi anh trai phải tặng chú ngựa pha lê trong phòng cho mình. Anh trai không đồng ý, cậu ta “bốp” một cái, đập vỡ nó.
Đó là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi thấy anh trai nổi giận. Cơn giận ấy rất kìm nén, nhưng vẫn sắc bén. Y trước mặt mọi người kéo cậu bé đó xuống khỏi ghế sofa, hỏi cậu ta là con nhà ai, có được dạy dỗ không.
Mẹ không đứng về phía anh trai. Bà bắt y phải cúi đầu xin lỗi họ hàng, rồi hỏi ngược lại y có được dạy dỗ không, có biết ai là chủ, ai là khách không?
Tạ Kỳ Chi không thích điều đó, nên đã nghĩ ra một cách để trêu chọc cậu bé kia. Cậu bé bị dọa quá mức, ngất lịm đi. Người lớn la hét vây quanh, lúc đó Tạ Kỳ Chi mới muộn màng nhận ra mình đã làm quá trớn.
Không ai từng dạy cậu thế nào là vừa phải, thế nào là kiềm chế. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn vậy, luôn dao động giữa sự ngoan ngoãn và tùy hứng, thích và ghét đều thường đi đến cực đoan.
Ngày hôm đó, Tạ Kỳ Chi luôn sống trong sợ hãi. Mặc dù không ai trách mắng cậu, mẹ cũng không dạy dỗ cậu như đã dạy dỗ anh trai, không hỏi cậu có được dạy dỗ không, có biết ai là chủ ai là khách không.
Sau này, cậu nghe thấy họ hàng bàn tán trên bàn ăn, nói rằng tiền thuốc men của cậu một năm phải tốn mấy triệu đô la Mỹ, thật là vung tay quá trán. Khi họ hỏi “Các người có tiêu nhiều tiền như vậy cho Chấp Lam không?”, bố đã im lặng.
Cậu nghe thấy mẹ và bố bàn bạc xem có nên đưa cậu trở lại trại trẻ mồ côi không. Bà nói, tuy bề ngoài Tạ Kỳ Chi không nói không rằng, nhưng tính cách lại quá cực đoan, bà sợ rằng sau bao nhiêu vất vả nuôi dưỡng, cuối cùng lại nuôi lớn một kẻ thù.
Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao không ai hỏi cậu là chủ hay là khách, bởi vì cậu chẳng phải là ai trong số đó cả.
Người cũng nghe thấy những lời đó còn có cả anh trai, y nắm tay Tạ Kỳ Chi, cúi thấp đầu nói đừng sợ, anh sẽ dạy em phải làm thế nào.
Đêm đó, Tạ Kỳ Chi lên cơn sốt cao. Mẹ ngồi bên giường sờ trán cậu, Tạ Kỳ Chi gắng gượng ngồi dậy, tựa vào lòng bà rồi khẽ hỏi: “Mẹ ơi, có phải con sắp chết rồi không?”
Mẹ ôm cậu, mãi vẫn không nói nên lời.
Tạ Kỳ Chi ho dữ dội, vừa thở hổn hển vừa nói: “Nếu con chết, mẹ có nhớ con không? Mẹ ơi… con khó chịu quá, con sợ ngày mai tỉnh dậy không được, sẽ không còn cơ hội gọi mẹ nữa…”
Tạ Kỳ Chi không hề khóc, nhưng những giọt nước mắt lạnh buốt từ phía trên nhỏ xuống mặt cậu. Đúng như lời anh trai nói, tuy mẹ có tính cách nóng nảy, đối xử với người khác khắt khe và dữ dằn, nhưng bà nhất định sẽ mềm lòng.
Việc trả thù cậu bé nhà họ hàng hay lừa lấy lòng thương của mẹ để được ở lại, đều là do anh trai đã tự mình chỉ bảo cậu phải làm thế nào.
Cậu không phải là người chỉ biết gây phiền phức cho anh trai, bắt y phải một mực chịu đựng và gánh vác trách nhiệm cho mình. Tạ Kỳ Chi hiểu rõ, mối quan hệ giữa cậu và anh trai là mối quan hệ che chở lẫn nhau.
Trần Mân lẳng lặng nhặt quả bóng lên. Cảnh tượng kỳ quái “anh trai của tên quái vật tóc trắng không giúp cậu ta mà còn mắng đến phát khóc” khiến thằng nhóc đứng ngồi không yên, trả bóng lại cho cán sự thể dục rồi muốn chuồn đi.
Ứng Hoài nhận ra, liếc nhìn Trần Mân rồi tóm lấy cổ áo sau, kéo cậu ta lại. Hắn khoác tay lên vai Trần Mân, cúi đầu hỏi: “Tôi cho cậu đi à?”
Trần Mân vô cớ run lên, ngẩng đầu lên, ngoài mạnh trong yếu nói: “Rốt cuộc các người muốn gì!”
“Vừa nãy đã nói rồi mà,” Ứng Hoài nói, “Xin lỗi, hay đánh trả.”
“Xin lỗi đi ạ,” Tạ Kỳ Chi lên tiếng, giọng nói vừa khóc xong hơi run rẩy.
Trần Mân cắn răng, vậy mà thật sự xin lỗi: “Xin lỗi, tao không cố ý đá trúng mày.”
Tạ Kỳ Chi nghiêng đầu nhìn đối phương, lúc này mới nhận ra Trần Mân lề mề ở sân bóng đợi mãi, hóa ra thật sự vì vô ý làm mình bị thương nên trong lòng áy náy.
Trần Mân quay đầu đi, bẽn lẽn hỏi: “Thế là đủ rồi chứ?”
“Không chỉ có vậy.” Tạ Kỳ Chi đột nhiên nói.
Gió hè thổi tung mái tóc trên trán cậu. Cậu cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi đôi mắt ướt đẫm, lau sạch những giọt nước dư thừa mà cậu không muốn người khác nhìn thấy.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhìn Ứng Hoài một cái, rồi quay sang Trần Mân đang bị hắn kẹp dưới cánh tay, từng chữ từng chữ nói một cách nghiêm túc: “Cậu phải xin lỗi tôi vì bốn chuyện, nói xấu sau lưng, giật bình nước, đặt biệt danh, và vừa rồi đá bóng đụng trúng tôi.”
Sau khi Ứng Hoài buông tay, Trần Mân rời đi.
Tạ Kỳ Chi đi đến bậc thang ngồi xuống, vén ống quần lên xem vết thương ở đầu gối.
Da cậu trắng, vết bầm tím xanh rất dễ thấy. Vết trầy da có diện tích lớn gần bằng lòng bàn tay, vẫn chưa đóng vảy, còn đang rỉ máu. Khi đi lại rất dễ bị dính vào quần.
Dường như càng lúc càng đau, lại còn hơi ngứa, giống như có con kiến đang gặm nhấm vết thương của cậu.
Ứng Hoài đi đến, cái bóng của hắn bao trùm lấy dáng người nhỏ bé của Tạ Kỳ Chi, nói với cậu: “Đừng ngồi đây, đứng dậy đi.”
Một cơn giận vô cớ dâng lên, Tạ Kỳ Chi giậm chân, đá một cú vào không khí, tức giận nói: “Đầu gối em đau lắm, không muốn đi nữa! Anh đừng nói chuyện với em!”
“Anh đưa em đến phòng y tế.”
“Em không đi,” Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, “Em đã nói là em rất đau rồi!”
Cậu tức giận đến mức Ứng Hoài nghi ngờ, chỉ cần cậu không ngã bị thương, có lẽ cậu sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ mấy vòng.
Ứng Hoài chọc vào trán Tạ Kỳ Chi đang lấm tấm mồ hôi, cười một cách hài hước: “Không đi bộ, vậy cõng em đi nhé?”
Tạ Kỳ Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn. Cậu không tin Ứng Hoài, người này tim sắt đá, trước đó ngay cả nắm tay cũng không muốn, làm sao có thể cõng mình.
Thế nhưng hắn lại thật sự ngồi xổm xuống. Tạ Kỳ Chi không do dự một giây nào, đứng dậy tựa vào hắn, ôm chặt cổ Ứng Hoài như một con lười, gò má lạnh buốt áp vào vành tai hắn.
Ngược lại, chính Ứng Hoài vì hành động quá nhanh của cậu mà sững lại một chút, hắn không quen nên nghiêng đầu đi, hỏi: “Không làm nũng nữa à?”
Tạ Kỳ Chi hừ một tiếng, xem đó là câu trả lời.
Ứng Hoài đứng dậy, vỗ vào chân Tạ Kỳ Chi: “Đầu gối tách ra một chút, đừng cọ vào quần áo anh.”
Tạ Kỳ Chi bám chặt lấy hắn nói: “Em tách ra rồi!”
Ứng Hoài cúi xuống nhìn, đỡ mông Tạ Kỳ Chi, bèn gọi cậu: “Chân ngắn.”
Tạ Kỳ Chi phản công: “Đại xấu xa.”
Ứng Hoài vừa đi vừa hỏi: “Ai là kẻ xấu xa?”
Tạ Kỳ Chi không trả lời, quay đầu nhìn chằm chằm Ứng Hoài, ý tứ tố cáo trong ánh mắt không cần nói cũng tự thấy rõ.