“Tôi đã bao giờ đánh thằng bé đâu? Đừng mượn danh tôi để dọa nó.”
“Muộn rồi,” Ứng Hoài cúi người, lấy chai coca từ máy bán hàng tự động, “tách” một tiếng, hắn mở nắp uống một ngụm, thong thả nói, “Đã chạy mất rồi. Trước khi đi còn bảo là tặng cái vali cho tôi, nhóc ấy không cần nữa, còn bảo tôi từ đâu đến thì về đó đi. Thế nào, tôi gửi cái vali này về nhà cho cậu nhé?”
“Cậu không tình nguyện đến vậy à?”
“Cậu nghĩ sao?” Ứng Hoài nhắc lại những lời Tạ Chấp Lam đã nói lúc đầu, “Em trai cậu đã lớn rồi, vừa ngoan ngoãn lại yên tĩnh, nó ở nhà cứ như một chậu cây nhỏ, sẽ không gây phiền phức cho tôi đâu. Phiền hay không thì chưa nói, nhưng chậu cây nhà cậu vừa rồi đá ba phát vào đuôi xe tôi đấy?”
“Thật sự đá à? Thằng nhóc hư này… Vậy tôi thay mặt Kỳ Kỳ xin lỗi cậu. Xin lỗi nhé, anh Ứng bớt giận được không?”
Ứng Hoài im lặng nửa giây, rồi nói: “Đừng có mà lươn lẹo.”
“Sao vậy? Tôi đàng hoàng xin lỗi mà cậu cũng bực.” Đối phương dường như đang ở nơi công cộng, giọng nói khi mở lời khá nhỏ, mang theo chút bông đùa mập mờ. Chỉ khi nhắc đến Tạ Kỳ Chi, giọng điệu mới có chút vẻ chững chạc của một người anh trai, “Cậu với Kỳ Kỳ không hợp nhau à?”
Ứng Hoài lại uống một ngụm coca, không trả lời.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng dòng điện nhè nhẹ, đối phương đợi một lúc, hiểu ra ý của Ứng Hoài: “Được rồi, tôi biết rồi. Thế này nhé, cậu bảo tháng sau cậu có việc, trùng hợp là Kiến Thiện cũng sắp về, tôi sẽ bảo Kỳ Kỳ sang ở nhà cô ấy.”
“Lâm Kiến Thiện?”
“Ừ, Kỳ Kỳ cũng quen cô ấy. Cô ấy là con gái có thể hơi bất tiện, nhưng nếu ở đối diện thì sáng tối gõ cửa xem một chút, dù sao cũng tốt hơn là để thằng bé ở một mình.”
Ứng Hoài lơ đãng ừ một tiếng, tiện miệng hỏi: “Cậu và Lâm Kiến Thiện vẫn còn liên lạc à?”
Hắn nghe rõ tiếng cười khẽ của đối phương qua điện thoại nghe có chút méo mó, đó là kiểu cười đầy ẩn ý như ngày xưa. Tạ Chấp Lam luôn dùng chiêu này để dỗ dành người khác, chỉ những người thực sự quen biết y mới biết bên trong chẳng có chút chân thành nào.
Y nói: “Đúng vậy, tôi vẫn còn liên lạc với tất cả mọi người. Ứng Hoài, chỉ có mình cậu là cắt đứt liên lạc với tôi thôi.”
Lại nữa rồi.
Đúng vào mùa tựu trường, tiếng ve kêu ồn ã không ngừng, dưới tòa giảng đường xếp hàng dài, những nam sinh choàng vai bá cổ sẽ chạy ra từ mọi ngóc ngách.
Ứng Hoài tránh những chỗ đông người, đang đi ngang qua cửa sổ lớn sát đất thì có người từ phía sau đến đụng phải khiến coca đổ ra mu bàn tay.
“Đàn anh, xin lỗi, xin lỗi ạ.”
Ứng Hoài ngước mắt lên thấy người đó chắp hai tay lại, từ xa ra hiệu xin lỗi hắn rồi vội vã bỏ đi.
Đến lúc này Ứng Hoài mới hoàn hồn, hắn chịu đựng cảm giác dính nhớp trên mu bàn tay phải, ngẩng đầu quan sát xem mình đã đi đến đâu.
Trước mặt là tòa nhà cao màu xám trắng, hắn lùi lại vài bước để nhìn dòng chữ trên tường, dáng người cao ráo vừa vặn nằm giữa ranh giới sáng tối.
Trong tai nghe, đối phương lại trêu chọc một câu gì đó, Ứng Hoài bóp chặt lon nước mất kiên nhẫn ngắt lời: “Tạ Chấp Lam, cậu bớt đa tình đi.”
“Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa. Kiến Thiện thích cậu mười mấy năm, đến cuối cùng thiệp cưới còn không đến tay cậu, tôi cũng không mong cậu còn nhớ gì tình xưa.” Tạ Chấp Lam nói, “Chỉ phiền cậu tháng này thôi, coi như tôi nợ cậu một ân tình. Kỳ Kỳ vừa mới đến Tùng Thành, chưa quen với đồ ăn, khí hậu cũng như môi trường. Tôi sợ thằng bé không khỏe lại còn giận dỗi không nói, tự chịu đựng rất dễ xảy ra vấn đề.”
“Nhóc ấy dỗi chuyện gì?” Ứng Hoài suy nghĩ một chút, hỏi, “Vì một người anh khác của em ấy sắp về à?”
“Chỉ nói là có khả năng, thời gian trước có chút manh mối, nhưng chuyện chưa chắc chắn nên tôi không dám nói với mẹ. Cũng không biết thằng bé nghe tin này từ đâu…”
Ứng Hoài có giới hạn về sự kiên nhẫn với chuyện nhà người khác, nghe hai câu đã bắt đầu lơ đãng. Qua ô cửa sổ kính trong suốt của thư viện, hắn bất chợt liếc thấy một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà quen thuộc.
Không biết Tạ Kỳ Chi đã vào đó từ lúc nào, ba lô của cậu bị vứt trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, còn cậu thì cúi đầu xem điện thoại. Cùi chỏ chống lên đầu gối, cúc áo ở cổ tay chưa cài, ống tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng bệch đến chói mắt.
Thật ra Tạ Chấp Lam nói cũng không sai, khi không giận dỗi, cậu giống như một chậu cây yên tĩnh, nhìn rất vừa mắt.
Hiển nhiên không chỉ có mình Ứng Hoài nghĩ vậy, mấy cô gái xúm lại bắt chuyện với cậu, dường như hiểu lầm cậu muốn vào trong đọc sách, chủ động cho cậu mượn thẻ sinh viên.
Tạ Kỳ Chi ngẩng mặt lên cười với họ rồi lắc đầu, khẩu hình miệng là “Cảm ơn các bạn, nhưng không cần đâu”.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã có một gương mặt thiên thần như bước ra từ truyện tranh, đôi mắt to tròn, trong suốt như ngọc bích. Mỗi lần ra vẻ ngoan ngoãn hay thân thiện, cậu đều thành công. Lớn lên chiêu này càng trở nên điêu luyện, chỉ chớp chớp mắt vài cái là đã khiến một đám nữ sinh vui mừng khôn xiết, cứ đứng mãi ở đó ôm sách trò chuyện với cậu không chịu rời đi.
Ứng Hoài bình thản thu lại ánh mắt, hỏi Tạ Chấp Lam: “Sao em ấy lại giận?”
“Chắc là không vui vì bị giấu diếm, thằng bé không nói với tôi, có lẽ sợ tôi nghĩ nó thật xấu xa, không hiểu chuyện. Tôi biết Kỳ Kỳ thực ra không có ác ý, cũng chẳng phải là không muốn Đông Đông trở về. Chỉ là… nó sợ, sợ chúng tôi sẽ không cần nó nữa.”
Ứng Hoài im lặng lắng nghe, không thể hiểu được nỗi khó xử của Tạ Chấp Lam khi làm anh lớn, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Bây giờ cậu lại biết đặt mình vào vị trí của người khác rồi à?”
Tạ Chấp Lam nghiêm túc được chưa đầy hai phút lại bật cười, là tiếng cười khẽ giống hệt lúc nãy khi hỏi về Lâm Kiến Thiện. Giống như đôi mắt đào hoa vốn quen trêu hoa ghẹo nguyệt của y, mỗi lần y cười cong cong mà lại gần thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Ứng Hoài nhíu mày, trực giác mách bảo hắn rằng lời y sắp nói ra cũng chẳng hay ho gì.
Y chưa kịp nói ra thì ở đầu dây bên kia đã có người gọi “Tiểu Tạ tổng”, mời y vào phòng họp.
Nụ cười trong giọng nói của Tạ Chấp Lam dần tắt, ngay lập tức trở nên điềm tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Ứng Hoài vô thức thở phào một hơi.
Tạ Chấp Lam như có lắp camera trên người hắn, “chậc” một tiếng hỏi: “Cậu coi tôi là mãnh thú à?”
Ứng Hoài thẳng thắn đáp: “Cậu còn tệ hơn cả mãnh thú.”
“Buồn quá, anh Ứng thật tuyệt tình.”
Ứng Hoài không muốn tiếp chuyện, tìm một thùng rác gần đó và ném lon nước đi.
Trước đây, Tạ Chấp Lam vẫn luôn như vậy, dù tuổi tác ngang nhau nhưng y chưa bao giờ đỏ mặt khi làm nũng hay dựa dẫm gọi hắn là “anh”. Mỗi lần làm điều gì quá giới hạn khiến người khác không vui, y đều giành nói trước, tố cáo Ứng Hoài là một con robot vô cảm, khiến y rất buồn.
Ứng Hoài không nghĩ mình là robot, trước đây hắn không muốn phản bác Tạ Chấp Lam, còn bây giờ thì lười biếng đến mức chẳng thèm phản bác y.
Một tiếng đã trôi qua, em trai của mãnh thú đang ngồi ngay ngắn trên sofa trong thư viện. Sau khi mỉm cười tiễn các cô gái, cậu trở lại với khuôn mặt vô cảm ban đầu, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại rồi tắt máy, không có ý định đứng dậy.
Ứng Hoài nhìn cậu, nói với Tạ Chấp Lam: “Tôi chỉ chăm sóc nhóc ấy một tháng thôi.”
“Cảm ơn cậu.” Tạ Chấp Lam vừa đi ra ngoài vừa dừng lại hỏi, “Kỳ Kỳ chắc đã về rồi nhỉ?”
“Trong mắt cậu, em ấy ngoan đến vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Tạ Chấp Lam cười, “Cậu không hiểu thằng bé đâu, nó rất ngoan, không cần cậu phải bận tâm nhiều, nếu không thì làm sao tôi dám làm phiền cậu chứ.”
Ứng Hoài cúp điện thoại.
Bên trong thư viện, Tạ Kỳ Chi lấy một cuốn tạp chí ra ngồi cạnh cửa sổ lật xem. Ánh nắng từ phía sau hắt vào, ở góc nhìn của Ứng Hoài hắn chỉ thấy một mảng nhỏ làn da trắng như tuyết trên gò má và chiếc cằm nhọn của cậu.
Ứng Hoài nhắn tin hỏi: 【Em đang ở đâu?】
Tạ Kỳ Chi nhanh chóng trả lời: 【Người đông lắm, em vẫn đang xếp hàng】
【Mất bao lâu nữa?】
【Em không biết】
Tạ Kỳ Chi một tay chống cằm, tâm trạng vui vẻ:
【Anh Ứng vẫn đang đợi em à?】
【Hỏi bâng quơ thôi】
【Vậy thì tốt rồi, nếu anh có việc thì không cần để ý đến em đâu, em không sao cả】
【Em xin lỗi vì lúc nãy đã giận dỗi anh, anh trai đã dạy dỗ em rồi, em sẽ tự kiểm điểm bản thân, sau này sẽ không như vậy nữa đâu】
【Khi nào anh Ứng rảnh lại đến đón em được không?】
【icon đáng yêu】
Cậu gửi một tràng tin nhắn, chẳng thèm quan tâm Ứng Hoài có trả lời hay không, đẩy điện thoại sang một bên và tiếp tục xem tạp chí. Dáng vẻ thư thái, bình thản như không có chuyện gì.
Ứng Hoài đã chứng kiến toàn bộ quá trình bằng mặt không bằng lòng của cậu, không nhịn được mà muốn bật cười.
Chậu cây cảnh?
Thật sự rất ngoan?
Không gây phiền phức cho mình?
Rốt cuộc hắn và Tạ Chấp Lam, ai mới là người không hiểu Tạ Kỳ Chi đây?
Ứng Hoài lười vạch trần cậu, quay người bỏ đi.
Điện thoại kêu “ting” một tiếng, Tạ Kỳ Chi cầm lên xem, lông mày bỗng chốc nhíu chặt.
Không xa phía trước, vang lên vài tiếng xì xào bàn tán.
“Đẹp trai đến vậy ư? Tớ còn chưa kịp nhìn chính diện, vừa rồi ai chụp được ảnh không?”
“Ai mà dám chụp chứ, người ta cứ nhìn chằm chằm về phía này đấy.”
“Dù sao cũng không thể là sinh viên của khoa mình, khoa Xây dựng làm gì có người đẹp trai.”
“Khoa Điện tử cũng không có.”
“Vậy các cậu xem khoa Công nghệ thông tin thì sao?”
“Ê, các cậu nhìn xem, cổ anh ấy sao lại…”
Tạ Kỳ Chi bỗng dưng thấy bực mình, cậu nhìn theo hướng mà họ đang bàn tán, không bỏ sót bóng lưng của người vừa là trung tâm của cuộc trò chuyện.
Hắn có dáng người rất cao, phần tóc gáy được cắt tỉa gọn gàng, vết sẹo khủng khiếp ở sau gáy đã mờ đi rất nhiều so với trước đây, nhưng vẫn nổi bật trên nền da trắng lạnh.
Đó là vết thương hắn bị ngã khi chơi đổ đèo bằng xe đạp leo núi hồi cấp ba. Vị trí rất nguy hiểm, chỉ cần lệch một chút là có thể đâm thủng cổ.
Anh trai cậu đến bệnh viện thăm hắn, nhưng lại không nói chuyện mà tát ngay vào đầu gối hắn một cái.
Ứng Hoài: “Này.”
Anh trai không thèm để ý đến đối phương, đi thẳng sang phía bên kia, bắt tay với người đàn ông đang gọt táo, nhiệt tình nói: “Chú lâu rồi không gặp! Sao chú vẫn chưa đánh gãy chân thằng này đi ạ?”
Người đàn ông ngượng nghịu, đứng dậy mời bọn họ ăn trái cây.
Ứng Hoài rất ghét mùi táo, tiện tay đưa cho Tạ Kỳ Chi rồi quay đầu nói: “Tạ Chấp Lam, cậu bị mù mặt à? Đó là trợ lý của bố tôi.”
Tạ Kỳ Chi phát hiện, thì ra cậu đã nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến Ứng Hoài, nhưng nhân vật chính trung tâm của mọi sự chú ý vĩnh viễn là hắn và Tạ Chấp Lam.
Cậu chỉ là cái đuôi theo sau anh trai, là một cái bóng nhỏ xíu trải dài trên mặt đất.
Ngày hôm đó kết thúc, Tạ Kỳ Chi giận dỗi vì đã trở thành cái thùng rác. Anh trai cậu phát hiện ra, đưa tay chọc vào má Tạ Kỳ Chi, không nói gì mà cầm lấy quả táo đã bị oxy hóa nặng kia và ăn hộ cậu.
Anh trai là một người anh rất tốt, chỉ có điều Tạ Kỳ Chi ghét nghe tên anh từ miệng Ứng Hoài, ghét sự quan tâm của anh dành cho Ứng Hoài, ghét cả sự thân thiết giữa họ, ghét cách họ thoải mái với nhau như chốn không người.
Trước khoảnh khắc màn hình điện thoại tối sầm, Tạ Kỳ Chi cúi đầu vẫn là dòng tin nhắn mà Ứng Hoài đã trả lời:
【Đừng giả vờ nữa, ra ngoài đi】
Màn hình đen kịt phản chiếu một gương mặt hờn dỗi, Ứng Hoài không chờ cậu mà biến mất khỏi tầm mắt từ lâu.
Tạ Kỳ Chi cụp mi hừ một tiếng, không có chút hoang mang nào khi bị bắt quả tang, chậm rãi gập cuốn tạp chí lại thầm nghĩ: Hung dữ cái gì mà hung dữ.