Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 30

Đã gần nửa đêm, Ứng Hoài vừa đỗ xe xong, điện thoại bỗng rung lên.

Là cuộc gọi từ một người cuồng em trai mà hắn còn chưa kịp đổi tên lưu. Câu đầu tiên y đã hỏi về tình hình của Tạ Kỳ Chi, có thích nghi với cuộc sống xa nhà không.

Ứng Hoài nhấn nút thang máy, nói: “Có thích nghi hay không thì cậu tự mà hỏi nhóc ấy.”

“Cũng muộn rồi, tôi sợ làm phiền nó nghỉ ngơi.” Tạ Chấp Lam nói, trong giọng có chút tiếc nuối, “Với lại Kỳ Kỳ bây giờ cũng lớn rồi, có vòng bạn bè riêng của nó. Bị tôi hỏi han đủ thứ hoài, tôi sợ nó sẽ thấy tôi phiền.”

Ứng Hoài lạnh nhạt đáp: “Tôi thấy cậu phiền đấy.”

“Cậu thì không sao.” Tạ Chấp Lam cũng đáp lại không khách sáo.

Từ trước đến nay, Ứng Hoài vẫn không thể hiểu tại sao trong mắt người khác, hắn và Tạ Chấp Lam lại có một mối quan hệ thân thiết không thể tách rời.

Rõ ràng hắn chưa bao giờ cố ý duy trì tình trạng như hình với bóng cùng Tạ Chấp Lam. Hồi mới vào cấp hai, hai người vốn dĩ không học cùng lớp. Nhưng vị hiệu trưởng khóa đó đã tự cho là thông minh, nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm lớp của Tạ Chấp Lam là một giáo viên lớn tuổi đức cao vọng trọng, nên đã chuyển hắn sang đó để lấy lòng ông nội.

Lên cấp ba cũng chẳng ngồi cùng nhau. Bởi vì trước kỳ thi vào cấp ba, kế hoạch của mẹ là đưa hắn sang Mỹ học cấp ba và đại học. Chỉ là bố hắn không đồng ý, sợ bà sẽ đưa con trai đi xa, hai người tranh cãi rất lâu. Cuối cùng, bố hắn dùng di chúc của ông nội để gây sức ép, mẹ hắn thua cuộc trước lá bài tình cảm đó. Ứng Hoài vẫn phải vào trường Nghi Trung.

Khi gặp hắn trong lớp, Tạ Chấp Lam kinh ngạc nhướng mày, đi tới hỏi: “Không phải cậu định đi du học sao?”

Ứng Hoài nói: “Không đi nữa.”

Tạ Chấp Lam hỏi: “Tại sao?”

Ứng Hoài còn chưa kịp trả lời, đã có người đùa cợt chen vào: “Còn tại sao nữa, cậu ở đâu thì Ứng Hoài ở đó chứ còn gì.”

Giải thích lý do thực sự quá phức tạp, Ứng Hoài lười nói, bèn “ừ” một tiếng, thừa nhận rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên do nhiều nguyên nhân, không phải do ý muốn chủ quan của hắn, nhưng kết quả thì vẫn như vậy.

Tạ Chấp Lam đột nhiên bật cười, choàng tay qua cổ hắn hỏi: “Ứng ca thương tôi vậy sao?”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt những người xung quanh trở nên đầy ẩn ý, còn Ứng Hoài chỉ thấy da mặt y dày đến mức không thể tin nổi.

Vào thời điểm ấy, trong mắt Ứng Hoài, hắn và Tạ Chấp Lam giống như hai loại trái cây khác nhau vô tình được đặt chung vào một khuôn, trải qua năm tháng lâu dài mà lớn lên, thích nghi và hiểu được hình dáng của đối phương.

Thời gian trôi qua, Ứng Hoài đã quên mất điều này, cho đến khi hắn bị những lưỡi dao kép từ tình thân và tình bạn đâm xuyên, và người này lại một lần nữa tự ý muốn cùng hắn đối mặt. Lúc đó, Ứng Hoài mới nhận ra tất cả mọi người, kể cả chính hắn, đều đã hiểu sai về mối quan hệ giữa hắn và Tạ Chấp Lam.

Là Tạ Chấp Lam đơn phương hiểu và nhìn thấu hắn, còn hắn thì chưa bao giờ nhìn thấu được Tạ Chấp Lam đang nghĩ gì.

Hai người họ vốn dĩ không phải là cùng một loại trái cây.

Cái xấu của Tạ Chấp Lam không đến mức khiến Ứng Hoài phải căm hận y, mà cái tốt cũng không đủ để họ bỏ qua mọi chuyện, quay về như thuở ban đầu. Thế nên, giống như những người bạn học trung học bình thường, sau khi mỗi người một nơi, họ tự nhiên cắt đứt liên lạc.

Chỉ vì Tạ Kỳ Chi xuất hiện nên họ mới liên lạc lại. Giờ đây, đột nhiên nghe y dùng giọng điệu của quá khứ nói chuyện với mình, Ứng Hoài lại cảm thấy rất khó thích nghi.

Ứng Hoài im lặng, mở cửa bước vào.

Ánh đèn trong nhà ấm áp và sáng trưng, thắp sáng từ phòng khách đến ban công. Không biết Tạ Kỳ Chi đang làm gì, nhưng tất cả đèn có thể dùng được đều bật sáng, cứ như cậu sợ bóng tối vậy.

Ứng Hoài bước qua sảnh vào, đứng trong phòng khách. Gió đêm từ cửa sổ mở rộng tràn vào, mang theo chút hơi lạnh mờ ảo của đêm khuya.

Tạ Kỳ Chi kiễng chân phơi quần áo ngoài ban công. Gió thổi bay vạt áo của cậu, để lộ một đoạn eo cực kỳ mảnh mai.

Ứng Hoài hỏi: “Sao muộn thế này còn giặt quần áo?”

Tạ Kỳ Chi giật mình vì giọng nói của hắn, quay đầu nhìn Ứng Hoài một cái, phơi xong chiếc áo sơ mi cuối cùng mới trả lời: “Chiều nay giặt, nhưng đợi phơi thì ngủ quên mất, nên cứ để đó đến bây giờ.”

Ứng Hoài quay đi. Trái lại, Tạ Chấp Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy, bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu để Kỳ Kỳ tự giặt đồ à?”

“Giặt bằng máy giặt, nhóc con phơi.” Ứng Hoài bực bội hỏi lại, “Hay là tôi giặt giúp nó nhé?”

Hắn mở tủ lạnh. Vô thức đưa tay đến khu vực quen thuộc nhất, nhưng chạm phải không phải là thân chai nước đọng hơi sương, mà là một hộp thuốc.

Ứng Hoài lấy ra xem, đó là hộp men vi sinh tổng hợp của Tạ Kỳ Chi. Hắn đặt nó trở lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể lãnh thổ riêng tư của mình đã bị xâm phạm.

Trong điện thoại, Tạ Chấp Lam nói: “Tôi đang nghĩ có nên thuê một dì giúp việc đến nấu cơm cho Kỳ Kỳ không. Cậu đâu có rảnh thường xuyên, mà nó thì không biết nấu ăn, lại còn không ngửi được mùi dầu mỡ. Để nó tự ăn ngoài tôi không—”

“Đừng.” Ứng Hoài ngắt lời, “Tôi không thích người khác đi lại trong nhà mình.”

Đúng lúc Tạ Kỳ Chi đi ngang qua phòng khách, nghe thấy vậy thì khựng lại rõ rệt, dừng bước.

Ứng Hoài nhìn cậu một cái, giải thích: “Anh không nói em.”

Tạ Kỳ Chi nhìn chiếc điện thoại trên tay hắn, đáp “ồ” một tiếng.

Ứng Hoài hỏi cậu: “Hôm nay em ăn gì?”

“Gọi đồ ăn bên ngoài ạ.” Tạ Kỳ Chi quan sát sắc mặt hắn, nói, “Tôi đã dọn sạch sẽ và vứt đi rồi, không để lại thức ăn thừa trong nhà đâu.”

“Thế còn ngày mai?”

“Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, tuy em không tham gia nhưng cũng phải có mặt, nên ăn ở nhà ăn vậy.” Tạ Kỳ Chi chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói trong trẻo bỗng vang lên, “Cố vấn viên nói em không huấn luyện thì sẽ thiếu một chút tín chỉ, nên khuyên chúng em nên tham gia một số hoạt động khác.”

Ứng Hoài không biết cậu đang phấn khích chuyện gì, bèn hỏi theo lời cậu: “Các em?”

“Em và một người bạn mới quen,” đôi mắt xám xanh của Tạ Kỳ Chi cong thành hình vòng cung, trông cậu có vẻ rất vui vẻ, “Chúng em sẽ tham gia vào dàn hợp xướng!”

Cậu cười rạng rỡ như một đóa hoa vừa nở rộ vào mùa xuân, mềm mại, mong manh nhưng lại tràn đầy sức sống.

Ứng Hoài ngước mắt nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên, hỏi: “Ngày mai mấy giờ đến?”

“Trước tám giờ.”

Ứng Hoài nói: “Anh đưa em đi.”

“Được ạ.” Tạ Kỳ Chi thấy hắn không còn chuyện gì nữa, ngoan ngoãn nói, “Vậy em về phòng đây, Ứng ca nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiếng cửa phòng đóng lại rất khẽ. Ứng Hoài nói với Tạ Chấp Lam: “Nghe thấy chưa? Tình hình của em trai cậu đấy.”

“Sao tôi cảm thấy nó vui vẻ thế nhỉ,” Tạ Chấp Lam buồn bã nói, “Không nhớ nhà chút nào sao?”

“Có vẻ là không.” Ứng Hoài nói một câu đầy mỉa mai, “Ngày đầu tiên đã có bạn tốt rồi, một thời gian nữa chắc là sẽ giấu cậu mà yêu đương đấy.”

Tạ Chấp Lam: “…”

Ứng Hoài quay về phòng, Tạ Chấp Lam vẫn còn đang băn khoăn về chuyện nhà ăn đại học có đủ dinh dưỡng và an toàn hay không.

Ứng Hoài mất kiên nhẫn nói: “Nhà ăn nhiều lắm thì chỉ dở thôi, chứ đâu có bỏ độc cho nó.”

“Kỳ Kỳ sẽ bị dị ứng,” Tạ Chấp Lam nhấn mạnh, “Lỡ đâu trong bột hay mì có lẫn một chút hạt lạc vụn, bơ lạc mà nó không nhận ra, ăn vào thì sao?”

Ứng Hoài khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất em trai cậu là một tiểu nhân loại mỏng manh, có thể dễ dàng bị g**t ch*t bởi một hạt đậu phộng.”

Vấn đề dị ứng cuối cùng vẫn không có lời giải. Ứng Hoài gác điện thoại, định đi tắm. Ánh mắt liếc qua, hắn thấy chiếc cửa sổ lớn hình như có gì đó khác lạ.

Hắn bật chiếc đèn sàn gần ghế sofa nhỏ, bước đến gần hơn, ánh mắt từ từ dịch xuống, thấy trên tấm kính trong suốt có in vài vết ngón tay tròn tròn.

Giống như có ai đó đã bám vào đây để nhìn xuống.

Ứng Hoài nhìn xuống dưới. Màn đêm đen thẳm, chỉ có vài ngọn đèn đường cách nhau không xa tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Khu chung cư này có diện tích cây xanh rất lớn. Hắn mơ hồ nhớ rằng dưới lầu có trồng vài cây long não, bưởi, mộc lan, xoài và cây đa. Cứ đến giữa mùa hè, cây cối xanh tốt, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Nhưng cũng chẳng có phong cảnh đẹp đến mức cần phải đặc biệt chạy vào phòng hắn để ngắm.

Ứng Hoài rất nhạy cảm với những dấu vết của người khác. Sau khi phát hiện ra một manh mối nhỏ, cả căn phòng ngủ trở nên bất thường.

Những quyển sách trên đầu giường hơi xê dịch sang bên phải một chút, chiếc giường cũng không còn phẳng phiu như lúc hắn rời đi. Hắn khẽ cúi người, nhặt lên một sợi tóc ngắn màu trắng trên chiếc chăn sẫm màu.

Thì ra màu tóc của cậu không phải trắng hoàn toàn. Chân tóc gần với màu xám bạc, chỉ đến phần ngọn mới chuyển sang màu trắng tinh.

Lúc Tạ Kỳ Chi phơi quần áo có nói chiều đã ngủ quên, ý là ngủ ở đây sao?

Ứng Hoài có chút không hiểu nổi đứa nhóc này. Hai phòng ngủ chẳng phải dùng giường giống nhau à? Chẳng lẽ giường của hắn lại mềm hơn chăng?

Ứng Hoài đẩy cửa phòng ngủ, Tạ Kỳ Chi đã ngủ rồi, chỉ còn một chiếc đèn ngủ vẫn sáng.

Hắn đi vào, định tắt đèn ngủ, nhưng không chắc Tạ Kỳ Chi có thật sự sợ bóng tối không, nên hắn để lại, cúi xuống nhìn cậu một lúc.

Nhiệt độ điều hòa khá thấp. Tạ Kỳ Chi kéo chăn quấn kín người, chỉ để lộ mỗi cái đầu xù. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên một bên má cậu. Hàng mi rủ xuống được chiếu sáng lấp lánh, hắt một bóng mờ nhạt xuống dưới mắt. Đôi môi mềm mại đáng yêu khẽ mím lại.

Tạ Chấp Lam từng nói, hồi Tạ Kỳ Chi còn rất nhỏ, đã vài lần bị ngưng thở trong lúc ngủ. Tuy cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, nhưng điều đó đã khiến y vô cùng căng thẳng, sợ Tạ Kỳ Chi sẽ chết ngạt trong giấc ngủ.

Hắn làm theo cách Tạ Chấp Lam từng làm, cong đốt ngón tay thử xem hơi thở của cậu. Hơi thở ẩm ướt và ấm áp lướt qua ngón tay hắn với một nhịp điệu ổn định.

Hàng mi của Tạ Kỳ Chi bỗng run lên, cậu rụt đầu vào trong chăn. Má cậu khẽ cọ vào ngón tay Ứng Hoài, sau đó gối lên đầu mình.

Mái tóc mềm mại của cậu bị hơi lạnh của điều hòa thổi vào, trở nên mát lạnh, lướt qua lòng bàn tay và kẽ tay Ứng Hoài như một tấm lụa gấm, cảm giác quả thật không tệ.

Nhân lúc cậu chưa tỉnh, Ứng Hoài thỏa sức vò đầu cậu vài cái. Thấy Tạ Kỳ Chi nhíu mày, hắn mới đỡ đầu cậu, rụt tay lại, xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Bình Luận (0)
Comment