Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 32

Điện thoại vang lên một tiếng, Tạ Kỳ Chi cúi đầu, thấy Triển Tín Giai đã thêm mình vào một nhóm chat.

Học sinh đang ở thành phố có trường đại học hàng đầu thế giới (4)

Triển Tín Giai: 【Cảm ơn】【Cảm ơn】【Hôn gió】

Tạ Kỳ Chi trả lời cô: Không có gì.

Sau đó, cậu tìm Vưu Nhiên trong danh sách thành viên nhóm, thêm làm bạn bè. Ánh mắt cậu dừng lại vài giây ở hình đại diện chú mèo vàng của người thứ tư, rồi hỏi Vưu Nhiên: “Còn một người nữa là ai thế?”

Vưu Nhiên ghé lại nhìn, nói: “Cậu ấy tên là Lý Dập, bạn của Triển Tín Giai. Tôi cũng chưa gặp bao giờ.”

“Là bạn cùng lớp của cô ấy à?”

“Không phải, cậu ta không học trường chúng ta.” Vưu Nhiên nói, “Là bạn trên game của cô ấy, từng cày game thuê cho cô nàng một thời gian. Cậu ta là người Tùng Thành, mới gặp mặt trực tiếp cách đây vài hôm.”

Tạ Kỳ Chi hỏi: “Vậy sao cũng ở trong nhóm?”

“Tôi nghe nói gia đình cậu ta từng gặp chuyện, bỏ học từ cấp ba luôn. Triển Tín Giai luôn muốn khuyên cậu ta quay lại thi đại học, nhưng mà—” Vưu Nhiên ngập ngừng, chợt nhận ra đây là chuyện riêng tư của người khác, nên không nói tiếp nữa, tùy tiện đáp, “Thêm vào có lẽ là muốn để cậu ta cảm nhận không khí học đường, thay đổi suy nghĩ. Cậu ta cơ bản không nói chuyện, cậu không quen thì cứ coi như không có mặt cũng được.”

Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, không mấy để tâm, quay đầu đã quên luôn người này.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tạ Kỳ Chi cất điện thoại, kéo tay Vưu Nhiên một cái, hai người cùng nhau qua đường.

Tạ Kỳ Chi và Vưu Nhiên đang đi đến một trung tâm thương mại gần Đại học Tây Minh, vì hôm nay có một sản phẩm hợp tác mà Triển Tín Giai rất muốn mua được mở bán. Cô ấy bị trẹo chân, nhảy tưng tưng ở sân tập thì được, chứ đi dạo trung tâm thương mại thì hơi khó khăn, nên đành nhờ Tạ Kỳ Chi và Vưu Nhiên đi giúp.

Thế nhưng, chuyến đi này lại vô ích. Người bán hàng với nụ cười áy náy nói với họ: “Thật ngại quá, đã bán hết rồi.”

Ra khỏi cửa hàng, Vưu Nhiên gãi đầu nói: “Bán hết cũng bình thường thôi, khu này là thành phố đại học, vốn dĩ sinh viên đã đông rồi. Buổi chiều chúng ta ra đây cũng tính là muộn rồi.”

Tạ Kỳ Chi hỏi: “Vậy bây giờ làm sao?”

“Xem ở chỗ khác vậy.” Vưu Nhiên mở định vị trên điện thoại, lướt qua bảo, “Phía Bảo tàng tỉnh còn một trung tâm Wanda, đi tàu điện ngầm gần nhất cũng mất hơn nửa tiếng. Chúng ta đến đó xem thử.”

Tạ Kỳ Chi gật đầu: “Được.”

Đi thang máy xuống, Vưu Nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Kỳ Chi. Sau khi ra khỏi trường, cậu đã đeo khẩu trang, che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ đôi mắt xám xanh. Hàng mi mỏng nhẹ nhàng chớp, ánh mắt vô định nhìn vào các ô cửa sổ trưng bày trên dưới.

Vưu Nhiên đột nhiên hỏi: “Cậu là đứa nhỏ nhất trong nhà đúng không?”

Tạ Kỳ Chi đáp: “Tôi có hai anh trai, sao vậy?”

Vưu Nhiên lắc đầu, cười nói: “Không có gì.”

Mười tám năm đầu đời, Tạ Kỳ Chi chưa từng đi tàu điện ngầm, thậm chí rất ít khi đi phương tiện công cộng. Trước khi xa nhà, cả anh trai và dì giúp việc đều luôn tránh để cậu đến những nơi đông người. Hôm nay là lần đầu tiên, cậu đi theo sát Vưu Nhiên suốt cả chặng đường. Vưu Nhiên làm gì, cậu làm nấy.

Vưu Nhiên dường như đã phát hiện ra điều đó, nhưng không hỏi nhiều. Cho đến khi nghe thấy vài tiếng ho khan mơ hồ từ phía sau, cậu ta mới quay đầu lại: “Có sao không?”

Tạ Kỳ Chi buông tay xuống, nói: “Tôi không sao.”

Vưu Nhiên nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, đưa cậu đổi sang một vị trí khác, rồi quay lại chủ đề vừa rồi: “Tôi có cảm giác cậu rất quen với việc nghe lời người khác, có phải có người lớn tuổi hơn đang đàn áp cậu không?”

Tạ Kỳ Chi cau mày, vẻ mặt có chút không vui: “Anh trai tôi không có đàn áp tôi.”

“Ý tôi không phải vậy.” Vưu Nhiên bật cười trước ánh mắt quá đỗi nghiêm túc của cậu. Là con một, cậu ta không thể hiểu được cảm giác bảo vệ anh trai của Tạ Kỳ Chi, chỉ thấy khá thú vị, bèn đổi cách nói, “Ý là quản thúc, can thiệp vào cuộc sống của cậu.”

Tạ Kỳ Chi nhìn cậu ta mà không nói gì.

Vưu Nhiên lại nói: “Tôi chỉ cảm thấy hình như cậu đã quen với cách ở chung như thế rồi. Vừa nãy tôi nói đi thêm một trung tâm nữa, tôi nghĩ cậu sẽ không đồng ý, dù sao cũng khá xa, đi lại mất hơn một tiếng, còn chưa chắc mua được. Nhưng kết quả là cậu hoàn toàn không có ý kiến gì, tôi nói đi là đi, giống hệt như có thêm một đứa em trai vậy.”

Tạ Kỳ Chi cảm thấy có lẽ nguyên nhân là do từ khi sinh ra cậu đã làm em trai của người khác, nên đã có rất nhiều kinh nghiệm làm em trai rồi.

Cậu nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ vì cậu có chút giống anh trai tôi?”

“Giống chỗ nào?” Vưu Nhiên có chút bất ngờ, nhướng mày, “Tôi cứ tưởng anh trai cậu là soái ca con lai tóc trắng mắt xanh cơ chứ.”

Tạ Kỳ Chi cong mắt cười với cậu ta, không nói cho cậu ta biết có phải hay không.

May mắn là lần này không phải đi về tay không. Theo danh sách Triển Tín Giai đã ghi, Tạ Kỳ Chi đã lấy cho cô ấy đủ bộ, áo sơ mi in hình Stitch, túi đeo chéo Stitch bằng bông, dép đi trong nhà Stitch, cốc sứ Stitch và cả kẹp rèm cửa Stitch.

Vưu Nhiên ôm một con búp bê Stitch cao 80cm đi tới, nói: “Phòng ký túc xá của cô ấy có chứa hết được không vậy?”

Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, nhìn hai cái đầu, một lớn một nhỏ màu xanh lam, không kìm được mà bật cười: “Hai người giống nhau ghê.”

Vưu Nhiên nhìn con Stitch trên tay mình với vẻ mặt khó hiểu, sau đó tìm một chiếc gương để ngắm nghía bản thân một lúc: “Không hiểu nó đáng yêu ở chỗ nào, ngốc nghếch thế này, đâu bằng Nhiên ca đây anh tuấn tiêu sái.”

Tạ Kỳ Chi không để ý đến cậu ta, quay sang thấy trên kệ còn một con búp bê 45cm, bèn cúi người ôm lên, mang đi tính tiền cùng.

Vưu Nhiên hỏi: “Cậu cũng mua à?”

“Ừm.” Tạ Kỳ Chi vỗ vào cái đầu to của Stitch, “Dễ thương mà, mua về tặng anh trai tôi.”

Được rồi, Vưu Nhiên thầm nghĩ, lại là anh trai.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Tạ Kỳ Chi bị một đứa trẻ chạy lung tung đâm phải. Cây kem trên tay cậu bé rơi xuống, làm bẩn một chiếc túi giấy. Tạ Kỳ Chi đành phải vứt chiếc túi giấy đi, nhét túi đeo chéo vào một chiếc túi khác. Chiếc kẹp rèm cửa Stitch không còn chỗ để, cậu tùy tiện đeo vào cổ tay mình. Vưu Nhiên đùa rằng trông giống dây buộc tóc của con gái, liền bị Tạ Kỳ Chi đánh cho một cái mới im lặng.

Lúc này là 6 giờ 39 chiều, Vưu Nhiên xem bản đồ trên điện thoại, phát hiện ga tàu điện ngầm cách đó hơn một nghìn mét, đi qua là Đại học Tùng Thành.

“Cậu có để ý tên nhóm chat của chúng ta không? Nếu Triển Tín Giai thi đậu Đại học Tùng Thành, thì không cần thêm bốn chữ – đang ở thành phố – đâu.” Cậu ta đứng đối diện Đại học Tùng Thành, ánh mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ, hỏi Tạ Kỳ Chi, “Có muốn vào tham quan không?”

Tạ Kỳ Chi đáp: “Không đặt lịch trước thì chúng ta không vào được đúng không? Lại còn mang nhiều đồ thế này nữa.”

“Không nhất thiết phải đặt trước, cứ giả vờ là sinh viên của trường đi. Mang nhiều đồ mới tốt, trông tự nhiên mà.” Vưu Nhiên vẻ mặt đầy hào hứng, một tay ôm con búp bê Stitch siêu lớn, kéo Tạ Kỳ Chi xông vào.

Kết quả không ngoài dự đoán, họ bị bảo vệ chặn lại ở cổng: “Các em, cho xem thẻ sinh viên. Khách du lịch vui lòng đặt trước, xuất trình mã QR để quét và qua cổng.”

Tình huống vô cùng gượng gạo.

Bị chặn lại là điều bình thường thôi, Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ. Hai người họ, với hai con Stitch, còn nổi bật hơn cả bóng đèn, không chặn họ thì chặn ai. Cậu kéo áo Vưu Nhiên, ra hiệu rằng lần sau quay lại cũng chưa muộn, rồi xin lỗi bảo vệ: “Xin lỗi, chúng em không biết—”

“Có chuyện gì thế?” Một người hỏi.

Tạ Kỳ Chi sững lại, quay đầu nhìn theo tiếng nói. Cậu thấy Ứng Hoài bước ra từ cánh cổng uy nghiêm của Đại học Tùng Thành, dáng người tuấn tú, cao ráo. Ánh hoàng hôn bao phủ, tạo cho hắn một vầng hào quang ánh vàng mịn như lông tơ.

Cho đến giây phút này, Tạ Kỳ Chi mới biết, Ứng Hoài là sinh viên của Đại học Tùng Thành.

Đây chắc chắn không phải là lỗi của cậu. Tất cả là do bình thường Ứng Hoài luôn lười biếng, đi muộn về muộn, cũng không nói mình đã đi đâu, tạo cho Tạ Kỳ Chi một ảo giác rằng người này cả đời chỉ có thể làm công tử nhà giàu, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trở thành một kẻ ăn bám chuyên nghiệp.

Hắn đi tới, hỏi Tạ Kỳ Chi: “Em đến đây làm gì?”

“Chúng em muốn vào tham quan một chút.” Tạ Kỳ Chi có chút ngại ngùng, giọng nhỏ dần, “Nhưng không đặt lịch trước thì không vào được ạ.”

Ứng Hoài cúi mắt nhìn Tạ Kỳ Chi. Trông cậu như đã chơi rất vui cả một buổi chiều. Vài sợi tóc mái bị ướt, đôi mắt sáng lấp lánh. Có vẻ như cậu thu hoạch cũng khá nhiều, ôm con búp bê Stitch cỡ nhỏ, tay xách túi giấy của bộ sưu tập collab, chiếc dây buộc tóc Stitch đeo trên cổ tay, lớp lông nhung màu xanh lam chen chúc, làm nổi bật cổ tay gầy gò trắng như tuyết.

Còn cả người đứng phía sau nữa…

Ánh mắt Ứng Hoài lướt qua Tạ Kỳ Chi, dừng lại ở chàng trai tóc xanh đứng cách đó không xa và con Stitch ngoại cỡ mà cậu ta đang ôm. Hắn khẽ cụp mi, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Kỳ Chi không hề hay biết, ngước mắt nói với hắn: “Nếu không vào được thì chúng em về trường trước—”

Chưa nói hết câu, Ứng Hoài đã quay người lại: “Đi theo anh.”

Hắn lấy thẻ sinh viên của mình ra đưa cho bảo vệ: “Cứ giữ thẻ này. Khi nào bọn họ ra tôi sẽ đến lấy.”

Ban đầu bảo vệ không muốn đồng ý, nhưng khi lật mặt thẻ lên nhìn không hiểu sao lại thay đổi ý định, phất tay ra hiệu cho hai người họ có thể vào.

Tạ Kỳ Chi có chút bất ngờ, ngẩng đầu hỏi Ứng Hoài: “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh đi ăn cơm.” Ứng Hoài đưa tay lên, ấn nhẹ vào đầu cậu rồi bỏ đi.

Vưu Nhiên trước tiên chạy đến chỗ bảo vệ liếc qua thẻ sinh viên của Ứng Hoài, sau đó quay lại với vẻ tò mò gấp bội: “Tạ Kỳ Chi, anh ấy là ai vậy?”

Tạ Kỳ Chi trả lời: “Anh trai tôi.”

Vưu Nhiên kinh ngạc: “Anh trai cậu học vấn cao, lại còn là đại mỹ nam nữa à.”

Tạ Kỳ Chi không đi theo xem, nên không biết cao là cao đến mức nào, nhưng tính theo số năm thì có lẽ là học nghiên cứu sinh, cậu mơ hồ “ừm” một tiếng.

Vưu Nhiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu là anh trai, tại sao Tạ Kỳ Chi lại có vẻ mặt căng thẳng như vậy khi gặp hắn, cứ như một chú thỏ trắng nhỏ bị con sói xám lớn giẫm phải đuôi.

Khoan đã… Sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ rõ ràng là hai loài khác nhau, bọn họ trông chẳng giống nhau chút nào. Thế còn soái ca con lai tóc trắng mắt xanh đâu rồi?

Cậu ta chợt khựng lại, chạm vào vai Tạ Kỳ Chi: “Cậu nói tôi giống anh trai cậu là anh trai nào? Có phải là người này không?”

Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp phủ nhận, Vưu Nhiên đã ôm con Stitch nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu đánh giá tôi cao đến thế sao? Tôi ngại quá đi mất.”

Bình Luận (0)
Comment