Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bởi vì—”

“Suy gan, cứ nôn ra máu, không ăn uống được gì, chữa mãi không khỏi mà nó cũng không chịu nhắm mắt, nên đã tiêm thuốc an tử.”

Bên đó không còn tiếng động nào. Ứng Hoài ngẩng đầu, thấy Tạ Kỳ Chi mở to mắt, lộ ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

Mắt Ứng Hoài khẽ lay động, hắn đổi giọng: “Dọa em thôi, thế mà cũng khóc à?”

Tạ Kỳ Chi vẫn kiên trì hỏi: “Vậy Tiểu Đao còn sống không?”

“Đến tuổi rồi, nó lên thiên đường ngay trong ổ của nó.” Ứng Hoài hỏi, “Anh nói vậy em có dễ chịu hơn chưa?”

Tạ Kỳ Chi lắc đầu, đứng dậy đi ra sau lưng Ứng Hoài, nghiêng người qua chiếc ghế sofa đơn để ôm lấy cổ hắn.

Cậu mặc áo sơ mi cộc tay mỏng, cánh tay bị gió điều hòa thổi hơi lạnh. Khi cậu quàng tay lên, Ứng Hoài dường như sững lại một giây, chiếc máy tính bảng từ tay trái trượt xuống bên đùi, không cầm lên nữa.

Tạ Kỳ Chi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt sau cổ áo hắn. Có lẽ đó là một trong số những chai nước hoa màu sẫm trong tủ quần áo, mang theo hương cam quýt tươi mát và tuyết tùng trắng.

Tạ Kỳ Chi khẽ hỏi: “Lúc đó… anh có buồn lắm không?”

Ứng Hoài không trả lời. Hắn nắm hờ cổ tay cậu, chỉ dùng một chút lực ở ngón cái và ngón trỏ để nhắc nhở: “Buông ra.”

Từ góc nhìn của Tạ Kỳ Chi, cậu có thể thấy hàng mi đen láy của Ứng Hoài cụp xuống, không thể nhận ra thần sắc trên mặt hắn.

Tạ Kỳ Chi gọi hắn: “Ứng Hoài ca ca.”

Đầu ngón tay phủ một lớp chai mỏng lướt qua làn da trắng mịn, ấn vào mạch đập đang nảy lên ở cổ tay. Ứng Hoài nắm lấy cổ tay cậu, dứt khoát gỡ tay cậu ra và trả lời: “Không, anh sớm đã quen rồi.”

Từ lúc Ứng Hoài gỡ tay cậu ra, cho đến khi Tạ Kỳ Chi nhìn hắn đứng dậy bỏ đi, cơn mưa bên ngoài cũng dần nặng hạt.

Rõ ràng là hoàn cảnh khác nhau, nhưng Tạ Kỳ Chi lại cảm thấy như một lần nữa đối diện với cánh cửa đã bị khóa trái kia.

Đó là không gian chỉ thuộc về một mình Ứng Hoài, hắn không hề muốn chia sẻ với Tạ Kỳ Chi.

Là một thành viên của đội hợp xướng và cũng là lực lượng dự bị của ban hậu cần, khi được hỏi ai biết dùng máy ảnh, Tạ Kỳ Chi đã xung phong giơ tay.

Thế là suốt buổi sáng, cậu cùng vài bạn học khác cũng giơ tay, luồn lách giữa các đội hình, chụp nhanh đủ các kiểu ảnh cho các đại đội khác nhau.

Đúng 11 giờ, một cơn dông bất ngờ ập đến, cả đoàn di chuyển vào hội trường và nhà thi đấu để tránh mưa.

Tạ Kỳ Chi cũng đã chụp xong kha khá ảnh. Vì sợ máy ảnh bị vào nước, cậu tháo mũ ra quấn quanh thân máy, rồi chạy nhanh đi trả lại thẻ nhớ và máy ảnh.

Khi xuống lầu, một tia chớp bạc giáng thẳng xuống, chiếu sáng cả bầu trời. Mây đen u ám, mưa càng lúc càng dữ dội.

Sau khi ngồi ở khu vực nghỉ ngơi tầng 1 một lúc, thấy cơn mưa không có dấu hiệu ngớt, cậu đành tìm Vưu Nhiên và Triển Tín Giai để cầu cứu:

【Mọi người ở đâu? Tôi bị kẹt ở trung tâm giảng đường rồi 【khóc】】

Triển Tín Giai: 【Tầng hai nhà ăn, tôi có ô này, phái Vưu Nhiên qua đón cậu】

Vưu Nhiên: 【Tôi đến đây tôi đến đây 【kính râm】】

Tạ Kỳ Chi: 【Đợi cậu ở khu nghỉ tầng một @Vưu Nhiên Cảm ơn nha!】

Triển Tín Giai: 【【Ảnh】】

Triển Tín Giai: 【Ăn bún nồi đất không? Tôi đang xếp hàng nè】

Tạ Kỳ Chi: 【Ăn, đừng cho đậu phộng đừng cho trứng không cay】

Triển Tín Giai: 【【ok】】

Ba người hội ngộ, bún nồi đất cũng được bưng lên bàn.

“Vưu Nhiên đi đón cậu mà, sao tóc lại ướt thế?” Triển Tín Giai lục túi nhỏ lấy ra giấy ăn, giúp Tạ Kỳ Chi lau nước mưa trên đầu, trên mặt và cổ.

“Trên đường đi trả máy ảnh bị dính chút mưa.” Tạ Kỳ Chi gãi gãi mái tóc ẩm ướt. “Vẫn còn ướt lắm à? Tớ đã đứng ở tầng một hong gió một lúc, cứ tưởng sẽ khô nhanh.”

Triển Tín Giai hỏi: “Chỗ đó cũng có gió để hong à?”

Vưu Nhiên cầm đũa lên, chỉ vào Tạ Kỳ Chi, nói: “Lúc tôi đến thì thấy cậu ấy đứng trước máy lạnh.”

Triển Tín Giai nói: “Cậu không sợ cảm lạnh à?”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt: “Chắc là không đến mức đó đâu nhỉ?”

Vưu Nhiên đã bắt đầu ăn, tranh thủ nói: “Tôi hỏi cậu ấy có muốn qua ký túc xá của tôi tắm rửa thay đồ không, cậu ấy cũng bảo là không đến mức đó.”

Tạ Kỳ Chi đành nói thật: “Ký túc xá của cậu xa lắm, tôi đói rồi.”

Trong lúc ăn cơm, Triển Tín Giai bỗng nhiên nhắc tới, thứ bảy tuần trước cô ấy đến thư viện, thấy Vưu Nhiên đang sắp xếp sách ở đó; chủ nhật đi đến một cửa hàng nhạc cụ gần đó, lại thấy Vưu Nhiên đang dạy các bạn nhỏ chơi guitar…

Tạ Kỳ Chi cũng giơ tay nói: “Sáng nay tôi đi mua nước ở cửa hàng tiện lợi cũng gặp cậu ấy, cậu ấy bảo là đang làm thêm.”

Triển Tín Giai chống cằm nhìn Vưu Nhiên: “Cậu cứ như nam chính trong mấy bộ phim Nhật Bản với hình tượng nghèo khó ấy, làm thêm không ngừng nghỉ.”

Vưu Nhiên lập tức tuyên bố: “Tôi không nghèo, chỉ là tôi có thêm những khoản chi tiêu khác, nên không muốn xin tiền gia đình.”

Triển Tín Giai hỏi cậu ta làm gì, nhưng Vưu Nhiên không nói, mà lái sang chuyện khác, hỏi Tạ Kỳ Chi: “Tôi thấy cậu ngày nào cũng đi taxi đến trường, tiền sinh hoạt gia đình cho có đủ dùng không?”

Tạ Kỳ Chi gắp một miếng nấm hương đưa vào miệng, nuốt xuống xong thì nói một con số. Vưu Nhiên và Triển Tín Giai đều kinh ngạc: “Giàu thế! Đúng là nhà có điều kiện!”

Tạ Kỳ Chi không biết tiêu chuẩn bình thường là như thế nào, nói với họ: “Anh trai tôi nói, tôi chỉ cần ít ốm vặt đi, tự chăm sóc bản thân tốt là đã tiết kiệm tiền cho anh ấy rồi.”

So với tiền ăn uống, đi lại và mua sắm, tiền thuốc men của cậu quả thật là khoản chi tiêu xa xỉ nhất.

Nghe xong, mắt Vưu Nhiên sáng rỡ, cười híp mắt hỏi: “Anh trai nhà cậu có thiếu một đứa em trai thân thích, khác cha khác mẹ nhưng biết tự chăm sóc bản thân không?”

Triển Tín Giai đá cậu ta một cái dưới gầm bàn: “Giữ chút thể diện đi.”

Tạ Kỳ Chi do dự một lúc, đặt đũa xuống nói: “Tôi nói cho cậu chuyện này. Hôm đó không phải chúng ta đi mua Stitch sao, sau đó anh trai tôi hình như hiểu lầm tôi đang hẹn hò với cậu, anh ấy—”

Triển Tín Giai vạch trần: “Nếu có cơ hội gả vào nhà hào môn, cậu ta nhất định sẽ không ngại hy sinh bản thân đâu.”

“Tôi là loại người đó sao?” Vưu Nhiên tỏ vẻ không hài lòng, rồi vuốt vuốt tóc mái, giả vờ phóng khoáng nói: “Tôi không thể thật lòng thích Tạ Kỳ Chi à?”

Tạ Kỳ Chi: “Hả?”

Triển Tín Giai lườm Vưu Nhiên một cái, nói với Tạ Kỳ Chi: “Cậu ấy lên cơn đấy, cậu đừng để ý.”

“Mọi người nghe tớ nói hết đã,” Tạ Kỳ Chi liếc nhìn Vưu Nhiên, dặn dò trước, “Cậu cũng đừng kích động.”

Vưu Nhiên nghiêm mặt: “Tôi cực kỳ bình tĩnh.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tạ Kỳ Chi nói, “Anh trai tôi rất ghét cậu, còn cảnh cáo tôi phải tránh xa cậu.”

Triển Tín Giai “ối giời ơi” một tiếng, suýt bật cười thành tiếng: “Có người vỡ mộng rồi kìa.”

Vưu Nhiên: “…”

Cậu ta ôm ngực, giả vờ đau lòng đến chết đi sống lại: “Tàn nhẫn quá, Tạ Kỳ Chi lần sau nói chuyện có thể tế nhị một chút được không.”

Tạ Kỳ Chi gật đầu: “Được.”

Ăn xong, tóc và quần áo của Tạ Kỳ Chi đã khô gần hết. Nhưng vì buổi chiều gió to mưa lớn, thời tiết se lạnh, Vưu Nhiên đã về ký túc xá mang một chiếc áo khoác thể thao đến cho cậu.

Trước khi về nhà, Tạ Kỳ Chi cởi áo ra trả lại cho cậu ta, sau khi suy nghĩ thì hỏi: “Tôi có nên giặt sạch rồi trả lại cậu không?”

“Không sao đâu.” Vưu Nhiên nhận lấy, nói, “Nhiên ca không ghét bỏ cậu đâu.”

“Vậy tôi đi đây, tạm biệt.” Tạ Kỳ Chi vẫy tay chào họ, rồi đi về phía cổng trường.

Vưu Nhiên chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Triển Tín Giai: “Cậu ấy bảo anh trai cậu ấy ghét tôi, là anh trai nào vậy? Anh giàu có hay anh đang học tiến sĩ?”

Triển Tín Giai vỗ vai cậu ta: “Tự tin lên, biết đâu cả hai người đều ghét cậu đấy.”

Vưu Nhiên: “…”

Triển Tín Giai: “Dù sao thì cậu ấy còn chẳng dám mặc áo của cậu về nhà cơ mà.”

Vưu Nhiên: “Nhưng mà… tôi thật sự là một người tốt mà.”

Tạ Kỳ Chi về đến nhà, căn nhà yên ắng, Ứng Hoài lại không có ở đó. Gần đây hắn có vẻ rất bận, đi thì sớm hơn Tạ Kỳ Chi, về nhà cũng muộn hơn Tạ Kỳ Chi, Tạ Kỳ Chi đã một thời gian không gặp hắn.

Vừa ngồi xuống uống cốc nước, dạ dày cậu co thắt một trận. Cậu chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết sạch bữa trưa đã ăn.

Trong lòng cậu lập tức cảnh giác, cậu đi tắm nước nóng ngay lập tức, uống thuốc cảm và thuốc dạ dày để đề phòng, nhưng đêm đó cậu vẫn bị sốt.

Một giờ sáng, Ứng Hoài gọi cậu dậy, Tạ Kỳ Chi chỉ cảm thấy khát khô cổ họng, ngồi dậy gọi hắn: “Ứng Hoài…”

Vừa cất tiếng, cổ họng lại càng khô rát hơn.

Ứng Hoài “ừm” một tiếng, giơ tay sờ trán cậu để kiểm tra nhiệt độ, rồi lấy nhiệt kế, bảo cậu tự đo.

Đầu óc Tạ Kỳ Chi hơi mơ màng, không biết là do đang ngủ thì bị gọi dậy đột ngột, hay là do cơn sốt gây ra.

Cậu chớp chớp mắt, thấy Ứng Hoài đang ngồi ngay cạnh giường mình, hàng mi mềm mại cụp xuống. Bóng dáng hắn được ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu sáng, cái bóng kéo dài, in trên chiếc chăn màu vàng nhạt.

Anh ấy vào từ lúc nào?

Trước đây cũng vào thế này sao, để xem tình trạng của mình à?

Ứng Hoài không biết cậu ngẩn ngơ nghĩ gì, gọi một tiếng: “Tạ Kỳ Chi.”

Tạ Kỳ Chi giật mình hoàn hồn, đáp “ồ” một tiếng, đưa nhiệt kế cho hắn. Ứng Hoài nhận lấy, cầm ra dưới ánh đèn để xem.

“38.6℃, gần sốt cao.” Hắn nói, “Dậy đi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Chú thích “砂锅米线”: Bún gạo nấu trong nồi đất hay còn gọi Bún nồi đất kiểu Vân Nam.  
Bình Luận (0)
Comment