Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 39

Tạ Kỳ Chi dừng lại vài giây, cho Lý Dập cơ hội nuốt lời và đổi ý.

Nhưng Lý Dập chỉ nhíu mày một cái, không nói thêm lời thừa thãi nào. Mày mắt lộ ra phía trên chiếc khẩu trang vừa bộc trực lại vừa sắc lạnh, ranh giới đen trắng rõ ràng và thuần khiết.

Khi Tạ Kỳ Chi quét mã QR của hắn, đối phương cứ nhìn Tạ Kỳ Chi chằm chằm không chớp mắt, nhìn cậu cúi đầu nhập số tiền. Phản ứng lạnh nhạt, dứt khoát cứ như đó không phải là tiền mà chỉ là một dãy số vô nghĩa.

“Tôi chuyển cho anh rồi, anh xem thử đi?”

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy của Lý Dập, lúc này mới nhận ra ánh mắt hắn nhìn mình vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không liên quan đến những cảm xúc như hối tiếc hay bực bội.

Giá mà có Vưu Nhiên hay Triển Tín Giai ở đây, một trong hai người họ có thể nói cho Tạ Kỳ Chi biết rằng ánh mắt đó chỉ truyền tải một thông điệp duy nhất, nếu dùng lời nói để diễn tả thì đó chính là: Cái đám người có tiền đáng chết, tôi ghét những kẻ giàu có.

Lý Dập liếc qua thông báo nhận tiền trên điện thoại rồi tắt màn hình, đút điện thoại vào túi quần. Hắn lười để ý đến Tạ Kỳ Chi nữa, bỏ lại cậu một mình rồi sải bước đi thẳng.

Hắn mặc một chiếc áo phông mỏng đã cũ và quần jean, phần tóc đen phía sau gáy lộn xộn, toát lên vẻ lôi thôi lếch thếch do không được chăm sóc. Lúc khom lưng đi qua một bụi cây rủ xuống, bóng lưng gầy gò dưới ánh chiều tà giống như một cây trúc đã trải qua mưa gió, trông có vẻ tiêu điều, hiu quạnh.

Tạ Kỳ Chi giống như một con mèo nhà được nuông chiều quá mức, bỗng nảy sinh một khao khát khám phá không rõ lý do đối với loài vật lang thang vừa ngạo mạn vừa đáng thương kia.

Cậu nhìn bóng lưng cao gầy phía trước, đuổi theo, khách sáo hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Nếu tiện đường, cậu đón taxi về nhà cũng có thể cho Lý Dập đi nhờ một đoạn.

Nhưng Lý Dập lười để ý đến cậu, lạnh nhạt nói: “Tránh ra, đừng có làm phiền tôi nữa.”

Tạ Kỳ Chi: “Tôi chỉ muốn—”

Lý Dập quay đầu lại, nheo mắt, ánh nhìn tr*n tr** như đang đánh giá một con dê béo biết đi: “Nói thật với cậu, bây giờ tôi thật sự rất thiếu tiền, nếu còn không cút, tôi sẽ cướp của cậu đấy.”

Tạ Kỳ Chi lập tức lùi lại vài bước: “Được, anh đi thong thả, bái bai.”

Sau khi chia tay Lý Dập một cách không mấy vui vẻ, Tạ Kỳ Chi mới có thời gian trả lời tin nhắn của Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên: 【@Tạ Kỳ Chi đâu rồi? Sao nói được mấy câu lại biến mất vậy】

Triển Tín Giai: 【Cậu la lối gì thế, người ta còn đang ốm, ngủ trưa một lát thì sao hả?】

Vưu Nhiên: 【Cậu ấy ngủ bốn năm tiếng rồi, không dậy nữa thì bữa tối sẽ thành bữa khuya mất】

Tạ Kỳ Chi: 【【Thở dài】】

Vưu Nhiên: 【Tuổi còn nhỏ mà thở ngắn than dài gì chứ 【vỗ vỗ】】

Tạ Kỳ Chi: 【Tôi bị trộm điện thoại】

Vưu Nhiên: 【Cái gì! Đã báo cảnh sát chưa?】

Tạ Kỳ Chi: 【Có một người tốt bụng đi ngang qua đã giúp tôi lấy lại rồi】

Vưu Nhiên: 【Vậy thì tốt quá, nhớ cảm ơn người ta cho tử tế nhé】

Tạ Kỳ Chi: 【Tôi tưởng anh ấy là đồng bọn của tên trộm, nên đã đưa anh ấy vào đồn cảnh sát rồi】

Triển Tín Giai: 【Hả?】

Vưu Nhiên: 【Cậu đúng là…】

Tạ Kỳ Chi: 【Sau khi giải quyết hiểu lầm, anh ấy bắt tôi đền cho anh ấy tám trăm tệ】

Triển Tín Giai: 【Tiền bồi thường tổn thất tinh thần đúng không?】

Vưu Nhiên: 【Hợp lý đấy】

Tạ Kỳ Chi: 【Đồn cảnh sát ở vị trí khá hẻo lánh, tôi muốn đưa anh ấy đi một đoạn, nhưng anh ấy không chấp nhận】

Triển Tín Giai: 【Không lạ, tượng đất cũng có lúc tức giận mà】

Vưu Nhiên: 【Rất hợp lý】

Tạ Kỳ Chi: 【Nhưng anh ấy dọa tôi, nếu còn không cút đi sẽ cưỡng h**p tôi】

Tạ Kỳ Chi: 【【Khóc òa】 【Khóc òa】 【Khóc òa】】

Triển Tín Giai: 【Tên thần kinh! Tên khốn nạn ghê tởm ở đâu ra vậy 【Giận dữ】】

Vưu Nhiên: 【Cậu đang ở đâu! Có sao không!】

Mèo cam: 【?】

Mèo cam: 【Cậu không sao chứ?】

Tạ Kỳ Chi: 【Không sao! Tôi vừa lên taxi, còn khoảng hơn hai mươi phút nữa là về đến nhà!】

Mèo Cam: 【 。。。】

Tạ Kỳ Chi ngồi ở ghế sau xe, đang gửi một lời mời kết bạn đến tài khoản có avatar Mèo cam, lý do viết: 

【Lúc quét mã đã thấy avatar này rất quen, anh là Lý Dập phải không?】

Vài phút trôi qua, lời mời kết bạn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Trong nhóm chat bốn người, loáng thoáng có thể thấy xen giữa những lời an ủi của Vưu Nhiên và một tràng mắng chửi của Triển Tín Giai, vài dòng thông báo hệ thống không mấy nổi bật.

Mèo cam đã thu hồi một tin nhắn.

Mèo cam đã thu hồi một tin nhắn.

Mèo cam đã thu hồi một tin nhắn.

Lý do kết bạn thứ hai: 【Phải không phải không, nếu không anh chột dạ cái gì chứ】

Mèo cam trả lời: 【Cậu giả vờ là người nước ngoài cái gì? Lúc đó tôi nói như vậy à?】

Tạ Kỳ Chi: 【Không phải sao? Tôi không nghe rõ mà, hay là anh giải thích với họ đi, đừng để họ hiểu lầm】

Mèo Cam: 【 。。。】

Tạ Kỳ Chi: 【Đến cả cướp bóc cũng không nói ra sao 【đáng thương】】

Mèo Cam: 【Cút】

Tạ Kỳ Chi đứng trước cửa thang máy, mỉm cười nhìn điện thoại. Bỗng nhiên, gáy cậu thắt lại, có người véo một cái, đầu ngón tay lạnh buốt.

Cậu quay đầu lại, thấy Ứng Hoài đang cầm một cốc cà phê đá, bước qua cậu và ấn nút thang máy.

“Cả nút thang máy còn chưa ấn.” Hắn quay đầu lại hỏi, “Đang làm gì thế? Cười gian xảo như vậy.”

Tạ Kỳ Chi cất điện thoại, vẻ mặt vô tội mím môi cười với hắn, như thể dùng ánh mắt để hỏi: Gian xảo là có ý gì? Cái loại từ này có liên quan gì đến em sao?

Tạ Kỳ Chi không nói, Ứng Hoài cũng không hỏi tiếp. Hắn đưa tay gạt tóc mái của cậu sang một bên, tay áp vào trán cậu hỏi: “Hết sốt chưa?”

Lòng bàn tay hắn vẫn còn hơi nóng.

Ứng Hoài rũ mắt, chạm vào đôi con ngươi màu xám xanh của Tạ Kỳ Chi. Hàng mi dài mượt mà kia chớp chớp, sau đó nhìn hắn gật đầu.

Thang máy đến nơi, Ứng Hoài bước vào, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp vuông đưa cho Tạ Kỳ Chi: “Cầm lấy mà chơi.”

Trên hộp in hình một loại dương xỉ mà cậu chưa từng thấy. Tạ Kỳ Chi hỏi: “Đây là gì vậy?”

Ứng Hoài nói: “Đồ chơi.”

“Không muốn.” Cậu lập tức nhét trả lại vào tay Ứng Hoài.

Ứng Hoài nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”

Tạ Kỳ Chi không vui lắm, mặt không cảm xúc nói: “Em có phải con trai của anh đâu.”

Ứng Hoài bật cười, lúc này mới nói cho cậu biết: “Hộp mù thực vật, bên trong là gì thì anh cũng không biết.”

Cười gì chứ, Tạ Kỳ Chi vẫn không muốn.

Nhưng đồ đã tặng rồi, Ứng Hoài cũng không có ý định lấy lại. Hắn nhấc chân bước ra khỏi thang máy, mở khóa bằng vân tay rồi vào nhà.

Đáng ghét, lại không thèm để ý đến cậu. Tạ Kỳ Chi đi theo sau Ứng Hoài, lén lút dẫm lên bóng của hắn vài cái.

Ứng Hoài vừa vào nhà đã đi tắm. Tạ Kỳ Chi đợi một lúc, khi lướt xem dòng trạng thái của bạn bè, thấy Triển Tín Giai mở hộp câu hỏi ẩn danh. Cậu suy nghĩ một chút, rồi gửi đi một câu hỏi nặc danh.

Sau đó, cậu vứt điện thoại xuống, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng đang hé mở.

Tiếng nước đã ngừng từ lâu. Tạ Kỳ Chi vốn định hỏi Ứng Hoài đã ăn tối chưa, nhưng lại thấy hắn đang tựa vào chiếc sofa nhỏ cạnh cửa sổ, đã ngủ mất rồi.

Ứng Hoài hẳn là đã rất mệt. Ngay cả khi Tạ Kỳ Chi đi dép lê lạch bạch đến trước mặt, hắn cũng không hề hay biết. Hắn nhắm mắt, hơi thở đều đặn, giữa mày mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và uể oải ít khi thấy.

Hắn vừa tắm xong, mái tóc đen vẫn còn ướt. Một vài sợi bị ép xuống sofa lại cong lên, trông giống như một chiếc sừng nhỏ.

Tạ Kỳ Chi gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng buồn cười với mái tóc rối bời khi Ứng Hoài tỉnh dậy. Thế là cậu nổi lòng tốt giải cứu chiếc sừng nhỏ đó.

Lọn tóc đen ngắn quấn quanh ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu. Tạ Kỳ Chi vuốt vài cái rồi rụt tay lại, đầu ngón tay dính chút hơi nước ẩm ướt.

Tạ Kỳ Chi nhìn Ứng Hoài, thật lòng mong hắn có thể ngủ lâu hơn một chút, ba tiếng, năm tiếng, bảy tiếng… Ít nhất là vào khoảnh khắc này, cậu là người nhìn xuống Ứng Hoài, là người chủ động trêu chọc hắn, chứ không phải ngược lại.

Đầu ngón tay cậu chạm vào giữa hai hàng lông mày đối phương, lướt qua sống mũi cao thẳng, tiếp tục đi xuống là chóp mũi và nhân trung, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại.

Tạ Kỳ Chi cứ nhìn chằm chằm vào đó, không biết từ đâu mà bắt đầu ngứa ngáy. Cậu rụt tay lại, nắm chặt các ngón tay.

Ngay sau đó, cậu chống một tay lên tay vịn chiếc sofa đơn, từ từ cúi người xuống.

Rõ ràng khoảng cách không hề rút ngắn là bao, nhưng Tạ Kỳ Chi đã vô thức nín thở. Tim cậu không hiểu sao đập thình thịch, như thể đang làm chuyện mờ ám.

Cơn ngứa đột nhiên trở nên rõ ràng, cảm giác vướng víu trong cổ họng không thể lờ đi, thậm chí còn không cho cậucơ hội trốn khỏi hiện trường vụ án.

“Hắt xì—!”

Cậu hắt hơi một cái, rồi đâm sầm đầu vào quai hàm Ứng Hoài, gần như là quỳ xuống, vùi mặt vào ngực hắn, quỳ g*** h** ch*n hắn.

Ứng Hoài ngủ có say đến mấy cũng bị động tĩnh này làm cho tỉnh giấc.

Quai hàm đau nhói, hắn nhìn thủ phạm đang ngơ ngác, căng thẳng trước mặt mình, rồi lại liếc mắt sang vầng trán đỏ ửng vì va chạm của cậu. Hắn không hề nổi giận mà chỉ khó hiểu hỏi: “Phòng của anh có ma lực gì với em à?”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp hàng mi, ngại ngùng đến mức không dám nói gì.

Ứng Hoài xoa xoa quai hàm đau nhức, lại hỏi: “Hay là em muốn vẽ rùa lên mặt anh? Anh chọc giận em à?”

Tạ Kỳ Chi: “…”

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mình không muốn hộp mù thực vật kia. Bởi vì Ứng Hoài mua nó không phải để Tạ Kỳ Chi chơi, mà là mang cho đứa trẻ con sống ở trong nhà, hoặc là một bạn nhỏ tên Kỳ Kỳ…

Mà với cậu, hai cách gọi này tượng trưng cho mối quan hệ khác nhau một trời một vực.

Tạ Kỳ Chi nghe những lời đùa giỡn của Ứng Hoài có thể giúp cậu thoát khỏi tình huống ngượng nghịu, nhưng lại không muốn mượn cớ đó mà xuống nước. Một sự tức giận không thể diễn tả bằng lời dâng lên trong lòng, khiến cậu đưa tay lên, che tai Ứng Hoài lại.

Cậu cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đen trước mặt, nghiêm túc nói: “Ứng Hoài ca ca, nếu anh còn xem em là trẻ con, em sẽ…”

Sẽ làm gì? Ứng Hoài không nghe rõ, thiếu kiên nhẫn nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, muốn đẩy cậu ra khỏi người hắn.

Nhưng còn chưa dùng sức, Tạ Kỳ Chi đột nhiên cúi đầu, hôn thật mạnh lên má phải của hắn.

Ứng Hoài sững người, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay nhanh chóng rút đi, Tạ Kỳ Chi nhảy xuống khỏi ghế sofa chuồn đi mất.

Một tiếng “Rầm” vang lên, cậu còn đóng cửa phòng lại cho hắn.

Lời editor: Đoạn chat hơi khó hiểu, mình đã check raw và tra từ điển lại nhưng nghĩa dịch ra so với AI là giống nhau, nên mình cũng không thể edit khác đi được.  Cứ có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, thông cảm trình độ mình có giới hạn.

Bình Luận (0)
Comment