Lần thứ hai Tạ Kỳ Chi gặp Lý Dập là ở hiện trường buổi tập luyện cho đêm diễn Trung thu của Vưu Nhiên. Cậu ta đã tag Tạ Kỳ Chi và Triển Tín Giai trong nhóm chat để hai người đến tặng hoa cho mình. Triển Tín Giai trả lời bằng một loạt biểu tượng mắt trợn ngược, nhưng đến sáu giờ chiều vẫn cùng Tạ Kỳ Chi có mặt đúng giờ ở hội trường.
Tạ Kỳ Chi đang cầm vài bông hồng vàng trên tay, Vưu Nhiên tinh mắt, tình cờ liếc thấy, lập tức nở hoa trong lòng. Cậu ta nhảy xuống từ sân khấu, chạy lon ton vài bước tới nhận: “Chỉ đến xem thôi mà còn mang hoa, khách sáo quá Tạ Kỳ Chi.”
Triển Tín Giai ló đầu ra từ phía sau Tạ Kỳ Chi, trêu chọc nói: “Câu lạc bộ nghệ thuật cắm hoa đang tuyển thành viên, chúng tớ đi ngang qua thì họ tặng cho Tạ Kỳ Chi, có liên quan gì đến cậu đâu, đừng có mà cướp đồ của người ta nha.”
Bàn tay đã đưa ra một nửa của Vưu Nhiên ngượng ngùng dừng lại giữa không trung. Tạ Kỳ Chi bị bọn họ chọc cười, đưa hoa tới và nói: “Đúng là Câu lạc bộ cắm hoa tặng, nhưng cũng là tôi mang đến cho cậu mà.”
“Biết ngay mà!” Vưu Nhiên vội vàng đưa tay ra.
Tạ Kỳ Chi đang định nhét hoa hồng vàng vào tay Vưu Nhiên, thì chợt nhận thấy có một chàng trai đeo khẩu trang đen, mặc áo phông đen, ôm đàn guitar, ngồi bên cạnh sân khấu, mặt mày chán nản nhìn về phía này.
“Đó là ai vậy?”
Vưu Nhiên quay đầu nhìn, giới thiệu: “Ồ, anh ta là Lý Dập, người trong nhóm chat của chúng ta đấy.”
Tạ Kỳ Chi hỏi: “Anh ta vào bằng cách nào?”
“Thì đi vào chứ sao, trường chúng ta có cần đăng ký trước đâu.” Vưu Nhiên nhướn mày nói, “Điểm thi đại học của cậu bao nhiêu mà trong lòng không biết à?”
Tạ Kỳ Chi: “…”
“Ai hỏi chuyện đó đâu, tôi hỏi là, sao anh ta lại ở đây?”
“Cái này à,” Vưu Nhiên gãi đầu nói, “Tôi thuê anh ta với giá hai trăm tệ một ngày. Tôi thấy video anh ta chơi đàn guitar trên vòng bạn bè, kỹ thuật đỉnh lắm.”
Tạ Kỳ Chi sững người, mắt mở to hỏi: “Cậu đã thêm bạn với anh ta rồi sao?”
“Đúng vậy.” Vưu Nhiên nói, “Thêm ngay từ ngày đầu tiên.”
Triển Tín Giai xen vào nói: “Đã bảo là tên này thuộc kiểu người giỏi giao thiệp rồi mà, kết bạn với người khác chỉ cần một ánh mắt thôi.”
Tạ Kỳ Chi gật đầu, thầm nghĩ: Thế thì anh ta dựa vào cái gì mà không chịu thêm bạn với mình?
Cậu rút ra một bông từ bó hồng vàng tặng Vưu Nhiên, đi đến bên cạnh sân khấu, lắc lắc bông hoa trước mặt Lý Dập. Lông mi cong cong, cậu nở một nụ cười tươi: “Chào, lại gặp mặt rồi.”
Lý Dập cụp mắt nhìn cậu, đôi mắt đen láy như biết nói, mắt trái bảo thật xui xẻo, mắt phải nói mau cút đi.
Tạ Kỳ Chi thừa nhận, giữa cậu và Lý Dập đúng là đã xảy ra một chút chuyện không vui.
Ừm, nói chính xác hơn… là cậu đã khiến Lý Dập rất không vui, nhưng cũng đâu cần phải hung dữ như vậy chứ? Hồi cấp ba Ứng Hoài cũng đâu có hung dữ như cậu ta.
Cậu đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tôi đã gửi lời mời kết bạn cho anh mấy lần rồi, sao anh không đồng ý?”
Lý Dập nhướng mắt: “Ai mà muốn kết bạn với cậu?”
“Anh không thích tôi à?”
Lý Dập không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, như thể đang nói: Chuyện hiển nhiên như thế mà cũng cần phải hỏi?
“Tại sao lại không thích? Anh chỉ thích tiền thôi sao?” Tạ Kỳ Chi ngước lên, nhìn hắn hỏi: “Vưu Nhiên nói anh được thuê hai trăm tệ một ngày, có thật là anh bị đuổi việc rồi không? Gia đình xảy ra chuyện gì à? Sao lại thiếu tiền đến vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên, khi nhìn người khác bằng đôi mắt xám xanh ấy, thật sự trông giống như một chú mèo con ngây thơ được cưng chiều, khiến Lý Dập trong lòng bỗng dưng bực bội. Giọng điệu càng trở nên gắt gỏng: “Mặc xác cậu.”
Tạ Kỳ Chi đưa tay lên, nhét bông hồng vàng vào kẽ ngón tay của Lý Dập.
Lý Dập nhíu mày, không muốn cầm: “Cái gì thế, cậu làm gì vậy?”
“Tôi cũng tặng hoa cho anh, chúc anh biểu diễn thuận lợi.” Tạ Kỳ Chi với vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Có thể thêm bạn không?”
Lý Dập lạnh lùng từ chối: “Không thể.”
Tạ Kỳ Chi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tôi cũng đưa anh hai trăm, thêm bạn được không?”
Ánh mắt Lý Dập càng thêm lạnh nhạt: “Không thèm, cút đi.”
Tạ Kỳ Chi: “Tám trăm?”
Lý Dập: “…”
Tạ Kỳ Chi: “Hai nghìn?”
Lý Dập cau mày đứng dậy, rất thiếu kiên nhẫn hỏi: “Cậu bị thần kinh đấy à? Tôi có phải loại người rao bán thân mình đâu.”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Một vạn thì sao?”
Lý Dập nắm chặt đàn guitar, ném bông hồng vàng về phía Tạ Kỳ Chi, cười lạnh một tiếng nói: “Đầu óc cậu bị cửa kẹp rồi à?”
“Không có mà.” Tạ Kỳ Chi bắt lấy bông hồng vàng, không hiểu sao thấy vẻ mặt tức giận đến mức nói chuyện mỉa mai của hắn có chút quen thuộc, nhưng cậu không nghĩ nhiều. Cậu chuyên chú nhìn Lý Dập, đôi mắt sáng ngời tràn đầy chân thành: “Tôi rất thích anh, anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, người lại nghĩa hiệp, tấm lòng lương thiện… Bỏ ra một vạn tệ để kết bạn với anh, tôi rất sẵn lòng.”
Lý Dập bị cậu khen một tràng hoa mỹ, sắc mặt cuối cùng cũng không khó coi nữa, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt: “Anh tin tôi không?”
Lý Dập: “Cậu—”
“Tôi thì sẵn lòng, nhưng anh trai tôi không chịu. Nếu anh ấy biết tôi tiêu tiền bậy bạ như thế, anh ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất.” Tạ Kỳ Chi hai tay nắm bông hồng vàng, áy náy nói: “Tôi không có tiền, nhưng tôi thật sự rất muốn kết bạn với anh, anh đồng ý đi mà.”
Bệnh thần kinh thật rồi, Lý Dập kìm nén cơn giận nói: “Kết bạn cái con khỉ, cút đi!”
Vưu Nhiên và Lý Dập tập luyện, Triển Tín Giai và Tạ Kỳ Chi ngồi dưới sân khấu xem một lúc. Cô tò mò hỏi: “Cậu vừa nói gì với Lý Dập thế? Nào là tám trăm, hai nghìn, như thể đang đấu giá vậy.”
Tạ Kỳ Chi nói: “Tôi muốn thăm dò xem giới hạn của anh ta.”
Triển Tín Giai hỏi: “Thử ra chưa?”
“Ban đầu tôi nghĩ một vạn là đủ rồi,” Tạ Kỳ Chi nói, “Hóa ra so với tiền bạc, anh ta dường như không quen với việc người khác khen mình hơn.”
Triển Tín Giai bật cười: “Đúng thế, con người này là kiểu ăn mềm không ăn cứng.”
“Cũng khá thú vị.” Tạ Kỳ Chi cúi đầu lại gửi lời mời kết bạn cho Lý Dập, lần này cậu viết: Anh trai, kết bạn đi mà, năn nỉ anh đấy~
Triển Tín Giai ghé sát lại xem, dùng khuỷu tay huých cậu một cái bảo: “Cậu đừng có khiêu khích quá, coi chừng bị anh ta đánh cho đấy.”
Tạ Kỳ Chi thản nhiên nói: “Thế thì tôi sẽ đi tìm anh trai đánh trả lại.”
Phải nói rằng, tin tốt về việc anh trai sắp đến Tùng Thành đã mang lại cho Tạ Kỳ Chi tâm trạng vui vẻ kéo dài suốt một tuần, ngay cả những triệu chứng cảm cúm cứ dai dẳng đeo bám cậu cũng nhẹ đi phần nào.
Cậu mong ngóng từng ngày anh trai đến, thế nhưng người đầu tiên Tạ Chấp Lam gặp ở Tùng Thành lại không phải là cậu, mà là Lâm Kiến Thiện.
“Tại sao?!” Tạ Kỳ Chi chất vấn qua điện thoại, “Anh, em ở trong lòng anh còn không quan trọng bằng mỹ nữ sao!”
Tạ Chấp Lam bị cậu hỏi đến ngớ người, dở khóc dở cười nói: “Tạ Kỳ Kỳ, em đang nghĩ gì vậy hả?”
Tạ Kỳ Chi hừ một tiếng, hỏi y: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Lâm tỷ của em đã kết hôn rồi, vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về.” Tạ Chấp Lam nói, “Anh có chuyện làm ăn cần bàn với chồng cô ấy, tiện thể cùng ăn cơm một bữa. Giải thích như vậy Kỳ Kỳ đã hài lòng chưa?”
“Cũng tạm được.” Tạ Kỳ Chi miễn cưỡng hài lòng.
“Chưa thấy ai quản anh chặt như em đâu đấy.” Tạ Chấp Lam trêu cậu, rồi lại nói, “Anh bay chuyến ngày mai, nếu em không đợi được, thì tối mai cứ bảo Ứng Hoài đưa em đi cùng.”
“Anh ấy cũng đi à? Anh ấy còn chẳng thèm nói với em.” Tạ Kỳ Chi buồn bã đáp.
Có lẽ là để chuẩn bị cho đợt khảo sát thực địa, Ứng Hoài dạo này lại bắt đầu đi sớm về muộn. Đến cả dì giúp việc đến nấu ăn cũng là Tạ Kỳ Chi gặp, nói với dì ấy về sở thích và những thứ kiêng kị của mình và Ứng Hoài, nhưng Ứng Hoài thì không về ăn bữa nào.
Chỉ vào những lúc đêm rất khuya, trong giấc ngủ mơ màng, Tạ Kỳ Chi mơ hồ cảm nhận được có người đứng bên giường, chạm vào trán mình.
“Chắc là có đi đấy.” Điện thoại truyền đến tiếng cười mơ hồ của anh trai, “Lâm tỷ của em nói nếu cậu ấy còn trốn tránh cô ấy, thì sẽ đến tận cổng trường Tùng Đại để bắt cậu ấy.”
Tạ Kỳ Chi không hiểu chỗ nào đáng cười, nghĩ một lúc mới nói: “Tối mai em phải xem bạn biểu diễn, sẽ về trễ một chút, không làm phiền Ứng Hoài ca ca đến đón em nữa. Anh gửi địa chỉ cho em, em tự đi một mình vậy.”
“Bạn biểu diễn à.” Tạ Chấp Lam cố tình bắt chước giọng cậu, chậm rãi hỏi: “Bạn gì biểu diễn mà còn quan trọng hơn cả ăn cơm với anh?”
Tạ Kỳ Chi không thể bào chữa, lại bắt đầu ỉ ôi làm nũng: “Anh ơi—”
“Được rồi, trời cao hoàng đế xa, anh cũng chẳng quản được em nữa.” Tạ Chấp Lam nhớ ra một chuyện khác, hỏi ý kiến Tạ Kỳ Chi: “À đúng rồi, em có muốn chuyển đến chỗ Lâm tỷ ở không?”
Tạ Kỳ Chi sững sờ: “Tại sao ạ?”
Tạ Chấp Lam giải thích: “Ban đầu anh cũng thiên về việc để em sang đó, chỉ là tháng này cô ấy không có ở Tùng Thành, nên mới liên lạc với Ứng Hoài. Em sống ở chỗ Ứng Hoài cũng biết rồi đấy, ngoài chuyện học tiến sĩ của mình, cậu ấy còn lo xưởng đóng tàu ở Nghi Châu nữa, rồi phải xử lý các khoản nợ của mẹ cậu ấy, đủ thứ chuyện lộn xộn chất đống lại đã đủ mệt mỏi rồi. Để cậu ấy dành thời gian chăm sóc em, một mặt là cậu ấy không có thời gian, đôi khi có thể không để ý đến em, mặt khác cũng là anh đã làm phiền cậu ấy quá nhiều.”
Anh trai giải thích rất rõ ràng, những gì anh ấy nói cũng đều đúng cả, nhưng đầu óc Tạ Kỳ Chi lại vô cùng hỗn loạn.
Mình nên biết những gì? Học tiến sĩ, xưởng đóng tàu và cả các khoản nợ nữa, Ứng Hoài chưa từng nói, anh trai cũng chưa từng nói. Bọn họ tự biết, rồi mặc định rằng mình cũng phải biết hết tất cả mọi chuyện sao?
Điều duy nhất cậu rõ ràng, chính là cậu đối với bất cứ ai cũng đều là một phiền toái, giống như một gánh nặng bị bọn họ vứt qua vứt lại.
Cậu không kìm được hỏi: “Bảo em sang chỗ Lâm tỷ ở là ý của anh hay là Ứng Hoài đã nói gì với anh?”
Tạ Chấp Lam do dự một lát, rồi đáp: “Ý của anh.”
Tạ Kỳ Chi nói: “Vậy thì em không đồng ý. Ứng Hoài không ở đây em cũng có thể tự chăm sóc bản thân, em không muốn chuyển đến một nơi khác nữa.”
Tạ Chấp Lam ôn tồn khuyên cậu: “Kỳ Kỳ, đừng giận dỗi, anh cảm thấy—”
“Anh,” Tạ Kỳ Chi ngắt lời y, “Thật ra anh đã quyết định rồi phải không? Là nhất định muốn em sang chỗ Lâm tỷ, vậy tại sao còn phải tốn công hỏi ý kiến của em? Em nói không đồng ý thì anh sẽ thay đổi sao?”
Tạ Chấp Lam im lặng chốc lát, rồi bình thản nói: “Không.”
Tạ Kỳ Chi khẽ chớp mắt, cười cười rồi nói: “Em biết ngay mà. Vậy thôi, anh, ngày mai gặp lại.”
Cậu cúp điện thoại.
Ngày mai gặp lại… Đây không phải là điều Tạ Kỳ Chi thực sự muốn nói. Cậu càng muốn hỏi, anh ơi, anh đã trở nên như bây giờ từ lúc nào vậy?
Mặc định em là một phiền toái lớn, không yên tâm về em nhưng lại buộc phải để em đi làm phiền người khác.
Dù là để Ứng Hoài ra sân bay đón cậu, hay sắp xếp cho cậu chuyển đến chỗ Lâm Kiến Thiện, tất cả mọi chuyện Tạ Chấp Lam đều đã quyết định xong xuôi cả rồi. Hỏi ý kiến cậu chẳng qua cũng chỉ là một thủ tục hình thức.
Anh ấy đã trở nên… ngày càng giống mẹ rồi.