Tạ Kỳ Chi hỏi: “Cậu và Lý Dập quen biết từ trước rồi à? Khoảng tháng bảy, tháng tám anh ta có từng đến Nghi Châu không?”
“Chỉ là trò chuyện trên mạng thôi, có đến hay không thì tôi cũng không biết. Anh ta đâu phải bạn trai tôi mà phải báo cáo hành trình cho tôi biết?” Triển Tín Giai nhìn cặp lông mày hơi nhíu lại của Tạ Kỳ Chi, thấy phản ứng của cậu thật kỳ lạ, nên trêu đùa hỏi, “Chuyện gì thế? Hai người không phải có ân oán gì từ trước đấy chứ?”
“Có thể lắm.” Tạ Kỳ Chi rũ mắt nói. Cho dù Lý Dập có rộng lượng đến đâu, cũng khó mà không có chút khúc mắc trong lòng đối với mình.
Đứa trẻ nào sau khi bị bố mẹ làm thất lạc, có thể chịu đựng được cảnh bản thân sống khốn khổ, trong khi tình thân, sự chăm sóc và tiền bạc đáng lẽ thuộc về mình lại bị bố mẹ ruột chuyển hết sang cho một đứa trẻ khác?
Cậu hỏi Triển Tín Giai: “Nếu tôi muốn anh ta lại đi cùng tôi đến đồn công an một lần nữa, cậu nghĩ anh ta có chịu để ý đến tôi không?”
Chỉ giống nhau về ngoại hình thôi thì vẫn chưa đủ, muốn thật sự xác định Lý Dập có phải là người anh trai thứ hai hay không, vẫn phải thông qua việc so sánh ADN.
Bố mẹ và anh trai đã tìm kiếm anh ấy mười mấy năm rồi, gặp không ít người có vẻ ngoài tương tự, nhưng kết quả thì… Nếu không có gì chắc chắn, Tạ Kỳ Chi không muốn mạo hiểm nói với anh trai, làm anh ấy mừng hụt một phen.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Triển Tín Giai nghe càng lúc càng thấy kỳ lạ, “Ân oán lớn đến mức phải đến đồn công an sao?”
Tạ Kỳ Chi không giải thích với cô, đứng dậy nói: “Cậu gửi video cho tôi, bảo Lý Dập nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn, tôi có việc phải đi rồi.”
“Đi ngay bây giờ à? Cậu đi đâu thế?”
Triển Tín Giai quay đầu lại, nhìn thấy cậu bóp gọng mũi của chiếc khẩu trang, hơi cúi đầu lướt qua vài người, bước dọc theo lối đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng Triển Tín Giai, cậu mới quay người lại nói gì đó.
Vưu Nhiên trở lại, vừa bày ra dáng vẻ đắc ý, liền thấy trên dãy ghế chỉ còn mỗi Triển Tín Giai. Cô nhìn cậu với vẻ mặt chán chường, trên mặt như thể viết lên mấy chữ “Đừng giở trò, chị đây không rảnh mắng cậu.”
Đối phương chán nản ngồi xuống, hỏi: “Tạ Kỳ Chi đâu rồi?”
Triển Tín Giai ngáp một cái, lười biếng đáp: “Đi đoàn tụ với anh trai yêu quý của cậu ấy rồi.”
“Anh trai nào?” Vưu Nhiên thất vọng nói, “Vì anh ta mà bỏ lỡ màn trình diễn đặc sắc của tôi sao?”
“Cậu ấy không bỏ lỡ đâu.” Triển Tín Giai lắc lắc điện thoại, cố ý bảo, “Còn lưu lại một đoạn phim quý giá về buổi biểu diễn đầu tiên của chú khỉ lông xanh, chuẩn bị thức trắng đêm để thưởng thức đấy.”
Vưu Nhiên rất nghi ngờ: “Thật hay giả đấy?”
Triển Tín Giai ném điện thoại cho cậu ta xem, rồi lại hỏi: “Lý Dập đâu rồi?”
“Đạp xe đi rồi.” Vưu Nhiên cúi đầu, thấy Tạ Kỳ Chi thật sự đã nhận video của mình, cảm động nói, “Tôi biết ngay mà, trong lòng cậu ấy có tôi.”
Triển Tín Giai chống cằm đáp: “Tôi còn tưởng anh ta sẽ về cùng cậu. Tạ Kỳ Chi bảo muốn Lý Dập nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của mình, tôi còn nghĩ có gì to tát đâu, lấy điện thoại anh ta tự thao tác một chút không phải được rồi à.”
“Lý Dập không đồng ý à? Sao thế?” Vưu Nhiên buồn cười nói, “Tôi còn tưởng dựa vào cái khuôn mặt đáng yêu đó thì cậu ta có thể tung hoành ngang dọc khắp thế giới, không gì cản nổi.”
Triển Tín Giai nhớ lại phản ứng của Tạ Kỳ Chi trước khi rời đi, có chút phiền muộn nói: “Ai mà biết được.”
Trước khi được nhân viên phục vụ dẫn đến cửa phòng riêng, Tạ Kỳ Chi đã từng nghĩ đây là một bữa tiệc riêng tư giữa bốn người: Lâm tỷ, chồng chị ấy, anh trai và Ứng Hoài. Mãi cho đến khi cánh cửa lớn mở ra, gần chục người quay đầu nhìn cậu.
Cậu ngây người một lúc, vừa không biết họ là ai, lại vừa không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng nhìn vào số lượng chai rượu đã mở trên bàn và tình trạng những người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thì bữa cơm này cho dù không quá trang trọng, cũng tuyệt đối không phải là tiệc riêng tư.
“Kỳ Kỳ đến rồi.” Một giọng nữ hiền lành vang lên từ phía đối diện.
Tạ Kỳ Chi ngước mắt nhìn qua, là Lâm Kiến Thiện. Cô vẫn xinh đẹp và dịu dàng như hồi cấp ba, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt cổ điển khẽ cong, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp như gió mùa xuân.
Tạ Kỳ Chi gọi cô: “Lâm tỷ.”
Cô vẫy tay với Tạ Kỳ Chi: “Đến đây ngồi đi.”
Tạ Kỳ Chi “vâng” một tiếng, tìm thấy Ứng Hoài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, hạ giọng hỏi: “Sao anh không nói với em là có nhiều người như vậy!”
Ứng Hoài khẽ cười, hơi cúi đầu nói: “Em có hỏi đâu, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện ăn uống thôi.”
Tạ Kỳ Chi nhìn gương mặt cười đáng ghét của hắn, thầm nghĩ, ai mà quan tâm đến chuyện ăn uống chứ, rõ ràng là em sợ anh một mình ở đây sẽ thấy ngại.
Ứng Hoài trước đây không thích giao du với người khác, dù là ở trong lớp hay đi chơi riêng, đi ăn riêng, anh trai mới là trung tâm của mọi người. Ứng Hoài không phải vắng mặt không đi, thì cũng chỉ ngồi một bên, lười biếng nghịch điện thoại.
Tạ Kỳ Chi trước đây không nhìn ra, nhưng bây giờ lại mơ hồ nhận thấy, ở Nghi Trung có rất nhiều tin đồn về Ứng Hoài, nhưng người thật lòng kết bạn với hắn lại rất ít. Những người muốn làm bạn với hắn, một là có mục đích, hai là bạn của anh trai từ trước, rồi sau đó mới trở thành bạn của Ứng Hoài.
Thứ tự trước sau này, rất nhiều lúc không phải là chuyện không quan trọng.
Tạ Kỳ Chi ngồi xuống chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ liền dọn món vào, chính là mấy món Ứng Hoài đã gọi cho cậu.
Tạ Kỳ Chi vừa cầm đũa lên, loáng thoáng nghe thấy có người hỏi về mình. Lâm tỷ nói với họ: “Kỳ Kỳ à? Em ấy là em trai của Chấp Lam.”
Nghe thấy tên anh trai, ánh mắt của vài người liền thay đổi, từ không mấy quan tâm trở nên sốt sắng, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, học trường đại học nào, chuyên ngành gì.
Tạ Kỳ Chi đặt đũa xuống ngoan ngoãn trả lời, có người giới thiệu về bản thân, nói xong lại muốn nâng ly với cậu.
Lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi tham gia loại tiệc rượu này, cậu cầm ly đứng dậy. Đối phương là rượu trắng, còn ly của cậu thì đầy sữa trắng, là sữa Ứng Hoài vừa mới rót cho.
Cậu mơ hồ cảm thấy có vẻ không ổn, bỗng nhiên có một bàn tay giữ chặt miệng ly của cậu.
Ứng Hoài đè lên ly sữa của Tạ Kỳ Chi, ấn cậu ngồi xuống. Hắn tự mình nâng ly với đối phương, giọng điệu hờ hững: “Chỉ là một đứa trẻ thôi, đến ăn tối, đừng để ý đến em ấy.”
Ai mà là trẻ con chứ? Tạ Kỳ Chi không phục nhìn chằm chằm hắn, chẳng thích cái giọng điệu không xem mình ra gì đó của đối phương.
Thế nhưng, sau khi chạm ly xong, lại có thêm rất nhiều người đến mời rượu. Tạ Kỳ Chi là trẻ con nhưng Ứng Hoài thì không, trong ly của hắn không phải là sữa.
Tạ Kỳ Chi có chút ngơ ngẩn nhìn hắn quen thuộc nâng ly qua lại với người khác, đuôi mắt mang theo chút ý cười xã giao, đáp lại các câu hỏi của đối phương.
Lâm Kiến Thiện khẽ chỉ vào Ứng Hoài, chớp chớp mắt hỏi Tạ Kỳ Chi: “Hắn bảo vệ em như vậy sao?”
Như vậy có được coi là bảo vệ mình không? Tạ Kỳ Chi không nói gì.
Lâm Kiến Thiện cười, nhỏ giọng giải thích: “Lúc mới đến cậu ấy nói, ăn xong sẽ đi ngay, không biết uống rượu. Ở đây ngoài bọn chị ra thì không ai biết cậu ta là ai cả.”
Thế nhưng bây giờ mọi người đều biết rồi, hắn họ Ứng.
Hơn nửa số người có mặt ở đây hoặc là người Nghi Châu, hoặc là có quan hệ làm ăn với Nghi Châu. Khi nhắc đến họ Ứng, ai cũng biết đó là gia đình đã phá sản từ rất nhiều năm trước. Cơ nghiệp gần trăm năm bị hủy hoại trong tay người bố của hắn. Ông ta tự biết không có cách nào cứu vãn, cũng không hề muốn cứu vãn, sớm đã đưa con trai ra nước ngoài. Thế nhưng, vào đêm định bỏ trốn cùng số tiền phi pháp, ông đã gặp tai nạn giao thông, bị xe tải lớn đâm chết.
Ứng Hoài về nước để xử lý các vấn đề về di sản và nợ nần của ba mình, bất động sản cần bán thì bán, công ty thì xin phá sản, lại còn vay mượn rất nhiều tiền mới trả hết nợ.
Nhà cửa không còn, mẹ cũng đã ly hôn từ lâu, định cư ở nước ngoài.
Tạ Kỳ Chi vẫn luôn nghĩ rằng ở Nghi Châu hắn không còn lại gì nữa, nên mới dứt khoát rời đi như vậy. Nhưng từ cuộc điện thoại của anh trai và cuộc trò chuyện của bọn họ lúc này, cậu mới biết thì ra Ứng Hoài vẫn còn một xưởng đóng tàu.
Chuyện đó là từ khi nào?
Người đàn ông bên cạnh Lâm tỷ chắc hẳn là chồng chị ấy, lên tiếng nói gì đó, bọn họ mới không tiếp tục vây quanh Ứng Hoài, mà chuyển sang giao lưu về chuyện khác.
Tạ Kỳ Chi nhìn Ứng Hoài. Hắn uống rượu mặt không đỏ, làn da vẫn trắng lạnh như mọi khi, giống như ánh sáng phản chiếu từ ly rượu vừa lướt qua ngón tay Tạ Kỳ Chi, hoặc cũng giống như ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ đêm nay.
Có người nhắn tin cho Ứng Hoài, hắn cúi đầu nhìn một cái nhưng không trả lời. Hắn liếc mắt sang bên cạnh, thấy đứa nhóc ngây ngốc nhìn mình, không biết đang ngây ngẩn chuyện gì. Hắn dùng đũa chung gắp một món ăn cho Tạ Kỳ Chi, rồi đưa tay xoa xoa sau gáy cậu, giục: “Nhìn gì? Ăn cơm đi, đợi người khác đút cho à?”
“Ai cần anh đút chứ.” Tạ Kỳ Chi cầm đũa lên.
“Anh nói là anh à?” Ứng Hoài lại cười, rồi nói tiếp, “Anh trai em sắp đến rồi.”
Tạ Kỳ Chi gật đầu “ồ” một tiếng, cúi đầu ăn cơm, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Anh trai cuối cùng cũng gửi định vị đến, vậy người vừa nhắn tin cho Ứng Hoài chắc chắn cũng là anh ấy.
Y không phải là quên nói địa chỉ cho Tạ Kỳ Chi, cũng không phải là nói trễ, mà là vốn dĩ đã định sau khi mình đến nơi rồi, mới bảo cậu đến.
Tạ Kỳ Chi muộn màng nhận ra, lúc bản thân vừa vào nhà hàng, nhân viên phục vụ đang cầm gạt tàn từ một phòng riêng nào đó đi ra.
Bây giờ nếu ngửi kỹ, vẫn có thể ngửi thấy một chút mùi thuốc lá chưa tan hết trong phòng. Rõ ràng là đã bật điều hòa, nhưng cửa sổ một bên lại mở rất lớn, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh sông bên kia, gió đêm mát lạnh thổi vào, mang đi hơi men nồng nặc trong phòng.
Trong những dịp thế này, ai biết uống rượu thì phần lớn cũng biết hút thuốc. Anh trai không có ở đây, người khác không có lý do gì phải chăm sóc cậu, người có thể làm những việc này chỉ có Ứng Hoài.
Hắn chẳng nói gì cả, nhưng thật sự rất tốt với mình, giống như anh trai vậy.