Tạ Kỳ Chi không về nhà, sau khi trả lời tin nhắn cho anh trai và Ứng Hoài, cậu liền tắt máy. Cậu đi dọc theo bờ sông, băng qua đường hầm, đi thẳng năm trăm mét thì thấy một khu chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng. Đêm Trung thu, người đi đường rất đông. Biển hiệu của quán đầu tiên ghi là “Quán nướng anh béo”, vừa bước đến gần đã ngửi thấy mùi khói nóng hổi và mùi thịt nướng thơm lừng trong không khí.
Có lẽ là vì cậu đứng bên ngoài nhìn quá lâu, đại ca béo mặc tạp dề liền chủ động hỏi: “Cậu em ăn gì không?”
Tạ Kỳ Chi lắc đầu, tay trái cho vào túi áo hoodie, siết chặt chiếc khẩu trang. Cậu do dự một lúc không đeo lên, cứ thế đi thẳng vào trong.
Bên ngoài các quán ăn vặt đều bày những chiếc bàn nhỏ vuông vức và ghế nhựa. Cư dân sống gần đó đi dạo tiêu cơm, đến đây lại ngồi xuống. Từng gia đình quây quần trò chuyện, trên bàn bày bia và đồ ăn đêm.
Tạ Kỳ Chi nhìn thấy một nhóm thiếu niên đang tụ tập trước cửa một tiệm chân giò. Họ cười nói rôm rả, mỗi người đều có một tấm ván trượt dựng bên cạnh ghế, màu sắc cực ngầu và rực rỡ.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, mình cũng đã từng học trượt ván. Nhiều năm trước có người đã dạy cậu, sau này cậu lén lút tập ở nhà và trong bệnh viện. Khi trời mưa thì chuyển sang hành lang của khoa nội trú, kết quả là làm nhiều người nhà bệnh nhân giật mình hoảng hốt.
Đứa trẻ bị bệnh không nói lời nào, đứng lặng lẽ sau lưng bố mẹ, trông không chút sức sống. Người mẹ đang giận dữ vừa mắng vừa nói sẽ đi khiếu nại cậu. Tạ Kỳ Chi quay đầu lại nhìn, không kìm được mà nghĩ, có phải trong mắt người khác, mình cũng như thế không, giống như một cái cây chưa kịp lớn đã khô héo, khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai.
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, cậu va vào một y tá đang cầm thuốc. Y tá hét lên, mấy lọ thuốc rơi xuống đất, lăn lóc ra xa.
Chị y tá phụ trách cậu tìm đến, mặt lạnh tanh mắng cậu rất lâu, ván trượt cũng bị tịch thu, bảo dì giúp việc mang về nhà.
Tạ Kỳ Chi nhìn miệng cô ấy cứ đóng mở, rồi hiểu ra những lời cô ấy nói.
Cậu vẫn không giống với những đứa trẻ khác trong khoa nhi. Bọn họ chỉ hơi đau đầu sổ mũi một chút, cả nhà đã huy động đến chăm sóc. Nếu cậu va phải những đứa trẻ đó, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Cậu không có sự dựa dẫm từ bố mẹ người thân, không có cái vốn để làm nũng. Cậu phải ngoan ngoãn một chút, nghe lời, ít ốm đau, sống khỏe mạnh và bình an. Có như vậy thì mọi người mới vui vẻ.
Thế nhưng… không phải như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi biết được, hóa ra sống sót cũng là một chuyện sai lầm.
Cậu vẫn chưa hiểu ra hàm ý trong lời nói của mọi người. Khỏe mạnh và bình an, thật ra có nghĩa là nếu cậu là một đứa trẻ khỏe mạnh, thì sẽ bình an lớn lên.
Bởi vì những đứa trẻ khỏe mạnh tuyệt đối sẽ không bị bố mẹ mình vứt bỏ!
Cậu đã uống rất nhiều loại thuốc đúng giờ đúng liều như vậy, mỗi ngày thở bằng ống thở qua mũi, bị đẩy vào phòng mổ để gây mê, chịu đựng đủ mọi phản ứng khó chịu sau phẫu thuật… Cậu đã nỗ lực vượt qua sự tàn phá của bệnh tật đối với sinh mệnh của mình, đã cố gắng hết sức để vượt qua cánh cửa tử thần, hóa ra tất cả đều là sai lầm.
Tạ Kỳ Chi, không có ai thật sự mong mày sống sót cả.
Cho dù có, thì cũng chỉ có anh trai, nhưng cậu luôn tùy hứng hiểu lầm anh, khiến cuộc đời vốn bằng phẳng thuận lợi của anh trở nên lộn xộn.
Mình mới là người tệ nhất.
Tạ Kỳ Chi từ tận đáy lòng mong rằng Đông Đông ca ca đừng bị lạc thì tốt biết mấy. Anh trai chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh ấy như cách đối xử với mình. Anh ấy cũng sẽ không như mình, cái gì cũng không biết, lại còn hay bị ốm, khiến anh trai phải vất vả như vậy.
Hoặc giá như bố mẹ đừng nhẹ dạ tin lời thầy bói, dùng số tiền chữa bệnh cho mình để đi tìm Đông Đông ca ca, có lẽ đã sớm tìm được anh ấy rồi, đâu đến nỗi như bây giờ, hết lần này đến lần khác thất bại, nhiều lần thất vọng.
Như vậy, cho dù cậu có chết dưới chân tường bệnh viện, hay chết yểu sớm ở trại mồ côi, thì đó cũng là một chuyện tốt.
Sẽ không có ai buồn vì chuyện này, mọi người đều sẽ vui vẻ.
Tầm nhìn mờ đi trong chốc lát, Tạ Kỳ Chi lau lau mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang ngồi dưới mái hiên không xa, tay bưng bát lẩu cay nóng. Khi cậu tùy ý nhìn xung quanh, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Lý Dập vừa cầm đũa ăn miếng đầu tiên, Tạ Kỳ Chi đã kéo ghế nhựa ngồi xuống đối diện hắn, hít hít mũi, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào buổi tối.”
Lý Dập: “…”
Hắn nhấc cằm lên, ra hiệu Tạ Kỳ Chi nhìn ra sau, nhắc nhở cậu: “Đằng kia còn chỗ trống.”
Tạ Kỳ Chi không nhìn ra sau. Ánh đèn chợ đêm mờ ảo, đôi mắt xanh lam kia như thể bị ngấm nước, dưới ánh sáng mờ tối lại sáng đến mức khiến người ta giật mình.
Cậu kiên quyết nói: “Tôi chỉ muốn ngồi cùng anh.”
Lý Dập khựng lại một chút, lười đuổi Tạ Kỳ Chi đi, dứt khoát xem như cậu không tồn tại, cúi đầu tiếp tục ăn.
Tạ Kỳ Chi không chớp mắt nhìn Lý Dập, nhìn hàng lông mày đậm màu, khóe mắt hơi xếch, đôi môi bị cay đến đỏ bừng, cố gắng so sánh độ giống nhau giữa đối phương và anh trai từ từng chi tiết nhỏ nhất.
Ông chủ cho quá nhiều ớt vào bát lẩu cay nóng này, Lý Dập ăn đến toát mồ hôi, đưa tay lau trán, bỗng nhận ra ánh mắt của Tạ Kỳ Chi.
Cho dù bị phát hiện nhìn trộm, người này cũng không có ý định tế nhị hơn một chút nào, ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng. Lý Dập bị nhìn đến thấy không thoải mái, đang định mở lời thì bỗng nghe cậu hỏi: “Anh học guitar từ khi nào? Đàn hay thật.”
Lý Dập nhíu mày, nuốt những lời khó nghe xuống, thờ ơ nói: “Cũng thường thôi, là hồi còn đi học.”
Tạ Kỳ Chi lại hỏi: “Tại sao lại muốn học cái này?”
Lý Dập gắp một đũa mì, thản nhiên nói: “Để tán gái.”
Tạ Kỳ Chi: “Gái đâu?”
Lý Dập: “…”
Hắn không vui nói: “Liên quan gì đến cậu.”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, chuyển sang hỏi chuyện khác: “Hồi đi học thành tích của anh thế nào?”
Lý Dập đáp qua loa: “Cũng tạm, tùy thuộc vào vận may.”
Anh trai cũng nhờ vào vận may để lấy hạng nhất toàn khối. Nếu anh là em ruột của anh ấy, thì thành tích cũng có thể di truyền chứ, không như cậu… Tạ Kỳ Chi có chút thất vọng hỏi: “Nhờ vào vận may để thi được hạng nhất sao?”
“Thi được hạng nhất mà tôi lại ngồi đây sao?” Lý Dập khó tin hỏi, “Cậu coi tôi là học bá à? Nhờ vào vận may để thi đậu, đoán trúng nhiều thì qua, đoán trúng ít thì trượt, cái này mà cũng không hiểu à?”
Ồ, vậy anh cũng không giống anh trai, mà giống mình hơn. Tạ Kỳ Chi gật đầu, ra hiệu là bản thân đã hiểu.
Tạ Kỳ Chi tiếp tục quan sát Lý Dập, rồi lại hỏi: “Hồi tháng tám, anh có đi đến Bệnh viện nhân dân thành phố Nghi Châu không?”
Lần cuối cùng có tin tức về anh hai là từ nơi đó. Bạn của anh trai nói gặp một thanh niên rất giống anh ấy, nhưng khi tiếp tục tìm kiếm, thì người đó đã biến mất.
Lần này Lý Dập không muốn trả lời cậu nữa, đặt đũa xuống, bực bội hỏi: “Cậu có thôi hỏi những chuyện không đâu đi được không?”
Tạ Kỳ Chi nhận lỗi với hắn: “Xin lỗi.”
Lý Dập nhìn cậu: “Muốn ăn thì tự gọi, không thì mau về nhà đi, đừng có ở đây làm phiền tôi.”
Tạ Kỳ Chi không đi, cụp mắt nhìn lớp nước lẩu đỏ ao trong bát của hắn, tò mò hỏi: “Anh ăn món gì vậy?”
Lý Dập kinh ngạc: “Cậu chưa ăn bao giờ à?”
Tạ Kỳ Chi lắc đầu.
Ánh mắt Lý Dập như đang nhìn một chú chó Pomeranian được nuông chiều: “Thôi được rồi, thiếu gia nhà giàu.” Hắn ra hiệu Tạ Kỳ Chi nhìn vào trong quán, “Có thực đơn bên trong, tự vào mà xem.”
Tạ Kỳ Chi nghiêng đầu nhìn một lúc, lấy điện thoại trong túi ra đặt lên bàn, ấn một cái nhưng màn hình không sáng, nói với Lý Dập: “Điện thoại tôi hết pin rồi, không trả tiền được. Anh gọi giúp tôi nhé, coi như tôi nợ anh.”
Lý Dập nhìn chiếc điện thoại tối om của cậu, rồi lại nhìn Tạ Kỳ Chi đang không chớp mắt nhìn mình, im lặng một lúc, đứng dậy đi vào, gọi cho cậu một suất cơ bản.
“Cảm ơn anh.” Tạ Kỳ Chi nhìn hắn nói, “Anh đồng ý lời mời kết bạn của tôi nhé, về nhà tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay.”
Lý Dập ngây người, cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của cậu, bỗng dưng có cảm giác mình bị lừa.
Món lẩu cay nóng của Tạ Kỳ Chi được gọi muộn, cậu ăn cũng chậm, cúi đầu cắn mấy miếng bí đao, hai viên cá, rồi đặt đũa xuống.
Lý Dập ngồi bên cạnh chơi điện thoại, ngẩng đầu thấy Tạ Kỳ Chi chẳng mấy chốc đã không ăn nữa, cứ ngẩn người nhìn bát lẩu vẫn còn đầy ắp, hỏi: “Làm sao vậy? Ăn no rồi à?”
Tạ Kỳ Chi hít hít mũi, đôi môi căng mọng ửng đỏ: “Cay quá.”
“Cậu không ăn cay được sao?” Lý Dập chớp chớp mắt, “Sao không nói sớm.”
Tạ Kỳ Chi khẽ đáp: “Anh có hỏi tôi đâu.”
Cái gì cũng không hỏi cậu, cái gì cũng đều không nói cho cậu biết. Được sinh ra không do cậu quyết định, mắc bệnh không do cậu quyết định, được ai nhận nuôi càng không do cậu quyết định. Bố mẹ không mong cậu sống đến tuổi trưởng thành cũng không nói cho cậu biết. Anh trai vì tiền thuốc của cậu mà từ bỏ việc học lên cao cũng không nói cho cậu biết. Ứng Hoài không thích cậu làm phiền hắn cũng không nói cho cậu biết… Cậu cứ thế bị động chấp nhận những thiện ý, ác ý mà mọi người xung quanh dành cho mình, không có một chuyện nào do chính mình quyết định cả.
Ngày xưa, Tạ Kỳ Chi đã từng ngưỡng mộ anh trai và Ứng Hoài đến vậy. Mỗi phút mỗi giây đều nghĩ, nhanh một chút, nhanh một chút mà trưởng thành, cậu đã dốc hết sức để lớn lên, muốn trở thành những người tự do tự tại và vui vẻ như họ.
Nhưng tại sao sau khi lớn lên, người và việc trong quá khứ đều thay đổi vậy?
Thay đổi nhanh đến thế, chỉ để lại cho cậu những cái bóng mờ không thể nắm bắt trong sương mù dày đặc.
Tạ Kỳ Chi như bị cay đến bật khóc, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu nghẹn ngào không thành tiếng, nước mắt rơi lã chã xuống bát.
Lý Dập bị những giọt nước mắt đột ngột của cậu làm cho ngẩn người, nhìn vào bát của cậu, rồi nhìn vào bát của mình. Suất ăn gần như giống hệt nhau, đâu đến mức khó ăn mà phát khóc thế này?
Ồ, cậu ta không ăn cay…
Không phải, đến mức vậy chứ? Mấy thiếu gia nhà giàu này thường ngày đều được người hầu kẻ hạ, đưa đón bằng kiệu à? Đừng có mà yếu đuối quá.
Lý Dập đẩy hộp giấy ăn qua, kéo bát của cậu lại, đổi đũa rồi bắt đầu ăn tiếp.
Tạ Kỳ Chi th* d*c, kìm lại tiếng nức nở đang trào ra khỏi cổ họng, thút thít nói: “Cái này, tôi, tôi ăn rồi.”
“Tôi thấy rồi.” Lý Dập không ngẩng đầu nói, “Cậu có ăn được mấy miếng đâu, tiền cũng đã tiêu rồi, không ăn thì phí.”
Khăn giấy trên bàn có chất lượng quá tệ, Tạ Kỳ Chi chỉ vừa lau nước mắt đã bị vò nát, rớt đầy vụn giấy ra tay. Cậu vo nó thành một cục rồi ném vào thùng rác, phủi sạch tay, rồi yên lặng ngồi bên cạnh, vừa rơi nước mắt vừa nhìn Lý Dập ăn lẩu cay nóng một cách ngon lành.
Tạ Kỳ Chi có chút ghen tị với khẩu vị tốt của hắn. Đợi đến khi hắn ăn xong, cậu bỗng nhiên hỏi: “Anh là con ruột trong nhà anh sao?”
“Vớ vẩn.” Lý Dập vẻ mặt khó hiểu, “Tôi không phải thì là cậu à?”
Hắn đứng dậy định đi, Tạ Kỳ Chi cũng lẽo đẽo đi theo sau. Đi qua khu phố đông đúc, cậu đưa tay lau những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt, nói với Lý Dập: “Tôi không phải con ruột của bố mẹ tôi.”
Lý Dập liếc nhìn cậu một cái, buột miệng “hả” một tiếng.
Tạ Kỳ Chi: “Hả?”
“Chứ không thì cậu trông mong tôi an ủi cậu điều gì? Bảo rằng cậu tội nghiệp và đáng thương lắm à?” Lý Dập cười khẩy một tiếng, không ngoái đầu lại mà nói, “Đừng có đùa nữa, chó nhà mấy người giàu còn sống thoải mái hơn cả tôi.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, cũng đáp lại một tiếng “ồ”.
Hai người vốn xa lạ, cho dù mỗi người đều có những nỗi khổ riêng, cũng chẳng thể trong khoảnh khắc này mà thật sự thấu hiểu được nhau.
Rời khỏi chốn ồn ào, gió dần lặng xuống, bầu không khí lạnh lẽo đến tĩnh mịch. Vầng trăng tròn trên cao mang sắc xanh nhạt, Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu nhìn một hồi, chợt nghe tiếng bước chân Lý Dập ngừng lại.
Hắn đứng ở ngã tư đường, tóc đen bay trong gió đêm, hơi rũ mắt đánh giá cậu, nét mặt dưới màn đêm có chút lạnh lùng.
Hắn hỏi: “Cậu còn đi theo tôi làm gì? Không về nhà à?”
Tạ Kỳ Chi cũng không biết. Cậu nói điện thoại hết pin là để lừa Lý Dập, cậu chỉ không muốn về nhà đối mặt với Ứng Hoài đang muốn đuổi cậu đi, cũng không muốn mở máy nghe điện thoại của anh trai.
Nhưng những chuyện này thì phải nói với Lý Dập thế nào đây?
Cậu không nói gì, chỉ gật đầu.
Lý Dập quay người, ở ngã tư đường chọn một chiếc xe điện công cộng. Hắn cầm chiếc mũ bảo hiểm ở phía trước đội lên đầu, vừa đội vừa hỏi: “Cậu ở đâu? Tôi đưa về.”
Tạ Kỳ Chi ngây người, đi đến gần. Cậu chưa từng đi loại xe này, có chút do dự nhìn miếng đệm yên xe màu đen không lớn lắm: “Có ngồi vừa không?”
“Cứ chen chúc một tí đi.” Lý Dập nói, tay giữ lấy ghi-đông, quay đầu liếc Tạ Khởi Chi, thấy dáng vẻ lúc này của cậu có chút thú vị, liền nở nụ cười gian xảo hỏi, “Không thì cậu ngồi đằng trước?”
Tạ Kỳ Chi không chút do dự trèo lên ngồi, sợ bị ngã nên ôm chặt lấy eo Lý Dập.
Tay cậu vừa ôm vào, Lý Dập đột nhiên ngồi thẳng người, có hơi không quen mà nhúc nhích mấy cái: “Cậu thả lỏng một chút, đừng ôm tôi chặt thế.”
“Không muốn.” Gió đêm quá lớn, Tạ Kỳ Chi cúi đầu ho một trận, giấu mặt sau lưng Lý Dập. Áo của hắn không có mùi nước hoa, chỉ có mùi xà phòng, nhưng cũng không khó ngửi.
“Anh còn chẳng đưa mũ bảo hiểm cho tôi, nếu ngã thì người bị thương là tôi đấy.”
“Tôi không đội mũ bảo hiểm sẽ bị phạt.” Lý Dập vặn tay ga, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, trơn tru đi vào làn đường.
Giờ này lưu lượng xe ở Tùng Thành cũng không nhỏ, Lý Dập điều khiển chiếc xe điện nhỏ nhắn len lỏi khéo léo giữa dòng khói bụi.
Một cơn gió lớn thổi qua, lá cây hai bên xào xạc. Tóc mái của Tạ Kỳ Chi cũng bị thổi bay lên, cậu không quan tâm đến tóc, trán tựa vào vai Lý Dập, ho không ngừng trong gió.
Lý Dập nghe thấy, giọng nói hiếm khi mang theo chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Tạ Kỳ Chi ho rất lâu mới nặn ra được hai từ “không sao” từ cổ họng. Cậu nghiêng đầu, những giọt nước mắt khiến tầm nhìn mờ đi, những cửa tiệm sáng đèn hai bên đường biến thành những đốm sáng bay vút qua.
Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, những chiếc xe bốn bánh bị kẹt xe ở ngã tư dần dần đuổi kịp, từng chiếc một vượt qua bọn họ.
Tạ Kỳ Chi ngước mắt, nhìn những sợi tóc đen lòa xòa lộ ra dưới mũ bảo hiểm, trong lòng bỗng chốc lay động.
Nếu Lý Dập là em của anh trai, thì đó thật sự là một chuyện rất rất tốt.
Tốt hơn nhiều so với việc Kỳ Kỳ làm em trai của anh.