Tạ Kỳ Chi không cười, đồng tử màu xanh xám mở to hơn một chút, rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: “Vậy nó có biết chơi trượt ván không?”
Ứng Hoài đáp: “Không, chó Poodle được coi là loài thông minh, anh không hiểu tại sao nó cứ mãi không học được cách rẽ.”
Tạ Kỳ Chi đột nhiên đứng bật dậy, kéo lấy cánh tay Ứng Hoài, muốn đẩy hắn ra ngoài. Lực mạnh đến bất ngờ, khiến Ứng Hoài loạng choạng. Hắn một tay chống vào khung cửa, một tay giữ lấy vai Tạ Kỳ Chi, đối diện với đôi mắt vì giận dữ mà đặc biệt trong veo, cúi đầu hỏi: “Sao thế? Tự nhiên lại nổi nóng như vậy.”
Tạ Kỳ Chi trừng đôi mắt tròn xoe, mím chặt môi, không muốn hỏi thêm hắn là có Kỳ Kỳ trước hay có chó nhỏ trước nữa. Cậu gạt cánh tay đang đặt trên vai mình của hắn xuống, kéo cửa phòng một tiếng “rầm” vang lên, đóng lại thật mạnh.
Ứng Hoài bị cậu nhốt ở ngoài, không thử mở lần nữa, chỉ gõ hai tiếng, không nhanh không chậm tố cáo: “Em đụng vào chân anh rồi.”
Tốt nhất là đụng cho lệch cả mũi anh đi. Tạ Kỳ Chi bĩu môi, tức giận nói: “Đụng hỏng rồi thì đi tìm anh trai em mà bắt đền!”
“Anh trai em làm hỏng một tấm kính xe của anh còn chưa đền đấy.” Giọng Ứng Hoài vọng qua cánh cửa, hắn hỏi với vẻ bối rối: “Em lớn thế này rồi sao cứ hễ có chuyện là lại tìm anh trai?”
Ai mà cứ hễ có chuyện là tìm anh trai chứ? Tạ Kỳ Chi trừng mắt nhìn cánh cửa, muốn đá một cái nhưng lại sợ đá hỏng thì hắn thật sự đi tìm anh mình mà bắt đền. Cậu nén giận nói: “Liên quan gì đến anh!”
“Anh không quản,” Ứng Hoài nói, “không có tư cách để quản em.”
Nói xong, hắn rời đi, tiếng bước chân dần xa, rồi chìm vào lớp thảm trong phòng khách.
Tạ Kỳ Chi đứng trong bóng tối sau cánh cửa, càng nghĩ càng tức giận.
Ứng Hoài thiên vị chú chó trắng, vì vậy mới mang Tiểu Đao đến chơi cùng mình khi còn nhỏ, cảm thấy mình hồi nhỏ đáng yêu hơn, đối xử với mình hồi nhỏ tốt hơn bây giờ… Tất cả là vì chú chó trắng nhỏ đó sao?
Tiểu Đao là vệ sĩ, không phải vật thế thân của chú chó trắng nhỏ. Cậu nghĩ với vẻ đầy bi thương, mình mới là thế thân của chú chó trắng sao?
Cả ngày, Tạ Kỳ Chi chìm trong sự hoang mang lớn “Mình giống chó sao? Rốt cuộc mình giống chó ở điểm nào?!”
Cậu ăn cơm cũng không tập trung. Ứng Hoài cũng không đến làm phiền cậu, nhanh chóng dọn dẹp một chiếc vali nhỏ và một chiếc ba lô, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xách lên là đi.
Tạ Kỳ Chi nhìn hắn đi đi lại lại vài lần giữa phòng khách, phòng sách và phòng thay đồ. Điện thoại của cậu đột nhiên reo lên, anh trai gọi đến, nói: “Kỳ Kỳ, ra đón anh.”
Tạ Kỳ Chi đáp một tiếng: “Vâng”
Cậu lắc lắc đầu, vứt bỏ hết những cảm giác bi thương và oán giận đang đầy ắp trong tâm trí, chạy nhanh xuống lầu, đến cổng khu chung cư gặp anh trai, ngồi vào ghế phụ lái, chỉ đường cho y đến bãi đỗ xe.
Xe anh trai lái hóa ra đúng là xe của Ứng Hoài, cửa kính ghế sau tuy không vỡ vụn, nhưng bị nứt một mảng lớn từ góc dưới bên phải, chi chít vết rạn nứt, chỉ cần chọc nhẹ là mảnh kính vỡ sẽ rơi xuống.
Tạ Kỳ Chi quay đầu nhìn về phía sau, vô cùng kinh ngạc: “Đúng là Lý Dập đập sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Chấp Lam cũng liếc mắt một cái, điềm đạm nói: “May mà là kính cửa sổ sau, thay cái này rẻ.”
Tạ Kỳ Chi nghĩ mãi cũng không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc là dùng tư thế gì mà lại đập ra được hiệu ứng thế này, không kìm được hỏi: “Tay anh ấy cũng bị trật? Là do đập vỡ kính sao?”
“Cũng không phải.” Tạ Chấp Lam nói, “Lúc Ứng Hoài ấn cậu ta xuống đất, cậu ta tự giãy giụa làm trật khớp.”
Tạ Kỳ Chi: “…Anh ấy cũng ở đó?”
“Ừm.” Tạ Chấp Lam bất đắc dĩ nói, “Lúc đó anh còn không biết nên giúp ai, không phải em trai nên hắn ra tay thật sự nặng. Nhưng dù sao cũng là xe của hắn, cái tính cứng đầu của Lý Dập, đừng nói Ứng Hoài, ngay cả anh cũng muốn đánh cậu ta hai cái.”
Y dừng xe tắt máy, Tạ Kỳ Chi bước xuống từ ghế phụ, đi đến bên cạnh y: “Anh, có thể anh ấy là em trai anh.”
“Anh cũng cảm thấy cậu ta có thể là em trai anh.” Tạ Chấp Lam một tay đặt lên vai cậu, ôm lấy cậu đi về phía thang máy. “Bên cơ quan nói với anh, kết quả giám định huyết thống nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có, đợi có kết quả rồi sẽ biết rốt cuộc có phải hay không.”
“Vậy ba ngày này anh sẽ ở lại đây chờ kết quả sao?”
“Kỳ Kỳ hy vọng anh ở lại à?” Tạ Chấp Lam cúi đầu hỏi.
Tạ Kỳ Chi gật đầu, Tạ Chấp Lam đột nhiên mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Tạ Kỳ Chi, nhưng lại lắc đầu nói: “Không được, anh có chuyến bay tối nay, bây giờ không còn việc gì khác, qua đây ở bên em một lát.”
Trong lòng Tạ Kỳ Chi dâng lên một nỗi buồn man mác, nhưng cậu không thể hiện ra, đưa tay nhấn thang máy.
Ba giờ chiều, trời trong xanh không một gợn mây, những đám mây trắng tròn đầy, trĩu nặng trên nền trời.
Ứng Hoài đứng trên ban công nhìn ngó một lúc, vừa quay người lại, đã nghe thấy tiếng cửa mở, Tạ Kỳ Chi và Tạ Chấp Lam một trước một sau từ huyền quan bước ra.
Hắn kéo cửa kính đi vào, chẳng có chút biểu cảm nào, làm lơ nhìn Tạ Kỳ Chi lấy dép đi trong nhà cho anh trai, chu đáo rót nước, đợi anh trai treo áo khoác, rửa tay sạch sẽ rồi quay lại.
Tạ Chấp Lam quay lại phòng khách, liếc mắt nhìn Ứng Hoài: “Cậu tiếp khách kiểu đấy à?”
Ứng Hoài hỏi: “Cậu cũng tính là khách à?”
Tạ Chấp Lam lại nói: “Nhà cậu có khách đến, không phải cũng cần Kỳ Kỳ mang trà rót nước chứ?”
“Phải đấy.” Vẻ mặt Ứng Hoài mất kiên nhẫn, thừa nhận: “Một tháng nay nhóc ấy làm tiểu nông nô rồi, làm việc không có lương, không thì cậu đi kiện tôi lên cục lao động đi.”
Tạ Kỳ Chi: “……”
Hai người này lại cãi nhau cái gì vậy trời.
Tạ Kỳ Chi không muốn nghe họ cãi nhau, kéo tay anh trai, ấn y ngồi xuống ghế sofa, vô tình làm đổ một thứ gì đó.
Tạ Chấp Lam từ phía sau vớt ra một chú Stitch tai to, buồn cười hỏi: “Ai mua thế? Có tâm hồn trẻ thơ thật đấy?”
Tạ Kỳ Chi còn chưa nói gì, đã nghe thấy Ứng Hoài nói: “Người bạn nhỏ lông xanh của em ấy.”
Tạ Kỳ Chi trơ mắt nhìn nụ cười của anh trai đông cứng trên khóe môi, sau đó biến mất. Ánh nhìn từ Ứng Hoài chuyển sang mình, đầy ẩn ý “Ồ” một tiếng, hỏi: “Bạn đồng loại hen suyễn của em, tính cách tốt, hát hay, hướng ngoại, hoạt bát, rất có tố chất lãnh đạo, là Vưu Nhiên, người mà em vì giúp cậu ta minh oan nên không tiếc cãi nhau với anh phải không?”
Tạ Kỳ Chi: “……”
Biết thế cứ để hai người họ cãi nhau tiếp cho rồi.
Tạ Kỳ Chi giật lấy chú Stitch, nhét nó vào tay Ứng Hoài: “Ứng Hoài ca ca, tặng anh này.”
Ứng Hoài im lặng một lát, không mấy vui vẻ nhận lấy, kéo kéo chiếc tai to của Stitch, nhưng cũng không ném đi.
Sau khi giao phó thành công chú Stitch, Tạ Kỳ Chi đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của anh trai, giải thích: “Là em tự bỏ tiền mua, không liên quan đến người khác.”
“Tự mua sao lại tặng cho hắn mà không tặng anh?” Tạ Chấp Lam có chút buồn bã, tay đỡ đầu buồn rầu nói: “Cũng chẳng có ngày của anh trai nào cho anh, Kỳ Kỳ cũng chưa tặng anh được bao nhiêu món quà đâu.”
“Không phải ngày mai em sẽ chuyển đến chỗ Lâm tỷ ở rồi sao, đây là món quà nhỏ cảm ơn anh ấy đã chăm sóc em thời gian qua.” Tạ Kỳ Chi nhào vào lòng anh trai, ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Cái này rẻ quá, nếu anh muốn thì sau này em mua cái đắt hơn, tốt hơn cho anh!”
“Kỳ Kỳ tốt thế à.” Tạ Chấp Lam rũ mắt, véo má cậu một cái, cười híp mắt nói, “Dùng tiền của anh trai để mua quà cho anh.”
Tạ Kỳ Chi “vâng” một tiếng, giả vờ như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của anh trai, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Ứng Hoài không còn ở vị trí vừa nãy nữa, hắn xách chân chú Stitch, đi về phía phòng khách, bóng dáng biến mất trong bóng tối ở góc hành lang.
Tạ Kỳ Chi khẽ chớp mắt, rời khỏi lòng anh trai, hỏi: “Anh đã đưa Lý Dập về rồi sao?”
Tạ Chấp Lam gật đầu: “Ừm.”
“Vậy khi có kết quả, có thể tìm được anh ấy không?”
“Anh đã giữ lại số điện thoại của cậu ta.” Tạ Chấp Lam nói.
Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, vậy Lý Dập cũng có thể không nghe máy, giống như từ chối lời mời kết bạn của mình.
Tạ Chấp Lam đoán ra cậu đang nghĩ gì, nói: “Anh đã cho người điều tra sơ qua tình hình gia đình Lý Dập rồi. Mẹ là người mù, bố nghiện rượu bị bệnh gan, chị gái mất tích một năm, còn lại cậu ta tuổi còn nhỏ đã bỏ học, cả bằng cấp ba cũng chưa có. Giờ cậu ta một mình phải nuôi ba người, cái thiếu nhất chính là tiền.”
Tạ Kỳ Chi hỏi: “Anh vứt tiền vào mặt anh ấy à?”
“Cũng có thể coi là vậy. Xương cốt cậu ta khá cứng, trực tiếp vứt tiền vào mặt thì chắc sẽ không nhận đâu.” Tạ Chấp Lam nói, “Cho nên anh nói với cậu ta, dù sao cậu ta cũng rất có khả năng là em trai ruột của anh, vậy thì anh cũng có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng. Chỉ cần cậu ta chịu hợp tác, khoảng thời gian này anh sẽ chu cấp cho cậu ta tiền sinh hoạt phí theo tiêu chuẩn của em, quấy rầy cậu ta bao lâu thì trả bấy lâu.”
Tạ Kỳ Chi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu yên lặng suy nghĩ một lúc mới chợt nhận ra, từ tối qua đến giờ, phản ứng của anh trai quá lý trí, quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống như trong những tin tức tìm người thân, cảnh gia đình đoàn tụ sau bao năm xa cách mà ôm nhau khóc nức nở.
Anh trai bình tĩnh đến mức gần như thờ ơ, cứ như việc tìm kiếm kéo dài hơn mười năm này kết thúc cũng không làm y rơi một giọt nước mắt.
Cậu không khỏi hỏi: “Anh, anh không thích Lý Dập sao?”
“Không có, sao em lại hỏi thế?” Tạ Chấp Lam có chút ngạc nhiên.
Tạ Kỳ Chi chỉ ra: “Anh gặp anh ấy mà không hề xúc động.”
“Anh không thể xúc động được nữa. Nếu là bố mẹ đến thì có lẽ họ sẽ xúc động hơn một chút.” Tạ Chấp Lam cười nhẹ, khe khẽ nói với cậu: “Kỳ Kỳ, anh đã giúp họ làm quá nhiều việc rồi, cảm giác bây giờ so với xúc động thì giống như là nghĩ rằng cuối cùng cũng sắp kết thúc, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Tạ Kỳ Chi ngồi thẳng người, nhìn vào mắt anh trai, kiên định hỏi: “Vậy anh có thích anh ấy không?”
“Lời thật lòng là, anh không biết.” Tạ Chấp Lam tựa vào ghế sofa, vuốt vuốt lọn tóc mềm mại bên tai cậu, chầm chậm nói, “Cậu ta khá tốt, dù môi trường lớn lên rất tồi tệ, nhưng kiên cường, dũng cảm, không ham hư vinh, cũng không sợ cường quyền. Trừ điểm thích mắng người nói tục thì không ổn lắm, sửa lại là được. Từ góc độ của một người anh, anh sẽ làm hết khả năng để bù đắp những thứ cậu ta đã đánh mất, dọn sạch trở ngại cho cậu ta, đưa cậu ta trở lại trường học, để cậu ta yên ổn tiếp tục học hành, sau này muốn làm gì cũng tùy theo ý của cậu ta.”
“Nhưng mà, Kỳ Kỳ, anh rất khó để đối xử với cậu ta tận tâm như đối với em. Tuy nói vậy sẽ có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng anh không hiểu Lý Dập, cậu ta cũng không hiểu anh. Cậu ta đã lớn lên ở nơi anh không thấy được, không thể nào chỉ vì xác định quan hệ huyết thống mà lại nảy sinh tình cảm yêu mến, kính trọng với anh được.” Tạ Chấp Lam cười nói, “Hôm nay cậu ta đã không hề tôn trọng anh. Cho nên, anh và Lý Dập giống những người lạ có quan hệ huyết thống hơn. Bồi thường cho cậu ta là trách nhiệm của bố mẹ, anh chỉ có thể nói, anh sẽ cố gắng đối xử với em và cậu ta một cách công bằng, nhưng không thể làm hơn được nữa.”
“Những lời này anh chỉ nói với em thôi, đừng nói cho người khác, ngoài ra,” Tạ Chấp Lam dịu dàng nhìn cậu, dặn dò, “Sau khi Đông Đông về, đừng công khai mâu thuẫn với nó, cố gắng giải quyết riêng, nếu không anh sẽ rất khó xử, biết chưa?”
Tạ Kỳ Chi gật đầu như hiểu mà không hiểu, hỏi: “Bởi vì anh sẽ rất khó chịu khi bị kẹt ở giữa, phải không?”
“Em ngốc à?” Tạ Chấp Lam gõ nhẹ vào trán cậu, “Vì anh quá thiên vị em nên anh sẽ bị mắng.”