Tạ Kỳ Chi không chắc mình đã ngồi trong bóng tối, ôm lấy một tia sáng bao lâu rồi. Có vẻ rất ngắn, dường như chỉ chừng ba đến năm phút thì tiếng chuông cửa quen thuộc đã vang lên. Điện thoại vẫn chưa cúp, giọng của Ứng Hoài truyền qua dòng điện, nghe hơi méo mó: “Là anh, ra mở cửa đi.”
Lại dường như rất rất lâu, lâu đến mức chân tay dần tê liệt, những thứ không xác định cuồn cuộn trong bóng tối vô biên đang đến gần cậu hơn, những móng vuốt sắc nhọn đang cào vào vạt áo và đầu ngón chân cậu.
Cậu không thích bóng tối.
Cảm giác này giống như kim đồng hồ bị quay ngược về quá khứ xa xôi, quay về thời thơ ấu khi cậu nằm trên giường suốt ngày, ngay cả việc trở mình cũng không có sức.
Một ngày dài sắp tàn, bóng đen của cây cối bò từ mặt đất lên người cậu, rồi lại bò từ người lên mặt. Cửa sổ va đập ken két trong gió đêm. Cậu khóc nấc lên trong nỗi sợ hãi đó, lồng ngực giống như cái ống vỡ cũ nát, không ngừng th* d*c, tiếng nức nở vang vọng vào tường, không một ai đáp lời, cũng chẳng một ai quan tâm.
Cậu ngủ thiếp đi trong sợ hãi, rồi lại tỉnh dậy trong sợ hãi, ngày qua ngày, chỉ một mình, bị bỏ mặc trong bóng tối suốt đêm.
Tiếng chuông cửa chuyển thành tiếng gõ cửa, “cốc cốc” hai tiếng đều đặn, dừng lại hai giây, rồi lại “cốc cốc”.
Dần dần, nó gõ cùng một nhịp với tiếng tim đập trong cơ thể cậu.
Điện thoại không cầm chắc, “bốp” một tiếng rơi vào trong bóng tối. Tạ Kỳ Chi không dám cúi xuống nhặt, nắm chặt đèn pin, cẩn thận bước xuống khỏi ghế sofa, bàn chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.
Khi cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Ứng Hoài thấy Tạ Kỳ Chi đang ôm đèn pin, đi chân trần đứng trước cửa. Vệt sáng chiếu lên mặt cậu, ngay cả ở góc độ khó nhằn này cũng không hề xấu, lông mi dài và mảnh khảnh được chiếu sáng trông mềm mại như nhung, cằm nhọn và gầy guộc. Dáng vẻ nhìn người khác hệt như một đứa trẻ tủi thân.
Ứng Hoài xách bánh kem đi vào, không hỏi tại sao cậu ra mở cửa lại lâu như vậy, tay trái kéo nhẹ, đóng cửa lại.
Hắn đặt bánh kem lên bàn trà, Tạ Kỳ Chi nhìn qua, hỏi: “Sao lại là anh mang lên vậy?”
“Vốn dĩ là anh đặt mà.” Ứng Hoài cúi người nhặt chiếc điện thoại của Tạ Kỳ Chi rơi trên sàn, liếc mắt thấy cậu đang ngồi co chân trên ghế sofa, một chân đè dưới đùi, một chân co lại sau bàn trà, để lộ năm ngón chân nhỏ xíu.
Ứng Hoài nhìn hai cái, dường như thấy dáng ngồi không đứng đắn của cậu ấy rất chướng mắt, xuyên qua chiếc quần ngủ mỏng manh trực tiếp nắm lấy bắp chân Tạ Kỳ Chi, kéo xuống, đợi cậu xỏ dép đi trong nhà tử tế rồi mới đứng lên, nói tiếp, “Giao mãi không được, anh sang đây xem có chuyện gì thôi.”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, gượng gạo khép chân lại, nói với hắn: “Em còn tưởng là anh trai mua cho.”
“Ừ, ừ.” Ứng Hoài bực bội nói, “Việc tốt là do cậu ta làm hết, việc xấu đều là do anh làm.”
Tạ Kỳ Chi không nói gì, nhìn hắn bật đèn pin điện thoại, đi về phía tủ đựng đồ ăn để lấy hai chiếc ly thủy tinh mờ, rồi lại đến tủ lạnh chọn một chai trà hoa nhài.
Từng bước chân không hề do dự, quen thuộc đến mức cứ như đây là ngôi nhà thứ hai của hắn, chứ không phải nhà của Lâm tỷ.
Tạ Kỳ Chi hỏi hắn: “Anh khát à? Bình nước ở trên tủ đấy.”
“Không phải dùng để uống.” Ứng Hoài nói, đưa tay ra, đòi đèn pin của Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi do dự vài giây mới đưa cho hắn.
Ứng Hoài vặn nắp trà hoa nhài, rót đầy một ly thủy tinh. Đèn pin to hơn miệng ly một chút, nguồn sáng hướng xuống vừa hay có thể đặt vững. Hắn đặt chiếc ly này ở phía bên trái bàn trà.
Sau đó, hắn đặt điện thoại của mình ở phía bên phải bàn trà, úp ngược chiếc ly thủy tinh mờ lên nguồn sáng của điện thoại. Hắn dùng ngón tay thon dài cầm lấy chiếc ly, điều chỉnh một chút góc độ, ánh sáng chói mắt liền trở nên dịu hơn nhiều.
Một trái một phải như có thêm hai chiếc đèn nhỏ tròn tròn. Bóng tối bị xua tan, khu vực xung quanh bàn trà đều sáng lên.
Tạ Kỳ Chi nhìn hắn không chớp mắt, đồng tử giãn ra một vòng, đôi mắt xám xanh trông đặc biệt rạng rỡ.
Ứng Hoài lại lấy nến sinh nhật kèm theo ra, bật que diêm châm nến, hỏi cậu: “Chiếc gương trang điểm của em đâu rồi?”
“Trong phòng em—” Tạ Kỳ Chi dừng lại một chút, tức giận nói, “Em không có trang điểm, đó chỉ là một chiếc gương bình thường thôi!”
Ứng Hoài đi thẳng vào phòng cậu, thuận miệng nói: “Đúng, đúng. Không trang điểm, chỉ là mỗi ngày sáng tối soi gương nửa tiếng chỉ vì thích ngắm mình thôi.”
Tạ Kỳ Chi nhíu mày, cổ quái hỏi: “Anh nhìn trộm em?”
“Ai thèm nhìn trộm em? Em tự nói đấy nhé.” Ứng Hoài cầm một chiếc gương tròn đi ra, đổi giọng bảo, “Ứng Hoài ca ca, năm nay em cao thêm 15cm rồi đó. Dạo này em rất thích soi gương, nhìn xem mình đã thay đổi những gì. Mỗi ngày em soi hơn nửa tiếng luôn. Nếu anh thấy em bây giờ, chắc anh không nhận ra đâu nhỉ? Tuy em không còn giống như trước nữa, nhưng em thấy đó là sự thay đổi tích cực. Không biết anh có tin không, chứ em nghĩ em bây giờ đẹp hơn trước nhiều ——”
Giọng hắn dừng lại khi Tạ Kỳ Chi túm lấy cây nến, giơ lên gương mặt nhỏ hung dữ kiểu “không ngậm miệng lại có tin em thiêu chết anh không”, lườm hắn.
“Đừng ném nha.” Ứng Hoài bị cậu doạ cho bật cười, thong thả đi tới, tách từng ngón tay Tạ Kỳ Chi ra, lấy cây nến đi. “Ném rồi thì em không còn nến sinh nhật nữa đâu.”
Hắn đặt chiếc gương tròn lên bàn trà, đối diện với Tạ Kỳ Chi, cây nến đặt trước gương. Ánh sáng phản chiếu từ gương lên bức tường phía sau Tạ Kỳ Chi, sáng rực, với quầng sáng màu vàng nhạt, bao phủ lấy người cậu một cách mềm mại.
Ứng Hoài hỏi: “Bây giờ thấy thoải mái hơn chưa?”
Tạ Kỳ Chi theo bản năng gật đầu, thậm chí còn không bận tâm đến việc giận dỗi nữa, ngước nhìn hắn, cứ như đang nhìn thấy Edison thứ hai đã cứu mẹ mình… Ứng Hoài tốt bụng cứu Kỳ Kỳ.
*Edison cứu mẹ: là một câu chuyện truyền cảm hứng, thường được kể như một giai thoại về thời thơ ấu của nhà phát minh vĩ đại Thomas Edison.
Chỉ tốt một phút thôi, sau đó thì vẫn phải giận chứ.
Ứng Hoài: “Sao lại lườm anh nữa rồi?”
Tạ Kỳ Chi chất vấn hắn: “Anh không thèm trả lời tin nhắn của em, vậy mà còn lấy tin nhắn ngày xưa của em ra mà chế giễu à?”
“Em còn dám gửi, sao lại sợ người khác cười?” Ứng Hoài kinh ngạc nhướng mày, nắm chặt bàn tay Tạ Kỳ Chi đang định vung ra đánh hắn, ấn xuống rồi nói, “Hai hôm trước anh xem lại lần nữa, thấy dễ thương quá, nên lấy ra chia sẻ với em thôi.”
Tạ Kỳ Chi không muốn để ý đến hắn, cố gắng giãy hai cái, nhưng Ứng Hoài ghì chặt cổ tay cậu, chẳng nhúc nhích được chút nào.
Sự chênh lệch sức lực quá rõ ràng, Tạ Kỳ Chi càng thêm không vui.
Ứng Hoài hỏi cậu: “Không vui à?”
Tạ Kỳ Chi lùi lại, quay mặt đi không thừa nhận: “Không có.”
Ứng Hoài buông tay, quan sát vẻ mặt hờn dỗi của cậu, bật cười hỏi: “Thật không? Không có thì cười một cái xem nào.”
Lại gần thế làm gì, Tạ Kỳ Chi túm lấy một chiếc gối ôm đè lên mặt hắn: “… Anh tự đi mà cười!”
Nhân lúc Ứng Hoài đang bận mở bánh kem, Tạ Kỳ Chi tiện tay lấy đi que diêm đã cháy, giấu ra sau lưng rồi vẽ một chú chó con lên áo hắn.
Ứng Hoài giả vờ như không phát hiện, đợi cậu vẽ xong mới bắt người, xoa mạnh đầu cậu một trận.
Tạ Kỳ Chi không chịu thua kém, nhón chân dùng đầu húc vào cằm hắn. Ứng Hoài nhăn mặt vì đau, Tạ Kỳ Chi quay đầu chạy đi, lúc rẽ góc không chú ý, đụng phải chiếc ly thủy tinh úp ngược trên điện thoại của hắn.
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Phía này nhanh chóng bị bóng tối xâm chiếm. Ánh sáng của điện thoại cũng thay đổi, chiếu thẳng vào gương mặt bỗng chốc tái nhợt của Tạ Kỳ Chi.
Cậu cứng đờ đứng tại chỗ, có người nắm lấy tay cậu, ấn cậu ngồi xuống sofa, kiểm tra kỹ lưỡng xem chân cậu có bị mảnh thủy tinh làm bị thương không rồi mới yên tâm. Hắn ôm lấy cậu như một lời an ủi.
“Đừng sợ, không sao đâu, vỡ tan là bình an.”
碎碎平安/Suì suì píng ān/: Có âm giống: 岁岁平安/ Suì suì píng ān/ tuổi mới bình an – Đây là câu người Trung Quốc thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ. (Nguồn: mayphiendich.com)
Lòng bàn tay hắn khô ráo và ấm áp, xoa xoa sau gáy cậu, ngón tay trượt theo xương cổ xuống, rồi véo nhẹ sau gáy cậu một cái.
Tạ Kỳ Chi bị hắn véo đến nổi hết da gà, vô thức giãy giụa một chút. Đỉnh đầu cậu chợt nặng trĩu, cằm của Ứng Hoài đã đè lên mái tóc mềm của cậu, hắn ôm cậu và nói: “Đừng nghịch nữa, ngoan nào.”
Trước mắt có một cơ hội tuyệt vời để bắt nạt Ứng Hoài. Chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, có thể khiến hắn cắn phải lưỡi, xem hắn còn muốn mình ngoan nữa không.
Mặt vùi trong ngực Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi chợt ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ trên người hắn, là mùi mà Tạ Kỳ Chi thích.
Cậu chợt trở nên yên lặng, hàng mi rũ xuống, giống như một chú mèo con bị bóp gáy, mất hết mọi khả năng hành động, chỉ lười biếng tựa vào người Ứng Hoài, cảm nhận lực vỗ nhẹ sau lưng mình.
“Kỳ Kỳ, không có gì đáng sợ cả, có anh ở đây rồi.” Giọng nói vốn luôn trầm thấp của Ứng Hoài lại có những khoảnh khắc dịu dàng như vậy, hắn dỗ dành một cách vụng về hệt như an ủi một đứa trẻ vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng, “Hôm nay là sinh nhật, phải thật vui vẻ.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, đáp lại một tiếng “Vâng”.