“Đưa tay ra đây.”
Ứng Hoài nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương, loại bỏ chất bẩn, sau đó dùng oxy già khử trùng, rồi lại dùng nước muối sinh lý rửa sạch lần nữa.
Đến bước thứ hai, Tạ Kỳ Chi đau quá run lên, rụt tay về. Ứng Hoài giữ chặt không cho cậu né tránh, ngẩng mắt hỏi: “Bây giờ mới biết đau à?”
Tạ Kỳ Chi rúc vào trong sofa không nói gì, tăm bông lướt qua vết thương khiến cậu run lên một cái, quay đầu đi không dám nhìn, lẩm bẩm oán trách: “Anh không thể nhẹ tay hơn sao? Ra tay nặng như đồ tể mổ heo ấy.”
“Mổ con heo nhỏ là em à?” Ứng Hoài nhớ lại, trước đây lúc Tạ Kỳ Chi ngã bị thương, cậu không nói nhiều như vậy, trong tay cô bác sĩ ở trường thì ngoan ngoãn như búp bê vải chỉ biết gật đầu chớp mắt, sao càng lớn lại càng yếu ớt thế này.
Tạ Kỳ Chi dùng mũi chân đá hắn một cái, không vui nói: “Anh mới là heo.”
Hắn vứt tăm bông đi, bôi thêm một lớp thuốc mỡ vào lòng bàn tay cậu, dán băng gạc, rồi đứng dậy hỏi tiếp: “Vết thương có chạm nước chưa?”
Tạ Kỳ Chi gật đầu.
Ứng Hoài sợ cậu bị nhiễm trùng, nói: “Anh đi tìm thuốc chống viêm cho em.”
Vết bầm ở đầu gối và lưng thì ngược lại đỡ hơn một chút, vì có quần áo làm lớp đệm nên không bị trầy da. Chườm đá hơn mười phút, lại xịt thuốc, hắn vỗ vào sau gáy Tạ Kỳ Chi bảo: “Thế này thôi nhé, ngủ trước đi.”
Tạ Kỳ Chi chỉnh lại vạt áo sơ mi bị nhăn, lén lút liếc hắn một cái, giả vờ vô ý nhắc nhở: “Em ra ngoài rồi, phải tắm lại một lần nữa.”
Ứng Hoài quay đầu lại, nhíu mày nói: “Em như này thì tắm kiểu gì? Dính nước lại bị viêm nhiễm thì sao? Anh vừa mới bôi thuốc cho em xong.”
Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nói: “Vậy em cũng phải lau qua người một chút, không thì bẩn lắm.”
Ứng Hoài nhìn hai cái móng heo nhỏ vừa được băng bó của cậu, tưởng tượng cảnh cậu dùng hai cái móng heo này vất vả lau rửa cơ thể mình, không nhịn được bật cười.
Tạ Kỳ Chi ngờ vực nhìn chằm chằm hắn, nghi ngờ đối phương đang nghĩ đến chuyện gì đó rất đáng ghét.
Ứng Hoài bước tới, luồn tay qua nách cậu nhấc bổng lên, bế vào phòng tắm, nói: “Được rồi, bé heo sạch sẽ, anh giúp em lau người.”
Tạ Kỳ Chi nhíu mày, được Ứng Hoài đặt ngồi lên thành bồn tắm bằng đá cẩm thạch. Nhìn ra phía sau, qua khung cửa sổ sát sàn là cảnh đêm thành phố rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, nhìn không sót thứ gì.
“Anh thật biết hưởng thụ.”
“Anh không giống anh trai em, phải nuôi một gia đình lớn, anh nghèo chỉ còn mỗi tiền, không hưởng thụ thì còn cho ai hưởng.”
Ứng Hoài xả một chút nước vào bồn, chưa đến đầu gối. Hắn dò xét độ ấm rồi lau khô tay, chuẩn bị cởi cúc áo sơ mi của Tạ Kỳ Chi.
Vừa mới cởi được hai chiếc cúc, Tạ Kỳ Chi đã hoàn hồn, vội vàng giữ tay hắn lại. Giữa hai hàng lông mày của cậu nhíu lại thành một đường cong mềm mại, hệt như đang nhìn một tên b**n th**: “Anh làm gì thế?”
Ứng Hoài hỏi: “Không c** q**n áo thì lau người thế nào?”
“Anh ra ngoài.” Tạ Kỳ Chi nói, “Em tự cởi được.”
“Thế ai vắt khăn đưa cho em?” Ứng Hoài nói, “Yên tâm, anh có kinh nghiệm lắm rồi.”
Tạ Kỳ Chi nắm chặt vạt áo sơ mi của mình, cau mày chặt hơn: “Anh lấy kinh nghiệm từ đâu ra? Anh còn tắm cho người khác à?”
Ứng Hoài đáp: “Tắm cho chó nhà anh rồi.”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Ứng Hoài tiện tay nhéo má Tạ Kỳ Chi đang hơi phồng lên vì giận dỗi, dưới ánh mắt bực bội của cậu, hắn nâng mặt cậu lên, cố ý nói: “Kỳ Kỳ ngoan hơn chó con nhiều, ít nhất sẽ không hất nước vào mặt anh, đúng không nào?”
Tạ Kỳ Chi nhìn thấy nụ cười đáng ghét treo trên khóe mắt đuôi mày của hắn, thật sự muốn ấn cái khuôn mặt này của hắn vào bồn tắm đầy nước, chừng nào chưa nhả hết bọt khí thì đừng hòng ra ngoài!
Có lẽ là vì vẻ khó chịu trên mặt Tạ Kỳ Chi đã rõ ràng hơn, Ứng Hoài không trêu chọc cậu nữa, lấy một chiếc khăn sạch, đứng sang phía bên kia bồn tắm, ánh mắt hướng về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ và những gợn sóng trong bồn, nói: “Em tự cởi đi, anh không nhìn, cần khăn thì gọi anh.”
Tạ Kỳ Chi quay đầu nhìn hắn một cái, xác nhận mình không còn trong tầm mắt của hắn, cậu mới cúi đầu xuống, cởi từng cúc áo một, vứt áo sơ mi vào giỏ đồ bẩn rồi đứng dậy, chân trần giẫm trên sàn, c** q**n.
Ứng Hoài vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, Tạ Kỳ Chi vừa động đậy, cái bóng trong khung cửa sổ sát sàn cũng chuyển động theo.
Ánh mắt hắn theo bản năng cũng dõi theo, nhìn thấy cái bóng mờ ảo phản chiếu trên mặt nước và trên tấm kính, cậu đứng dậy, cởi áo sơ mi, để lộ một vòng eo cực kỳ thon nhỏ, tiếp đó c** q**n và q**n l*t, đôi chân dài mềm mại, dẻo dai nằm vắt ngang giữa làn nước gợn sóng nhẹ.
Cái bóng hơi nghiêng đầu, khẽ khàng cất tiếng gọi: “Ứng Hoài ca ca.”
Trong lòng Ứng Hoài khẽ run lên một cách kỳ lạ, vành tai lập tức nóng bừng.
Hắn cúi xuống nhúng khăn ướt, cố tỏ ra bình tĩnh thầm nghĩ: Không phải chứ, mình thật sự có tố chất làm b**n th** à?
Đồ ngủ được đặt trên giá, Tạ Kỳ Chi mặc xong đâu vào đấy, Ứng Hoài mới quay người lại, thấy cậu kéo kéo ống quần ngủ nói: “Dài quá.”
Sau đó, cậu đi chân trần hai bước, ống quần quá dài chất đống che lấp mu bàn chân, cậu không cẩn thận dẫm phải chính nó, suýt nữa thì ngã nhào vào bồn tắm.
Ứng Hoài luồn tay qua thắt lưng tóm lấy cậu, nhấc bổng người lên nhìn một chút, rồi bình luận về Tạ Kỳ Chi đang mặc đồ ngủ của mình: “Giống một củ cải đỏ chân ngắn.”
Củ cải đỏ chân ngắn tức giận đá một cú vào đầu gối hắn.
Ứng Hoài chọc cậu giận cũng chẳng dỗ, vác thẳng lên vai, rời phòng tắm. Hắn tiện tay nhặt dép lê, mang người về thả xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đắp chăn kín mít, bật đèn đầu giường, rồi mới yên tâm lui ra, đóng chặt cửa.
Hắn đi ra phòng khách, rót một ly nước đá cho mình.
Uống xong, một lần nữa đi ngang qua cửa phòng Tạ Kỳ Chi, lần này tâm lặng như nước, thản nhiên tự tại.
Rất tốt, hắn đã chứng minh được mình tuyệt đối không có lòng dâm với em trai nhà người ta.
Tuy nhiên giữa đêm khuya, Ứng Hoài ngủ chưa được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho khan nghèn nghẹn từ phòng bên cạnh truyền đến.
Lại khó chịu rồi sao? Sẽ không phải bị sốt đấy chứ?
Hắn ngồi dậy, vừa mới bật đèn ngủ, đã nghe thấy một tiếng sột soạt, có người vặn tay nắm cửa, không mở được, lại gõ cửa phòng hắn.
“Cốc, cốc” hai tiếng, kèm theo tiếng ho mờ nhạt.
Ứng Hoài vội vàng xuống giường mở cửa cho Tạ Kỳ Chi, trong khoảnh khắc cậu bước vào, hắn ôm lấy cậu, mu bàn tay dán lên trán nhóc con hỏi: “Khó chịu à?”
Nhiệt độ cơ thể vẫn xem như bình thường, không có dấu hiệu sốt rõ rệt.
Tạ Kỳ Chi cũng lắc đầu, nói: “Trong phòng em có một con côn trùng nhỏ.”
Có lẽ là bay vào từ cửa sổ, Ứng Hoài định đi qua đập nó cho cậu, cúi đầu nhìn, dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình màu sẫm là hai cái chân trần thẳng tắp, cậu đã c** q**n ngủ ra rồi.
Tạ Kỳ Chi cảm nhận được ánh mắt của hắn, giải thích: “Dài quá, em sợ giẫm phải sẽ bị ngã.”
Ứng Hoài “Ừm” một tiếng, dời tầm mắt đi.
Hắn đi vào phòng ngủ của Tạ Kỳ Chi, tìm một vòng cũng không thấy con côn trùng nhỏ kia đâu, chẳng biết là nó đã trốn đâu rồi, hay là đã bay ra ngoài.
Lúc trở lại, có một người đã rất tự giác nằm trên giường, mặt quay vào trong, vùi vào chăn. Mí mắt mỏng khẽ khép lại, hàng mi mềm mại rũ xuống, sắp ngủ thiếp đi.
Ứng Hoài tàn nhẫn vỗ vỗ lên chăn, gọi cậu tỉnh dậy, nói: “Về phòng mình ngủ đi.”
Tạ Kỳ Chi mở mắt, dụi dụi mắt, nhấc nửa thân trên lên, mơ màng hỏi hắn: “Anh đã đập chết con côn trùng chưa?”
Bộ đồ ngủ của Ứng Hoài cậu mặc vẫn quá rộng, người vừa nghiêng một cái, cổ áo màu đen trượt khỏi vai, để lộ một mảng da trắng nõn.
Ứng Hoài cúi mắt nhìn vài giây, cảm thấy rất gai mắt, kéo cổ áo cậu lại, sau đó mới nói: “Chưa.”
Tạ Kỳ Chi im lặng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên kéo chăn trùm kín người lại, rúc vào trong đó nói: “Vậy em không về đâu.”
Ứng Hoài nhìn cái cục tròn tròn mới xuất hiện trên giường mình mà đau đầu, cảm thấy cho dù hắn có vạch chăn ra nhét cậu về phòng cũ, khóa chặt cửa lại, cậu cũng sẽ khóc lóc chạy ra gõ cửa, nói “Ứng Hoài ca ca em sợ”, rồi mình lại phải bế cậu vào dỗ dành.
Thôi vậy.
Hắn đưa tay lôi Tạ Kỳ Chi ra khỏi ổ chăn, ấn đầu cậu xuống gối, đắp chăn cẩn thận, cụp mắt chỉ vào chóp mũi cậu cảnh cáo: “Ở lại đây cũng được, nhưng ngủ ngoan đi, đừng có quậy nữa.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, ngay cả hàng mi mềm mại cũng toát ra vẻ an phận thủ thường, ngoan ngoãn gật đầu với hắn.