Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 9

Bùi Thiên lấy lại tinh thần, lúng túng bỏ qua chèn ép, đứng lên thuận tiện đưa tay kéo theo Kỳ Vũ.

Vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, hai người hơi có vẻ e lệ mà cúi đầu, vai kề vai đứng chung một chỗ ở trên lề đường chờ đèn xanh.

Nhìn từ phía sau, tấm lưng rất thẳng không có cong, dáng người không gầy cũng không mập, chiều cao không khác mấy cùng đứng chung một chỗ, giống như anh em đã quen thuộc từ lâu, hay là, người yêu.

Hai người trầm mặc mà giằng co, nhìn như lạ lẫm không quen thật ra lại hiểu rõ đối phương, nhưng quan hệ lại không có bứt phá, nguyên nhân lúng túng ngoại trừ khoảng cách gần gũi vừa rồi, càng là do hắn cũng mình không quen biết thì làm sao mà nói chuyện, nói cái gì đây, ngàn vạn lần đừng nói ra loại chuyện yêu thích hắn sẽ làm phá vỡ bầu không khí a a a!!

Nhưng trạng thái này cũng không kéo dài được lâu.

Tiếng chuông vang lên, Bùi Thiên nhăn lại lông mày, không cao hứng lắm mà nhận điện thoại, nghe được đối phương mời vô thức mà muốn cự tuyệt, rồi lại nghĩ đến tiếp tục như vậy cũng chỉ càng thêm lúng túng, thế là đành phải rầu rĩ đáp ứng.

Chớp mắt một lúc, hai người đã đi đến chỗ giao nhau giữa quán bar và nhà.

Bùi Thiên có chút khẩn trương nắm lấy góc áo, quay đầu hướng Kỳ Vũ nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”

“A?A, không cần khách khí..” Kỳ Vũ như bị hoảng sợ, hốt hoảng mà liếc nhìn Bùi Thiên một cái, sau đó, mới nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt.

Bùi Thiên thấy thế cười khổ, xem ra ngoài việc không quen, vẫn là miễn cưỡng tiếp nhận, hơn nữa còn áp lực mà ở bên người hắn.

“Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Bùi Thiên đè xuống cảm giác không muốn, hướng Kỳ Vũ cười cười miễn cường, ảm đạm quay người rời đi.

“A…” Kỳ Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng lưng Bùi Thiên dần dần đi xa, muốn chào hắn lần cuối lại chỉ phát ra âm thanh hẹn gặp lại nho nhỏ.

Vì vậy, một người đứng nguyên tại chỗ cứ si ngốc mà nhìn theo, một người đưa lưng lại cúi đầu yên lặng bước đi.



Ánh nắng chiều đã dần tắt, Kỳ Vũ cầm theo mấy bịch rác đến chỗ tập trung rác của khu chung cư, chậm rãi đặt túi rác xuống, quay người không phải hướng về nhà mà là đến siêu thị.

Vừa đi vừa suy nghĩ nên mua cái gì, Kỳ Vũ bẻ bẻ ngón tay lại nghĩ trong nhà còn thiếu cái gì, khi đi ngang qua quán bar cũng chẳng muốn liếc qua một cái, mượn rượu giải sầu cái gì nha vẫn là quên đi, lại mất công xài tiền phung phí.

Đi ra khỏi quán bar, Bùi Thiên duỗi lưng một cái, cuộc hẹn này chẳng qua là tâm sự những chuyện xảy ra gần đây rượu không uống bao nhiều, ngược lại có mơ hồ nhắc đến chuyện thầm mến, tuy rằng bị người giễu cợt làm trò gì vậy, không ra sức an ủi buông tha là được rồi, nhưng lại khiến trong lòng thư thản được chút ít.

Đưa tay tháo ra nút áo thứ hai, vặn cổ qua lại rồi lại ngoài ý muốn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Dù là người hay là quần áo ngày hôm nay đều mới thấy qua, tuyệt đối không sai.

Rốt cuộc hôm nay thật là có duyên a, đắc ý mà ngoác miệng, vò vò tóc liền đi theo.

Cầm theo cái làn màu xám, Kỳ Vũ cúi người lựa chọn rau củ, tuy rằng cậu không biết làm nhiều loại rau xanh lắm, nhưng đơn giản vẫn lựa vài món, bình thường cũng là nấu bát mì, nấu bát canh và xào rau mà ăn.

Tiếng cười hi ha của đứa nhỏ truyền đến, Kỳ Vũ không để ý nhiều, thẳng đến khi vừa mới xoay người đã đụng phải thằng bé mà buông mất cái làn, thằng bé cũng ngã xuống, đặt mông ngồi xuống đất hốc mắt đều đỏ lên, nước mắt đã muốn trào ra.

Đám nhỏ đuổi theo thằng bé thấy thế cũng dừng lại, có chút chột dạ mà nhìn Kỳ Vũ rồi vội vã chạy đi.

Mà Bùi Thiên đang giả bộ tích cực lựa chọn trái cây nhìn thấy, vô cùng bực mình, bình thường hắn cũng chán ghét trẻ con, ồn ào lại yếu ớt, một cái không đúng ý liền khóc oa oa phiền chết người, đang muốn bỏ lại hoa quả trong tay đã không còn hình dạng mà tiến qua trách mắng, chỉ thấy Kỳ Vũ có động tác.

Kỳ Vũ ngồi xổm xuống đất, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt thằng bé, sau đó, xoa xoa đầu nó rồi nhẹ nhàng kéo dậy, ôn nhu nói: “Lần sau nhớ rõ trong siêu thị không được chơi đùa, không những sẽ gây phiền phức cho người khác mà còn nguy hiểm nữa, biết không?”

Thằng bé ngây thơ gật đầu, Kỳ Vũ vỗ vỗ lưng của nó cười cười, “Đã không có gì nữa rồi.” Nói xong quay qua nhặt lại mấy thứ rơi vãi.

Sau khi thằng bé quay qua đám bạn cùng trao đổi ánh mắt, bọn nhỏ liền chạy lại bên Kỳ Vũ, ngoan ngoãn mà giúp nhặt đồ lên, giúp cậu dọn dẹp mọi thứ.

Sau khi nhặt xong, bọn nhỏ lễ phép nói tiếng xin lỗi, liền xoay người chạy đi, tuy nhiên lần này tốc độ đã giảm một chút.

Mắt nhìn thấy bọn nhỏ đã chạy trốn lại đến bên người Kỳ Vũ, Bùi Thiên ném hoa quả trên tay, khóe miệng lặng lẽ nâng lên, giống như trước kia không đổi, khiêm tốn có lễ phép lại ôn nhu, thói quen cong cong khóe mắt, không có gì bất đồng.

Kỳ Vũ không có mua nhiều, chẳng qua chỉ có một túi nhỏ mà thôi, ra khỏi siêu thị, sắc trời đã tối, đèn ven đường mờ ảo lập lòe không rõ.

Trên đường trở về, Kỳ Vũ lại không tự giác mà nghĩ đến hắn, tay siết chặt túi.

Hôm nay gặp mặt cũng không thể làm quen, xem ra bọn họ thật là không có duyên.

Kỳ Vũ thở dài, tay đang siết chặt từ từ nới lỏng, quay đầu nhìn về phía ngõ nhỏ sâu hút, mơ hồ nghe được tiếng động lớn bên trong ngõ.

Chậm rãi, một bước hai bước ba bước, Kỳ Vũ hướng đến tiếng động mà bước qua.

Lúc rẽ qua nhìn thấy đám lưu manh đang đánh bài uống rượu, Kỳ Vũ cũng không ngoài ý muốn, quay đầu nhìn ra đường ngoài, lại quay qua kiên định mà nhìn thẳng đám côn đồ.

“Mày là ai? Có chuyện gì hả?” Lưu manh A liếc qua Kỳ Vũ, khinh thường thở ra một ngụm khói, động tác đánh bài có chút dừng lại.

Kỳ Vũ không nói gì, chẳng qua là đem cái túi dựng bên tường, đám côn đồ cả kinh cũng lập tức vứt bài đứng lên.

Dưới ánh mắt nguy hiểm của đám côn đồ, Kỳ Vũ không lùi bước, chẳng qua là tiến lên một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đánh tôi đi!”

“…”

“Đánh tôi đi!” Kỳ Vũ tiến thêm một bước, “Cầm lấy gậy của mấy người đánh chết tôi đi! Đến đây nhanh đánh đi a! Đánh cho tối chết đi!”

“…Mày bị bệnh à?” Lưu manh B vô thức lui một bước, tiếp theo lại phát hiện không đúng liền quay về.

“Đánh tôi đi! Mau đến đánh tôi a!” Kỳ Vũ nắm chặt hai tay, đứng ở trước mặt lưu manh C đang đứng chính giữa, “Đánh tôi đi! Đánh chết tôi đi nhanh lên!”

“Sao mày không đi điều trị…” Khóe miệng lưu manh C co rút, nhưng lời còn chưa nói xong, Kỳ Vũ bỗng nhiên đưa tay nắm chặt cổ áo lưu manh C, “Mau đánh tao đi! Sao lại không đánh? nhanh lên a!” Không níu được cổ áo, liền buông ra nắm lấy hai tay, điên cuồng lắc, “Đến đánh tôi đi! Cầm lấy gậy bóng chày! Dùng sức mà đánh chết tôi đi!”

Lưu manh A & lưu manh B: “…”

“Mấy mày vẫn còn sững sờ ở kia làm gì vậy? mau giúp tao đem cái tên điên này kéo ra a!” Lưu manh C bắt lấy cánh tay Kỳ Vũ, hô to với hai người bên cạnh.

Một phát kéo ra, Kỳ Vũ bị lưu manh giữ lấy gắt gao mà nhìn chằm chằm vào lưu manh C, “Ừ! chính là như vậy mà đến đánh đi!” Nói xong một bộ dũng cảm chờ chết mà nhắm mắt lại.

Cầm lấy gậy bóng chày dưới đất, khóe miệng lưu manh C co rút không biết nên đánh hay là không nên đánh, đã thấy người cầu đừng đánh chưa từng thấy cầu đánh mình.

Cuối cùng dưới yêu cầu của Kỳ Vũ, lưu manh C giơ cánh tay lên, gậy bóng chày giơ cao, tại ngõ nhỏ âm u mà lặng lẽ chuẩn bị giết người.

“Fuck, mày đang làm quái gì a!!!”

Tay lưu manh C run lên, gậy bóng chày rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lạch cạch.

Bùi Thiên không nghĩ đến chờ cho Kỳ Vũ tính tiền, đi đến bên khu đồ lạnh mua lon coca, đi ra đã không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Vũ, men theo âm thanh trong ngõ nhỏ, dưới bóng đèn mờ nhạt, nhìn thấy bên trong ẩn hiện mấy người.

Chạy lên trước kéo ra Kỳ Vũ đang chống chọi đám lưu manh, đem cậu đẩy vào góc liền xoay người ra tay đánh người.

Hắn vừa mới thấy cái gì nha? Hắn mới thấy lưu manh A ôm eo Kỳ Vũ! Lưu manh B vuốt mông Kỳ Vũ!!

Mông a!! Chính hắn còn chưa được đụng!!!

Tràn ngập oán khí mà phát tiết hết lên người ba tên lưu manh, chuyện xảy ra quá đột ngột, đám lưu manh còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Thiên đánh cho gần chết, khi muốn phản kháng lại cũng không còn sức.

Sau đó, bọn côn đồ mang cả người đau nhức mà than thở, chẳng qua là hẹn nhau ra ngoài đánh bài uống rượu, cả đêm liền để cho bọn họ gặp được hai kẻ điên!

Một người muốn lấy gậy đánh! Mau đến đánh! Một người nói cái gì mà sờ, sờ ai a? Tôi cũng không có sờ a!

Lưu manh nằm trên mặt đất thật sự cảm thấy mình vô cùng oan uổng.
Bình Luận (0)
Comment