"Ngạc nhiên thật, Triệu phi vậy mà chủ động." Xuân Phân giơ tờ giấy nhìn qua nhìn lại mấy lần, ngữ khí chế nhạo.
Tiêu Quân Nhã ngắm hộ giáp trên ngón út, "Còn không phải cùng đường mới nhớ tới bản cung." Nàng bưng trà nhấp một ngụm, nhìn tâm tư Xuân Phân ra sao đều để trên mặt, ý cười trong mắt lại nhiều hơn.
Xuân Phân: "Con người ấy mà, phả có chỗ dựa mới được. Triệu phi còn chất giọng thì còn sủng, hiện không có thì dựa vào nương nương. Chỉ là, sợ nàng có chỗ dựa rồi lại không e dè gì nữa."
"Sai rồi. Bản cung không phải bệ hạ, Triệu phi có dựa vào cũng là vô ích."
Xuân Phân nở nụ cười, không nói tiếp đề tài mà là vòng qua cái khác.
"Nương nương, Đại công tử sắp đại hôn, hôm qua nô tỳ cùng Như Ý có tuyển mấy hạ lễ, ngài xem qua đi." Nàng dâng lên sách nhỏ.
Tiêu Quân Nhã tiếp nhận, lật xem vài tờ, gọi Xuân Phân đến trước mặt chỉ cho nàng vài cái.
"Nô tỳ nhớ rồi."
"Ừ."
Kỳ thật, nàng hy vọng có thể được xuất cung ngày hôm đó vì nàng muốn gặp cha mình. Định quốc công phủ cho dù trung tâm thế nào, đối Tô Hành mà nói đều là một mối nguy hiểm. Độ nguy hiểm có thể còn lớn hơn Vinh Vương. Hiện nàng tuy được sủng ái, Tô Hành coi như là tạm thời yên lòng đối đãi nàng, nhưng ai biết duy trì được bao lâu? Đừng nói nàng không có tiền đồ, trong suy nghĩ của nàng, quyền lợi chỉ tổ phỏng tay, nàng không cần Định quốc công phủ, nàng chỉ muốn cả nhà mình bình an. Nàng cần phải thuyết phục cha giao quyền cho Tô Hành, xin một chức quan nhàn tản, thậm chí là rời khỏi quan trường cũng là tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm cách này, suy cho cùng giang sơn này vẫn là của con trai nàng.
Tiêu Quân Nhã suy nghĩ chuyện Định quốc công phủ, Xuân Phân lĩnh vài thái giám đi đến.
Đều là trân phẩm tốt nhất của cung đình, Tiêu Quân Nhã nhìn mấy thứ, mắt bỗng dừng lại ở một đôi vòng ngọc. Xuân Phân thấy thế liền lấy dâng đến.
Tiêu Quân Nhã nghĩ mãi cũng không nhớ vòng tay này vì sao xuất hiện ở đây, nàng hỏi: "Đây là ai đưa tới?"
"Nương nương quên rồi? Vòng ngọc này hạ lễ của Nhậm thục nghi lúc sinh nhật ngài. Nó là trân phẩm của Nhâm phủ nhiều năm; có thể thấy Nhậm thục nghi dám đưa ra cũng là nhịn không ít đau."
Tiêu Quân Nhã nhìn kỹ vòng tay một phen, gật đầu, "Phẩm chất quả thật rất tốt. Nghe em nói thế, bản cung nhớ hình như Liên thuận nghi lúc ấy có tặng một cái tử kim hương lô?"
"Hồi nương nương, đúng thế. Trên hương lô còn khảm mấy viên hồng ngọc, đúng là trân bảo xa xỉ."
"Nhậm gia của cải quả thật không tệ." Tiêu Quân Nhã để lại vòng tay, "Giữ nó đi."
Cha Nhậm thục nghi là vị quan nổi danh thanh liêm, vài thập niên nằm trong quan trường chỉ là Tri phủ tứ phẩm. Nhìn chiếc vòng ngọc này, là trân phẩm nhiều năm trong Nhậm phủ? Hay có gì kỳ quái khác?
Xuân Phân đáp "Dạ", lui ra phía sau vài bước, đem mâm đưa cho thái giám và cho bọn họ lui ra ngoài. Người đi ra cửa điện, Xuân Phân lại nghĩ đến một chuyện:
"Nô tỳ vừa nhớ, một tháng trước nghe Đại cung nữ Lan nhi của Nhậm thục nghi nói Nhậm phu nhân tiến cung xem nàng, để lại một vòng ngọc lam thủy, phẩm chất mới đúng là tốt nhất."
"Hm?" Tiêu Quân Nhã hứng thú. "Quả thật là của cải không tệ." Khoảng thời gian nàng tĩnh dưỡng ở Phượng Tê cung, mệnh phụ tiến cung triều kiến đều miễn, Nhậm phu nhân chọn thời điểm đó đúng là không tồi.
Xuân Phân nghe vậy chỉ cười không nói.
Hoàng hậu: "Nhậm thục nghi này, em thấy thế nào?"
"Hồi nương nương, Nhâm thục nghi nếu hiền lành thì sáng nay đã không ngồi chỗ cũ của Liên thuận nghi. Có thể thấy nàng nhớ kỹ chuyện cũ. Giờ Liên thuận nghi thất sủng, nô tỳ nghĩ người vui mừng nhất không ai khác ngoài Nhâm thục nghi."
Chuyện đó có thể nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Nhâm thục nghi nhỏ nhen cứ canh cánh trong lòng. Ba tháng trước, tú nữ vào cung, một tú nữ không biết vì sao va chạm Nhâm thục nghi, trong cơn tức cô ta sẽ sai người tát cô tú nữ đó, nào biết khi đó Liên Khả Hân đi qua hóa giải. Lúc đó Liên Khả Hân là Liên quý cơ, sủng phi được sủng ái nhất hậu cung, Uyển quý phi gặp cũng phải nể. Nhâm thục nghi cho dù lúc ấy cao phẩm hơn Liên Khả Hân nhưng vẫn không dám đắc tội, đành phải ra vẻ rộng lượng bỏ qua. Mà nói tới cũng trùng hợp, cô tú nữ đó là tân sủng Trần thuận dung, nhờ đeo bám đại thụ Liên Khả Hân mới lọt được vào mắt rồng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Quân Nhã không khỏi cười khinh miệt. Quan hệ ở trong đây đều là dây mơ rễ má cả. Sẽ có người kéo được ngươi lên; sẽ có người lôi ngươi xuống. Liên Khả Hân thi huệ rất nhiều, giờ gặp vận không may, những người đó thấy nàng đều là đi đường vòng. Trần thuận dung cũng không ngoại lệ...
Xuân Phân: "Nương nương, nô tỳ không biết có nên nói hay không..."
"Có gì thì nói đi."
"Tạ nương nương ân điển."
Xuân Phân cúi người; châm chước từ ngữ mới nói:
"Nô tỳ biết ngài cũng không muốn đem chuyện Giản công tử... nói cho bệ hạ... Nô tỳ cảm thấy việc này rất nguy hiểm..."
"Giản công tử vào triều cũng chính là chuyện mấy ngày gần đây, chuyện giữa ngài và y khó tránh khỏi bị lộ... Nếu ngài cứ gạt bệ hạ như vậy, chỉ sợ gây bất lợi..."
Tiêu Quân Nhã dương môi cười dịu dàng, "Việc này bản cung đã có tính toán. Em yên tâm đi."
Nàng như thế nào không biết nếu cứ giấu thì sẽ là cơ hội cho kẻ khác? Thậm chỉ cả Tiêu gia đều nguy nan. Hoặc cả Nam công phủ đều bị liên lụy. Chỉ là thời cơ chưa tới, nàng còn cần đợi thêm.
Nhìn vẻ mặt Hoàng hậu, Xuân Phân thả tâm. Cùng lúc đó, bên ngoài có người tới báo Dung tu nghi cầu kiến. Tiêu Quân Nhã vừa nghe liền bảo Xuân Phân đi lấy nước ô mai.
Hôm nay Dung tu nghi đến là vì nghe nói Triệu phi đến đây một chuyến. Nàng ngứa ngáy trong lòng cho nên đến thăm hỏi.
Tiêu Quân Nhã làm sao không biết mục đích Dung tu nghi đến là gì. Nàng chiêu đãi tốt xong, tùy ý nói mấy câu liền muốn đuổi người, nào biết Dung tu nghi nói có việc muốn nói với nàng.
"Nương nương có điều không biết, thần thiếp nghe nói, đêm qua Liên thuận nghi ở Mai Đình cung thổi tiêu cả đêm, làm mấy vị Thuận viện Mỹ nhân ngủ không được."
Đêm qua... Tô Hành ở Phượng Tê cung, Mai đình lại xa chỗ này, e là tiếng tiêu truyền không tới.
"Dù sao cũng từng là Hinh phi. Nếu nàng không có làm gì thì đi xem Mai Đình cung, nói các nàng ấy thứ lỗi một chút. Thuận tiện nhìn xem Liên thuận nghi, xem có chỗ thiếu thì bẩm lại cho bản cung."
"Thần thiếp ghi nhớ." Dung tu nghi đứng dậy cúi người, "Nếu không còn gì khác, thần thiếp xin được cáo lui."
Tiêu Quân Nhã gật đầu, nhìn Thanh Trúc, "Tiễn Dung tu nghi đi."
Dung tu nghi lại tạ ơn, xoay người rời đi.
Dung tu nghi vừa đi, Như Ý vào.
"Nương nương, trà nấu xong rồi, bây giờ đưa đến Tuyên Chính điện luôn ạ?"
"Ừ, đưa qua đi."
Hôm qua nàng sai người nấu trà cúc, Tô Hành thưởng xong rất là thích, cho nên hôm nay nàng bảo Như Ý nấu đưa qua Tuyên Chính điện.
Ngày hè uống trà cúc giải nhiệt đúng là khoan khoái.
Như Ý lĩnh mệnh đi ra ngoài, Xuân Phân nghi hoặc: "Sao nương nương không tự mình đưa đi?"
Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã cũng chỉ cười nhạt không nói.
+
Như Ý bưng trà còn chưa tới Tuyên Chính điện đã bị Tiểu Ngô Tử thủ ở ngoài ngăn lại.
Y sốt sắng, "Ối ối Ý cô cô, sao cô cô lại chọn lúc này mà đến chứ! Bệ hạ đang nóng giận lắm!"
"Vì sao bệ hạ tức giận?" Như Ý nhíu mi, thấp giọng hỏi.
Tiểu Ngô Tử nâng tay áo xoa mồ hôi trên trán, "Aiz, còn có chuyện gì, đương nhiên lại là vì triều chính!"
Như Ý dù sao cũng là lão nhân hầu hạ vua 3 năm, đối với một ít tính nết của y nàng vẫn biết.
"Mong công công đi vào thông báo một tiếng, ta mang trà Hoàng hậu nương nương nấu đến, đặc biệt cầu kiến."
Tiểu Ngô Tử cau mày, "Cô cô ơi, ta mới đến đây hầu có mấy ngày, lần đầu thấy bệ hạ phát hỏa như thế... Sư phụ của ta đang ở trong, không biết giờ là tình huống nào... Cô cô bảo ta vào thông báo, đây không phải là đẩy ta vào hố lửa sao!"
Nhìn Tiểu Ngô Tử khó xử, mắt Như Ý hơi trầm xuống, "Được rồi, ta tự đi vào vậy." Nàng vòng qua Tiểu Ngô Tử mà đi.
Tiểu Ngô Tử kinh hãi, chạy qua ngăn lại. Như Ý bị ngăn lại hai lần cũng có một chút không kiên nhẫn.
"Ah ah cô cô à! Bệ hạ đang nổi nóng mà cô cô đi vào không phải là tìm mắng sao! Hay, cô cô chờ một chút, để bệ hạ hết giận rồi hãy vào."
"Ta phụng mệnh đến đưa trà Hoàng hậu nương nương nấu, không chậm trễ được."
Tiếng nói vừa dứt, Như Ý nghe bên trong truyền đến tiếng quát, nhìn lại Tiểu Ngô Tử nghiễm nhiên là một bộ muốn khóc đến nơi.
Trong Tuyên Chính điện, Tô Hành giận run, ném tấu chương xuống đất. Tôn Đắc Trung cung kích đứng cúi đầu, thấy tấu chương nằm dưới đất, thở dài, đi qua nhặt lên.
Tô Hành tựa lưng vào ghế, nhìn tấu chương lại nằm trên bàn, lửa giận càng tăng.
Khá lắm Hạ Khang Dụ, thân là Hữu đốc Ngự Sử công nhiên nhận hối lộ! Khinh thường vua, nghĩ trẫm chết rồi sao!