"Uyển quý phi xưa nay tự phụ, lại có Thái hậu, bệ hạ sủng, xài nhiều cũng không ai nói gì. Đức phi lúc trước có thai giờ sảy thai, cũng không ai nói được gì. Bệ hạ sủng Liên Thị vậy mà cũng không thấy nàng thị sủng mà kiêu như thế." Trầm tần cười châm chọc. "Ngày hè dùng nhiều băng, Thục phi, Uyển quý phi dùng không ngừng nghỉ. Trái cây, tơ lụa, son cũng toàn thượng phẩm... Các nàng chỉ biết bản thân mình thư thả thôi. Thần thiếp cảm thấy này một Uyển một Thục thật là mỉa mai thay."
Dám ăn nói như thế ở trước mặt Hoàng hậu nếu không phải châm ngòi thì là có quan hệ tốt với Hoàng hậu. Trầm tần là loại thứ hai.
Tiêu Quân Nhã ngẩng đầu cười, nhìn xem Trầm tần cười mỉm, mắt xếch pha đủ phong tình hơi hơi chọn, quả là đẹp vô cùng. Năm xưa nàng được sủng cũng là chuyện thường. Nếu không có sự cố đó thì nàng hẳn đã là Phi.
"Lời này cũng chỉ có nàng nói, bản cung mới không cần phải suy nghĩ ý khác."
"Đó là bởi vì ngài để mắt thần thiếp." Trầm tần cười đáp.
Trầm tần dĩ vãng không phải không có kiêu căng, nhưng vì gặp sự cố cho nên con người càng nhã nhặn. Không hỏi cung sự, yên ổn sống qua ngày, cũng không tranh sủng... Nàng như vậy hơn phân nửa là tự mình hiểu mình, dù sao chuyện đó không là bí mật gì trong cung, nàng có thể chịu đựng được nhiều ánh mắt khác thường như thế mà sống, tâm tính tất nhiên người ngoài không so được. Người như vậy đối Tiêu Quân Nhã mà nói, là một đối tượng liên minh tốt.
Tiêu Quân Nhã nhìn Trầm tần, "Còn nhớ chuyện mấy ngày trước ta nói với nàng không?"
Trầm tần thu liễm vẻ mặt, gật đầu, "Vâng. Liên thuận nghi mấy hôm nay không biết bị trúng gió gì mà đi thổi tiêu mấy đêm liền. Tội cho mấy người Thuận viện Dung hoa ở cùng điện với cô ta, hay những điện gần đó chịu đựng."
Tiêu Quân Nhã buồn cười, "Đáng thương, cô ta hàng đêm thổi tiêu... Nhưng bệ hạ không đến. Mai Đình cung lại ở xa, cho dù có nghe thấy thì ngài cũng sẽ không hỏi phi tần nào thổi."
"Liên Thị thất sủng thật sao. . ."
"Khó nói."
"Liên Thị đắc sủng nhiều năm, từng ấy năm gây thù vậy mà không đổ, đủ để thấy người này. . . Đúng là có thủ đoạn. Dĩ vãng nương nương là hiền quá, Liên Thị muốn làm gì ngài cũng biết, nhưng cô ta ỷ vào ngài sẽ không làm gì được cô ta cho nên mới ngày càng không kiêng nể, đùa bỡn cả hậu cung. Giờ thất sủng, lấy tính cách cô ta chắc chắn sẽ trả thù."
Tiêu Quân Nhã thần sắc ngưng trọng, gật đầu, "Ugh. Muốn diệt trừ cô ta, phải là từng bước một. Mà nay. . ." Nàng nhìn Trầm tần, chậm rãi gợi lên khóe môi, "Còn có một việc phải giải quyết trước đã."
"Nương nương yên tâm, thần thiếp đã hiểu."
+
Tháng 9, thời tiết nóng chưa tan đi. Hậu cung vẫn như thế. Đức phi sảy thai, Liên Khả Hân thất sủng không còn là chuyện cung nhân trà dư tửu hậu nữa.
Đầu thu Đoan Hòa năm ba, đối với hậu cung hoà thuận vui vẻ an tường mà nói cảnh thái bình giả tạo này làm sao che được sóng ngầm lưu động?
Thái hậu lại vào phật đường, bên cạnh chỉ có một ma ma hầu hạ. Triệu phi không có khởi sắc. Đức phi cũng từ phiền muộn đi ra. Tô Hành không hề hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến Liên Khả Hân, ngược lại lui tới Phượng Tê cung chuyên cần hơn.
Liên Khả Hân thông minh, thổi tiêu mấy ngày không có hiệu quả nên từ bỏ, bèn đi mượn sức vài vị Thuận viện Mỹ nhân cùng điện. Ngoại trừ mỗi ngày phải đi thỉnh an, thời gian còn lại chỉ ở Mai Đình cung, không gặp được Tô Hành. Chúng phi nhìn xem nàng thất sủng đến độ đó mà đêm đêm nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nổi bật nhất là Giản Vân Hạc, tuy chức quan không lớn nhưng rất nhanh trở thành thế lực mới. Giản Vân Hạc là người vua và Định Quốc công đề bạt, người ta còn có thực lực, tâm tính tiêu sái của y rất được khen ngợi.
Triều đình bây giờ: phái Định Quốc công rất an phận; phái Liên Chấn bởi vì con gái thất sủng cũng yên ổn không ít - nhưng đó chỉ là mặt ngoài - ông ta vẫn cứ âm thầm không ngừng liên lạc với Vinh Vương; còn lại là phái mới của Giản Vân Hạc cầm đầu, gồm Trạng Nguyên và Thám Hoa năm nay.
Này xác thực không phụ Tô Hành sở vọng. Vài người trẻ vừa không phải phe Định Quốc công, cũng không phải phe Liên Chấn, thêm cả Giản Vân Hạc, đúng ý Tô Hành. Mà Giản Vân Hạc cũng không để y thất vọng.
Thiển Mộng đến khi Tiêu Quân Nhã vừa tiễn chúng phi. Nhìn thấy Thiển Mộng thanh thoát ý cười, nàng sáng tỏ.
"Bên đó không có sai sót chứ?"
"Nương nương yên tâm, thời gian trong thư nô tỳ thấy rất rõ ràng, không sai lầm đâu ạ." Thiển Mộng cúi người, "Nếu lâm thời có biến, nô tỳ sẽ thông tri ngài trước."
Tiêu Quân Nhã cười, "Đại khái sẽ không thay đổi."
Chu Y chờ đến bây giờ mới ra tay không phải vì cô ta đã chuẩn bị vạn vô nhất thất - không có sơ hở? Nhưng mà có một chuyện lại làm nàng kinh ngạc. Chu Y chưa từng đi tìm Tô Hành, thậm chí lúc cô ta ổn cũng không sai người để thẻ bài lên. Chưa từng thị tẩm cũng không đi tìm Tô Hành đúng là chuyện ngoài ý liệu.
Vương Phúc An đi vào nội điện, thấp giọng nói:
"Nương nương, Đoàn thị vệ đã an bài thỏa đáng."
"Người có thể tin không?"
"Nương nương yên tâm. Y từng được nô tài chiếu cố, tuyệt đối tin cậy." Vương Phúc An cười tủm tỉm trả lời.
Tiêu Quân Nhã gật đầu cười, cho người lui xuống.
Xuân Phân tiến lên, "Nương nương, ngài nắm chắc Chu Y sa lưới?"
Tiêu Quân Nhã lắc đầu cười, nhìn Xuân Phân, "Bản cung không nắm chắc."
Xuân Phân trợn mắt.
"Cô ta cẩn thận như thế, có thể thấy lưới bình thường cô ta không nhất định sa vào. Nhưng em đừng quên, cô ta còn có một thân phận, là vào cung phù trợ bản cung."
"Nếu cô ta khai ra tất cả... Thì làm sao?"
"Em ngốc thật. Tất cả đầu mâu đều chỉ vào cô ta, nói ai tin?"
"Giống như như Điền tần, bệ hạ cho rằng cô ta bị điên, lời kẻ điên nói có thể tin?"
"Nương nương nói đúng." Xuân Phân suy nghĩ một hồi, hướng Hoàng hậu cười nói.
"Nhưng... Nương nương, ngài nhất định phải làm như vậy? Bị thương chính mình... Không đáng..." Xuân Phân nhíu mi lo lắng.
Tiêu Quân Nhã cười nhạt, "Đó là cách hoàn hảo nhất." Tuy nàng và Vũ Đồng chịu thiệt, nhưng ít ra nàng có thể bảo đảm Vũ Đồng xuất cung. "Vất vả cho Vũ Đồng hạ quyết tâm, em muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"
"Đương nhiên không phải. Vũ Đồng rất ngốc. Ngay cả nô tỳ còn phát giác ánh mắt bệ hạ nhìn nàng có khác mà nàng không có cảm giác gì... So với việc nàng bị thu làm phi tần, nô tỳ tình nguyện nàng bị đánh thả ra cung."
"Vả lại, Vũ Đồng... Là một đứa trẻ tốt... Hoàng cung không thích hợp với nàng." Xuân Phân cụp mắt xuống, chậm rãi nói.
Xuất cung đối với Vũ Đồng mà nói, là tốt nhất.
+
Hoàng hôn tứ phía, hoàng cung chìm trong ngọn đèn.
Dùng xong bữa tối, Tiêu Quân Nhã cầm một quyển kinh, không yên lòng mà xem, thường thường nhìn nhìn ở ngoài điện.
Xuân Phân: "Nương nương đừng nôn nóng. Bệ hạ hôm nay nhất định đến."
Tiêu Quân Nhã cười đùa đáp lại, không nói gì.
Bóng đêm dần xuống, Tiêu Quân Nhã càng vô vọng, rốt cục nghe được tiếng thông báo, nàng vui vẻ, bỏ sách xuống, đứng dậy đi nghênh đón.
Tô Hành vừa vào điện, thấy nàng như con chim nhỏ chạy ra với nụ cười vui sướng...
Như là phát giác mình mất phượng nghi, nàng thôi không chạy mà dè dặt bước nhanh, còn chưa cúi người hành lễ, Tô Hành nâng tay nàng dậy.
"Xem nàng xem, như một đứa con nít." Mặt mày y đều là ý cười, thích ý.
"Ngài không biết vừa rồi thần thiếp cược với Xuân Phân, xem đêm nay ngài có tới hay không. Và thần thiếp thắng rồi!"
Xuân Phân đứng sau nghe, mất một lúc mới bắt kịp phản ứng, và khôi phục lại cực nhanh.
Tô Hành vỗ tay nàng, "Ah? Nói vậy, trẫm cùng nàng tâm hữu linh tê." Y cầm tay nàng, cười hỏi: "Nếu trẫm không tới, nàng làm sao?"
Tiêu Quân Nhã cầm tay y, "Bệ hạ làm sao có thể không đến! Mới vừa rồi không phải ngài nói, ngài cùng thần thiếp tâm hữu linh tê sao!"
Y cao giọng cười, điểm điểm mũi nàng, "Nàng nha, trẫm không biết nên nói nàng thế nào nữa."
Hai người một đường đùa giỡn vào nội điện, Tôn Đắc Trung điều người đi ra hết, trước khi đi còn cười nháy mắt với Xuân Phân.
Một tay ôm eo nàng, y sẽ hôn lên cái miệng đang lải nhải nhưng nàng né đi. Nàng xấu hổ chớp mắt, "Bệ hạ... Thần thiếp chợt nhớ... Hôm nay thần thiếp chưa tắm. . ."
Y không tin mà ngửi cổ nàng, "Um... Mùi này, trẫm cũng rất thích." Y tiến đến bên tai nàng, "Trẫm không phải đã nói với nàng sao, trẫm thích mùi của nàng nhất."
Nàng đỏ mặt, "Ngài chỉ thích giễu cợt thần thiếp."
Y vỗ vỗ lưng nàng, cười nói "Thôi mà, Quân Nhã không được náo loạn."
Nàng không thèm nói lại, để mặc y nâng cằm và cúi đầu hôn môi mình. Qua một nụ hôn sâu, hô hấp trở nên nặng nề. Nàng vẫn chỉ cười nhạt, tại bị tô hành đả hoành bão lô nãi bồi toánh lư từ chỉ thố x túng mộc bối bạc... Tầng tầng màn hạ xuống, ánh nến nổ tiếng tách, cùng với tiếng ngâm yêu kiều và tiếng thở nặng nề...
Nàng từ từ đến gần y, mà cảm thấy không thích hợp nên nằm trở về chỗ cũ. Tuy động tĩnh không lớn nhưng y nhất thanh nhị sở.
Y cười, ôm lưng nàng, đưa nàng vào lòng ngực của mình, "Nàng càng ngày không thành thực nhé."
Nàng không dám lộn xộn, nằm trong ngực y, nâng mắt nhìn y. Sau một hồi do dự, "B-bệ hạ... Thần, thần thiếp có chuyện lừa ngài."
Giọng nói kiên định, y nghe mà sửng sốt. Y mở mắt, thấy nàng nhìn mình, không khỏi nhíu mi, sờ tóc nàng nói "Nàng đừng làm rộn, mau ngủ đi." Y nghĩ nàng nói đùa, bàn tay ấm áp vỗ lưng nàng.
"Bệ hạ, thần thiếp không có giỡn. Kỳ thật, thần thiếp gạt ngài, thần thiếp... Có quen biết Giản Vân Hạc."