Trần tần có thai, không hề có thị sủng mà kiêu mà ngược lại ổn trọng, duy ở điểm ấy thôi đã mạnh hơn Đức phi rất nhiều.
Tiêu Quân Nhã vâng mệnh chăm nom thai phụ Trần tần tất nhiên khồng hề buông lõng. Nàng điều thêm 8 cung nhân đến cung Di Cảnh; chiều tới đúng giờ triệu kiến Phương viện phán - ngự y giữ thai cho Trần tần - hỏi thăm tình hình thai nhi; các loại thực phẩm, thuốc bổ dưỡng mỗi ngày là được Như Ý đưa tới và tự nấu, tuyệt không giao cho Trần tần. Cung Di Cảnh tất cả các thứ có góc cạnh toàn bộ đổi thành cạnh tròn, dưới đất thì trải thảm, tuyệt không trơn trợt khi đi lại. Thức ăn dù là Hoàng hậu phân tới thì cũng là Vân Lam thử độc xong mới đưa cho Trần tần ăn; quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng là từ Vân Lam tự tay chuẩn bị... So với khi Đức phi có thai nghiêm cẩn hơn không biết bao nhiêu, làm chư phi không khỏi chua chát cảm khái một phen : Giám hộ như vậy, ngay cả con ruồi còn không lọt, Trần tần còn không bình an mà sinh nở?
Hậu cung ngày nay, vài người có thể hô phong hoán vũ ngoại trừ Hoàng hậu cũng không còn ai. Uyển quý phi một lòng một dạ điều dưỡng thân thể, không để ý Trần tần mang thai; Liên thuận nghi im ắng kể từ khi vua không có đi qua xem nàng; Đức phi ở cung Trường Nhạc dưỡng thân mình; Thục phi, Triệu phi thất sủng; Diêu quý cơ bị cấm túc ; chỉ trừ Hoàng hậu thịnh sủng không suy như cũ mà thôi.
Lúc này tin tức Trần tần mang thai đã không phải chuyện mới mẻ, bởi vì có một chuyện mới mẻ hơn, kinh động hơn : Vua sủng hạnh Trầm quý tần!!! Bị vua chán ghét hơn một năm - Trầm quý tần bị sủng hạnh rồi ! Không có việc gì khủng khiếp hơn việc này đâu... Và Trầm quý tần cũng là khủng hoảng như thế. Vốn nghĩ vua đã phong nàng làm Quý tần rồi - vả lại y cũng không từng đếm xỉa tới nàng - thẻ bài của nàng cũng không còn, vậy mà không ngờ vua lại tới cung Vận Tương sủng hạnh nàng. Nàng ứng phó không kịp, chỉ phải ngoan ngoãn hầu hạ. Hoàng hậu nói đúng, đây không phải chuyện nàng có thể cải biến. Vua muốn nàng thị tẩm, nàng phải thị tẩm.
+
Đêm. Tiêu Quân Nhã cùng Tô Hành chơi cờ, được một khắc nàng miễn cưỡng hạ cờ trắng, lười nhác nói:
« Bệ hạ, hôm nay thần thiếp có thể không phụng bồi ngài chơi cờ được không? »
Tô Hành kẹp cờ đen, cười ngẩng đầu nhìn nàng : « Vì sao? »
« Thần thiếp mệt, muốn nghỉ sớm. » Nàng xoa bóp vai, mỏi mệt nói.
Tô Hành gác lại quân cờ, cau mày nói: « Mỗi ngày nàng phải coi chừng Trần tần, dụng tâm tột cùng, nhưng nếu làm mình mệt nhọc như vậy trẫm sẽ đau lòng. » Y kéo tay nàng, nhìn vết thương của nàng tốt hơn phân nửa, lòng cũng nhẹ hơn. « Nếu mệt mỏi, vậy nàng ngủ đi. »
Nàng chớp mắt, « Bệ hạ thế nào? »
« Trẫm đương nhiên ở đây. »
Nàng còn muốn thuyết phục y đi cung khác, Tôn Đắc Trung đi vào báo : « Bệ hạ, cung Bích Hà sai người đến báo, Nam sung nghi có tin mừng. »
Nụ cười khựng lại, Tô Hành không có biểu tình mừng rỡ.
Tiêu Quân Nhã: « Chúc mừng bệ hạ, đây là chuyện vui. »
Tô Hành nhìn Tôn Đắc Trung lãnh đạm hỏi, « Mấy tháng? »
« Hồi bệ hạ, đã hơn hai tháng. »
Tiêu Quân Nhã nhìn dáng dấp hai người này, không hiểu ra sao. Cùng là phi tần có thai, khi biết Trần tần có thai, y vui cười híp mắt, giờ Nam sung nghi có thai, y liên tục cười lạnh ?
Tô Hành: « Quên đi. Đi xuống sai người bảo Nam sung nghi an tâm dưỡng thai. Đưa chút thuốc bổ đi qua đi. »
Tôn Đắc Trung lĩnh mệnh lui xuống.
« Bệ hạ... » Tiêu Quân Nhã nhỏ giọng gọi.
Tô Hành xoa mi tâm, « Nam sung nghi mỗi lần thị tẩm, trẫm đều sẽ phái Tôn Đắc Trung tự mình trông coi nàng uống tị tử thang. »
« ... » Tiêu Quân Nhã giật mình. Y không muốn để Nam sung nghi có thai...
« Thời gian vừa đúng. » Tô Hành nhìn Tiêu Quân Nhã, « Trẫm không ngờ Nam sung nghi có gan này. Hoặc là do Tôn Đắc Trung sơ sót. »
Tiêu Quân Nhã há miệng, bỗng không biết nên nói cái gì.
« Vẫn là con cháu hoàng gia, ngài nên vui mừng. » Tiêu Quân Nhã cười nhìn y và cầm tay y.
Phi tần có người sau khi thị tẩm cần uống thuốc tránh thai, có người thì không cần. Người không cần là người vua hy vọng có thể sinh con cho y. Trần tần chính là một trong số đó. Trầm quý tần cũng thế, nàng nói mình sau khi thị tẩm cũng không có uống cái gì.
« Mà thôi, không nói nữa. » Tô Hành cầm tay Tiêu Quân Nhã, « Không phải mệt mỏi sao, nàng đi tắm trước đi. »
Tiêu Quân Nhã cười gật đầu, gọi Xuân Phân đi tắm.
Tô Hành cười nhìn Tiêu Quân Nhã biến mất ở rèm che, tiếu ý dần tắt, mặt lạnh lẽo đến dọa người. Y thầm cười lạnh: khá lắm Nam sung nghi, càng ngày càng lớn gan.
Nam sung nghi tự cho mình là thanh cao nhưng bản chất tục không chịu được, dám làm những chuyện dụ dỗ như thế. Bất quá nếu đã mang thai, y không ngại thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Đêm đó, Tôn Đắc Trung đến cung Bích Hà truyền chỉ và đưa thuốc bổ và dặn dò Nam sung nghi chú ý dưỡng thai. Nam sung nghi vui vẻ, đợi mãi không thấy vua tới thì lạnh giọng hỏi Tôn Đắc Trung vì sao vua không có tới. Tôn Đắc Trung vốn sắc mặt đã không tốt, nghe hỏi vậy cũng chỉ qua loa nói vua đang ở cùng hoàng hậu nương nương, rồi lại dặn Nam sung nghi chỉ chú ý dưỡng thai, nói xong cúi mình chào rồi dẫn người rời đi. Nam sung nghi phát hiện Tôn Đắc Trung làm cho có lệ thì khinh miệt hừ một tiếng. Vua không tới, không sao. Nàng quay đầu nhìn số lễ vật và thuốc bổ liền cười như hoa. Chí ít bệ hạ thích đứa bé này, nàng nghĩ.
Đang cấm túc ở chính điện cung Bích Hà, Diệp quý tần nghe động tĩnh bên ngoài thì tò mò gọi Nguyệt Nga tới hỏi, nghe được Nam sung nghi có bầu, tức giận muốn ném đi hết kinh phật trên bàn. Hai tháng cấm túc, trước còn vì Đổng Nhụy chết mà mừng như điên, nay lại nghe được Nam Nguyệt có thai.
Hai tháng đóng cửa, thật tiện nghi tiện nhân điện bên cạnh!
Ngày hôm sau, lúc thỉnh an Thái hậu, Tiêu Quân Nhã nói Nam sung nghi có tin vui, Thái hậu lại là đại hỉ, nhìn thấy Nam sung nghi đứng ở phía sau vội bảo Minh Tuệ lấy ghế đến và gọi Nam sung nghi lại hỏi.
Nam sung nghi tướng mạo thanh lệ, tính tình thanh cao và ngạo mạn, vì vậy thường độc lai độc vãng, bị không ít thờ ơ cho nên trong lòng cũng là tích tụ không ít oán khí. Lần này có bầu có thể nói là hãnh diện, lưng tất thẳng thêm vài phần và mặt mày lơ đãng toát ra vẻ ngạo nghễ.
Nam sung nghi đi tới, quy củ hành lễ. Thái hậu vui ra mặt; tay phải lôi Trần tần, tay trái ôm Nam sung nghi liên tục nói Tốt, rồi nghiêng nhìn xem Tiêu Quân Nhã.
« Chuyện vui a. Trần tần mới vừa tấn cấp không lâu, Nam sung nghi cũng nên như thế. »
« Vậy có thể tấn Tòng tứ phẩm Uyển nghi trước, mẫu hậu nghĩ thế nào? »
« Con làm việc luôn chu đáo, theo như con nói đi. »
Chỉ một Tòng tứ phẩm, Nam sung nghi không mấy gì vui nhưng vẫn rất cung kính tạ ơn. Dù gì cũng là Thái hậu nói, là ân điển lớn.
Những người khác cũng không vui nhưng nét mặt không có biểu lộ gì, chỉ tươi cười chúc mừng Nam sung nghi.
Thái hậu tâm tình không tệ, nhìn vài phi tần phía dưới rồi ánh mắt hạ xuống trên người Thục phi đang yên lặng cười : « Hoàng hậu đã chiếu cố thai Trần tần. Thai Nam uyển nghi, ai gia giao cho con. »
Ban đầu Thục phi ngẩn ra, sau là thụ sủng nhược kinh đứng lên cung kính dạ vâng.
Thục phi thất sủng đã lâu, Thái hậu giao Nam uyển nghi cho nàng chiếu cố là cho nàng một cơ hội. Chỉ cần nàng làm tốt, vua sẽ thấy nàng tốt. Thục phi rất cảm kích Thái hậu cho nàng cơ hội này. Lại nói, tiếp xúc nhiều với thai phụ biết không chừng được lây chút hỉ khí. Thục phi ban đầu không vui dần hết. Nhưng Nam uyển nghi thì bất mãn, nàng không cần kẻ nào coi sóc, con nàng tự nàng chăm là được rồi, có điều là Thái hậu lên tiếng, nàng chỉ có nghe theo.
Phi tần dưới Chính tứ phẩm không có bộ liễn cho nên Thái hậu sai Hàn Quý điều bộ liễn đến cho Nam uyển nghi ngồi về, đồng thời cấp thêm một ít cung nhân và chuẩn cho Nam uyển nghi về sau xuất hành ngồi bộ liễn và chỉ cần thỉnh an 2 ngày mùng 1 và 15. Nam uyển nghi lại càng thẳng lưng. Cũng càng kiêu căng hơn.
Trước khi đi, Tiêu Quân Nhã nhìn Nam uyển nghi như thế thì không khỏi lắc đầu thở dài. Tính tình như thế, không biết thu liễm thảo nào vua không thích.
Buổi tối. Tiêu Quân Nhã tắm xong trở lại nội điện, thấy Tô Hành mặc thường phục màu đỏ tím đứng trước thư án cười mỉm nhìn kinh thi, và trên đó còn có không ít văn tự mấy ngày gần đây nàng luyện.
« Ngài tới khi nào vậy? » Tiêu Quân Nhã ngạc nhiên nói.
Tô Hành quay đầu, nhìn nàng búi tóc đơn giản với một cây trâm hồng ngọc, mặc váy màu son, không son phấn, hai gò má ửng hồng, mâu sắc trong sáng và miệng khẽ nhếch kinh ngạc, tiếu ý trong mắt y nhiều thêm.
« Được một lúc rồi. » Y gác lại kinh thi, cầm văn tự, « Trẫm thấy chữ viết giống lại ngày xưa rồi, tay nàng khỏi hẳn rồi hả? »
Tiêu Quân Nhã giơ tay lên nhìn một chút. « Uhm, tốt hơn nửa rồi. Chỉ là không đẹp thôi. » Nàng cười mỉa, giấu tay ra sau lưng. Mỗi ngày đều bôi thuốc nên đã tốt. Mà nàng cũng không có giấu, hết thảy cung phi đều thấy tay xấu của nàng.
Tô Hành nhíu mi, buông đồ đạc trong tay, đi tới bên nàng, cầm tay nàng giấu sau lưng đến trước mắt nhìn xem, nói : « Đẹp mà. »
Nàng không tin nhìn y, « Ngài chỉ biết trêu ghẹo thần thiếp thôi ! » Sẽ rút tay ra.
Y cười : « Ở trong lòng nàng, sao trẫm nói gì cũng là trêu trọc hết vậy. Oan uổng quá đi." Y đưa tay ôm eo và kéo nàng vào lòng ; trong thoáng chốc, mùi thơm xông vào mũi làm tiếu ý của y dày đặc hơn.
« Bệ hạ ! » Nàng không phòng bị mà bổ nhào vào lòng y, tức tối ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không đứng đắn của y, híp mắt nói: « Hôm nay ngài đi xem Nam uyển nghi chưa? »
Càng không muốn nghe cái gì, nàng càng nói cái đó.
« Tất nhiên là rồi, bằng không sao tối nay trẫm đến được nơi đây ? »
« Ah... Vậy thần thiếp tạ ơn ngài nha. »
Y cười thâm ý ; nhưng đầy vẻ sủng hạnh. Nàng thấy mà rùng mình và ngố hơn. Y gục đầu xuống, dán bên tai nàng nói:
« Gần đây mặc dù liên tiếp có việc vui nhưng không cái nào khiến trẫm chân chính vui hết. »
Nàng sửng sốt.
« Quân Nhã, trẫm thính thuyết ngũ muội hoài đắc giá nhất thai cú náo đằng đích. »
Nàng sáng tỏ y đang nói cho nàng biết : Hoàng hậu có thai mới việc vui chân chính, hỏi nàng khi nào cho y thêm một hoàng tử. Cùng với nét mặt ngượng ngùng, trong lòng nàng là cười lạnh - thương cho hài tử đã mất hơn ba tháng trước...