Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 37

Vệ Thành Trạch cũng không che dấu ý nghĩ của mình, Lâu Phù Phương vốn có chút hiểu biết về Vệ Thành Trạch tự nhiên cũng có thể nhìn ra ý tứ của hắn.

Ánh mắt tạm dừng ở tấu chương trong tay Vệ Thành Trạch một lát, Lâu Phù Phương nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài.

Căn cứ vào tình huống trước mắt, nếu muốn làm cho dân chúng trong thiên hạ bình yên vượt qua mùa đông này, mở cửa phát lương đã là chuyện chắc chắn phài làm, nhưng dù là vào lúc quốc khố sung túc nhất, cũng không có cách chống đỡ thời gian dài như vậy, huống chi mùa đông năm nay đến sớm hơn những năm trước rất nhiều, thu hoạch lương thực so với năm trước cũng thực kém.

"Những năm gần đây biên cương cũng không có chiến sự." cân nhắc từ ngữ một chút, Lâu Phù Phương nói, "Bên trong quân doanh đều có kho lúa dự trữ, dù sao cũng chỉ là một mùa đông......" "Chắc cũng không có gì đáng ngại?" Không đợi Lâu Phù Phương nói hết lời, Vệ Thành Trạch liến đánh gảy lời hắn.Nhìn thần sắc Lâu Phù Phương, thực hiển nhiên là hắn cũng đồng ý với những lời Vệ Thành Trạch nói. Chỉ là hắn vẫn nghe được ngữ khí không quá thích hợp của Vệ Thành Trạch, nên vẫn chưa lên tiếng

Dùng thần sắc cổ quái mà nhìn chằm chằm Lâu Phù Phương một lúc lâu, Vệ Thành Trạch cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng hình đỏ tươi kia biến mất dưới những bông tuyết đầy trời, Lâu Phù Phương kinh ngạc mà đứng đó, trrong một lúc khó mà hồi phục lại tinh thần.

- - không phải là hắn vừa mới nói sai chuyện gì, chọc tức Vệ Thành Trạch đi? Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vệ Thành Trạch biểu hiện như vậy.

Nhưng sau khi cúi đầu suy tư một lúc lâu, lại vẫn chẳng thể từ trong lời của mình tìm được chỗ nào thất lễ, nghi hoặc trong mắt Lâu Phù Phương không khỏi lại càng sâu.

- - chẳng lẽ là bởi vì hai người bất đồng ý kiến?

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Vệ Thành Trạch hiển nhiên là không đồng tình với ý nghĩ của mình, Lâu Phù Phương không khỏi mà nghĩ như vậy. Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này đã bị hắn phủ định.

Cái chuyện hai người bất đồng ý kiến này, sớm đã không phải lần đầu tiên, thậm chí có khi cái nhìn của hai người còn hoàn toàn tương phản, biện pháp muốn áp dụng cũng hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng dù cho cả hai bên đều cho rằng là mình đúng, tranh chấp nhau, Vệ Thành Trạch cũng chưa bao giờ lộ ra cái biểu tình uất hận như vậy. Giống như những lời Lâu Phù Phương vừa nói ra miệng kia, là lời nói không thể tha thứ được.

Cân nhắc một lúc lâu cũng không nghĩ ra, Lâu Phù Phương nhịn không được lắc đầu. Tính tình của Vệ Thành Trạch, đôi khi thực khiến người ta không thể sờ đến được, hắn lại vốn chẳng phải người giỏi đoán tâm tư người khác, hắn sẽ chỉ đơn giản không tiếp tục đem tinh lực đặt lên chuyện này nữa.



Đem tấu chương trêи bàn sửa sang lại hết, Lâu Phù Phương không khỏi thở dài, sai người đem mấy thứ này đưa cho Vệ Thành Trạch.

Mà cùng mang vẻ mặt mộng bức như Lâu Phù Phương, còn có một cái 5438.

Tuy rằng thường ngày đều bị người kia dồn ép đùa giỡn, chỉ số thông minh còn không ngừng rơi rớt, nhưng nó rốt cuộc cũng là hệ thống 24/24 phục vụ bên người, đối với những biến đổi tình tự của Vệ Thành Trạch, tự nhiên là rõ ràng hơn so với Lâu Phù Phương-- đương nhiên, đây cũng có thể là bởi vì Vệ Thành Trạch không che dấu trước mặt 5438.

Mặc kệ là bởi vì Vệ Thành Trạch không ngụy trang hay 5438 đột nhiên trở nên mẫn tuệ-sâu sắc, nói cho ngắn gọn lại, nó có thể cảm nhận được, Vệ Thành Trạch hiện tại phi thường tức giận -- phi thường phi thường tức giận nha. Bởi vì cổ tức giận khó có thể ức chế này, ngay cả tươi cười trêи mặt Vệ Thành Trạch, cũng làm cho người ta có chút sự hãi không thể hiểu rõ nổi.

"Kí chủ, ngươi...... Không có việc gì chứ?" 5438 hoàn toàn không biết tại sao Vệ Thành Trạch lại đột nhiên tức giận thật cẩn thận mà hỏi, dù sao nó cũng đã đem chuyện vừa rồi từ đầu tới đuôi nhớ lại một lần, cũng không thể tìm được có cái gì đáng để tức giận cả a.

...... Chung quy không có khả năng Vệ Thành Trạch bởi vì lo cho nước lo cho dân, mang tấm lòng về người trong thiên hạ đi?

Phải biết rằng ở thế giới nguyên bản, nguyên chủ sau khi phê chuẩn chuyện này không được bao lâu, nước láng giềng lại đột nhiên khởi binh đánh đến đây. Mà bởi vì quân lương không đủ, mỗi một trận đánh đều phá lệ đích gian khổ, tuy cuối cùng vẫn thắng, nhưng cái kết quả kia, có thể nói là thảm thiết đến không thể nhìn nổi. Đội quân mười vạn người, sổng sót đến cuối cùng không đủ ba vạn, càng nhiều người là chôn xương nơi sa trường, biến thành một cái công trạng không có chút ý nghĩa nào.

Có thể nói, nếu không phải do nguyên chủ giảm bớt quân lương, trong trận chiến này, số người sống sót có thể lớn hơn gấp đôi.

Mà cũng bởi vì chuyện này, làm những tướng quân đóng ở biên cảnh vô cùng thống hận nguyên chủ, cho nên sau khi Lâu Phù Phương khởi binh tạo phản, không chút do dự mà gia nhập vào đội ngũ của đối phương.

Kỳ thật ngẫm lại nguyên chủ cũng thực vô tội, rõ ràng đây là quyết định mà cả triều đình nhất trí đạt thành, kết quả cuối cùng có biến, tất cả lõi lầm lại đổ lên đầu hắn, tuy rằng nhân gia người ta tự kỷ ra vẻ vô cùng vui vẻ, nhưng kỳ thật từ một góc độ nào đó, hắn cũng thực khổ bức...... Khụ khụ, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến cái chuyện này chứ?

Ho khan hai tiếng, 5438 đem suy nghĩ đã chạy xa kéo trở lại.

Nếu Vệ Thành Trạch thật sự v ìchuyện này mà tức giận...... Liệu có phải kỳ thật hắn là một thánh phụ tâm địa thiện lương, thương xót chúng sinh?



Cái ý niệm tự nhiên từ trong đầu nhảy ra, 5438 liền nhịn không được cả người run lên, sau đó yên lặng mà đem nó đạp ra khỏi đầu, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục suy đoán những góc độ khác có thể xảy ra.

- - cho dù là thế giới hủy diệt, chuyện này cũng tuyệt đối không có khả năng a!

Hơn nữa, cho dù Vệ Thành Trạch thật sự bởi vậy mà tức giận đi, sau đó cũng không hẳn là cần phát ra trêи người Lâu Phù Phương a -- người nầy tuy rằng là nhân vật chính, nhưng hắn không có bàn tay vàng tiên tri, làm sao có thể biết được một hồi chiến tranh còn chưa có phát sinh? Hơn nữa, cái gọi là nước láng giềng kia so với thực lực của một nước thật sự là quá mức nhỏ yếu, so với quốc gia của Vệ Thành Trạch mà nói, liền giống như một đứa bé con đứng cạnh người trưởng thành vậy, căn bản là chẳng có uy hϊế͙p͙ gì đáng nói, ai có thể nghĩ được một đứa trẻ có có một ngày nào đó sẽ cầm lấy dao nhỏ đâm cho người trưởng thành bên cạnh một dao?

Giữa một đống chuyện gần như đương nhiên này, cho dù Lâu Phù Phương nghĩ ra ý tưởng giảm bớt quân lương để cứu tế nạn dân, cũng không phải cái chuyện khó lý giải gì đâu a? Dù sao quân binh bên kia cũng còn tồn lương, mà dân chúng nơi này lại sắp chết đói.

Ít nhất 5438 cảm thấy, nó vẫn lý giải được ý tưởng của Lâu Phù Phương, dù sao hắn cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khác, có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

"Cắt xén quân lương, cứu tế dân chúng?" Cũng không biết có phải không nhận ra ý tưởng của 5438 hay không, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng nói. Nhưng cái ngữ khí kia, lại giống như đang nói chuyện gì thực tức cười: "Ngươi có biết -- cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ không?"

Nghe Vệ Thành Trạch nói, 5438 không khỏi sửng sốt một chút, có chút không rõ ý tứ của Vệ Thành Trạch. Bất quá thực hiển nhiên, Vệ Thành Trạch chưa nghĩ tới việc trả lời cho 5438 câu hỏi này, hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nếu ngươi là một con sâu đang cực kỳ đói khát, ở trước mặt ngươi bày ra một cái trứng chim còn nguyên, ngươi sẽ làm như thế nào?"

5438:...... Tại sao lại lấy sâu đi so với tui chứ?

5438 cũng chẳng thích cái loại chẳng có tí mĩ cảm nào như sâu này có điểm tâm tắc, nhưng làm một hệ thống đủ tư cách nó vẫn là thực cố gắng đem mình đặt vào tình huống mà Vệ Thành Trạch nói. Sau đó nó phát hiện...... Dưới loại tình huống này, nó trừ bỏ việc tiếp tục bị đói ở ngoài ra, còn có thể làm sao bây giờ?! Ngươi đã nhìn thấy con sâu nào có thể dựa vào thực lực cá nhân mà bóp vỡ được vỏ trứng chưa????

Không cần 5438 mở miệng, Vệ Thành Trạch cũng có thể biết được đáp án của nó, hắn khẽ cười một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu đem vỏ trứng lột đi, chỉ còn lại lớp màng mỏng bên trong thì sao?"

Mành vải rủ xuống ở cửa sổ của xe ngựa được nhẹ nhàng nhấc lên, gió lạnh cuốn theo bông tuyết hỗn loạn nháy mắt liền dũng mãnh mà tiến vào.

Tuyết ở bên ngoài, tựa hồ còn đang lớn hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment