Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 70

Ly: Thực sự rất xin lỗi mọi người. Xin lỗi vì đến tận bh mới đăng được chương mới.

Lá cây bắt đầu lay động, phát ra những tiếng "sàn sạt", mùi máu vì khoảng cách mà trở nên nhàn nhạt bay đến bên chóp mũi của Vệ Thành Trạch, trộn lẫn với hoảng sợ cùng oán hận trước khi chết, hôi thối rữa nát.

- - rất tươi, thời gian chết đi cũng không vượt quá một giờ.

Khứu giác mẫn cảm của loài mèo đưa ra kết luận cơ hồ trong nháy mắt, thậm chí còn nhanh hơn nhiều một số thứ gọi là công cụ tinh vi.

Bước chân hơi khựng lại, Vệ Thành Trạch đột nhiên vươn tay, nắm lấy ống tay áo của Huyền Dạ đang đi phía trước. Thanh âm của hắn có chút trầm thấp, tựa như đang phát hiện ra chuyện gì làm hắn khổ sở vô cùng vậy: "Dạ, ngươi...... Ghét Trương đại ca đúng không?"

Tuy cái nhìn hiện giờ của Huyền Dạ đối với yêu quái đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu, nhưng lần đầu gặp mặt của y cà Trương Đằng thực sự cũng chẳng có bao nhiêu tốt đẹp, hơn nữa một lần Vệ Thành Trạch suýt nữa chết trong tay Trương Đằng kia -- tuy trách nhiệm của chuyện này cũng không phải tất cả là do Trương Đằng, nhưng chỉ cần một chút này thôi cũng đã cũng đủ để Huyền Dạ không thích Trương Đằng rồi.

Huống chi, cơ hồ lúc nào Vệ Thành Trạch nhắc đến Trương Đằng thì sắc mặt của Huyền Dạ cũng chẳng đẹp được là bao, hiển nhiên cũng không thích được con yêu quái chiếm mất một chỗ trong lòng Vệ Thành Trạch.

Ngón tay nơi vạt áo nắm chặt lại, Vệ Thành Trạch gục đầu xuống, làm người ta nhìn không ra được vẻ mặt của hắn.

Huyền Dạ dừng bước lại,hơi nghiêng đầu, nhìn đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, mày nhẹ nhàng mà nhướng lên.Y có chút không hiểu tại sao Vệ Thành Trạch lại đột nhiên hỏi đến chuyện này.

Y thực sự không thích Trương Đằng nhưng vẫn chưa tới mức ghét. Cảm quan của y với Trương Đằng nếu nói là chán ghét thì chẳng bằng dùng từ "ghen tị" đến hình dung thì sẽ thích hợp hơn.

Dù biết Vệ Thành Trạch không có tâm tư ở phương diện kia với Trương Đằng nhưng mỗi khi hắn nhắc tới Trương Đằng, thần thái hào hứng kia thực sự làm Huyền Dạ không thể khắc chế được mà ghen tị.

Trái tim của y rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người như vậy, nên y cũng mong trong mắt người kia giống vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy y.

ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu xấu xí, thối nát nhưng lại thực ngọt ngào.

Trong lòng Huyền Dạ kỳ thật cũng rất rõ ràng, chuyện lúc trước không phải là trách nhiệm của Trương Đằng -- trêи thực tế, người làm Vệ Thành Trạch bị thương, không chỉ có Trương Đằng.

Nếu tính đến cùng, trách nhiệm của chính Huyền Dạ thậm chí còn nặng hơn Trương Đằng một chút. Nếu không phải do y hạn chế hành động của Vệ Thành Trạch, nếu không vì đẩy y ra, lấy tốc độ của Vệ Thành Trạch, muốn trách một kϊƈɦ kia cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.

Chính vì do dự và hoài nghi của y mới tạo thành vết thương gần như trí mạng của Vệ Thành Trạch.

Nếu nói Huyền Dạ giận vì Trương Đằng làm Vệ Thành Trạch bị thương, chẳng bằng nói y đang tức giận chính mình lúc trước không tín nhiệm Vệ Thành Trạch

Nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, Huyền Dạ nâng cánh tay không bị nắm lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Thành Trạch: "Ừ, chán ghét."

Vệ Thành Trạch:...... QAQ

Tuy không hiện hình, Huyền Dạ lại vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng đôi tai bông xù của Vệ Thành Trạch đang ủ rũ là cụp xuống. Trong mắt không tự chủ được mà xẹt qua chút ý cười, y vươn tay kéo Vệ Thành Trạch vào lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ trêи đỉnh đầu Vệ Thành Trạch: "Nhưng ngươi đã thích hắn, ta cũng sẽ thử để không ghét hắn."

Thân mình khẽ run lên, Vệ Thành Trạch nâng tay ôm lại Huyền Dạ, đem đầu chôn trong ngực y, che lấp đi hai má đã phiếm thành một màu đỏ ửng: "Ân!"

5438 tạc mao: rõ ràng là một tên hòa thượng, lời âu yếm các kiểu lại nói dễ nghe hơn bất cứ ai! Rõ ràng chính là một tên hòa thượng!!

"Ghen tị?" Đang cọ cọ trong lòng Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch không chút lưu tình mà đâm cho tim 5438 một đao, nếu là một hệ thống có thành tựu, 5438 cam đoan, nó tuyệt đối sẽ không chút keo kiệt mà trao cho Vệ Thành Trạch danh hiệu "Ký chủ cặn bã nhất lịch sử".

"Dạ. " Cọ xát trong lồng ngực Huyền Dạ hơn nữa ngày, Vệ Thành Trạch mới mang một bộ dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng ngẩng đầu lên, "Chúng ta hôm nay...... Đừng đi vào thôn được không?"

"Ta cũng...... Muốn một ổ mèo nhỏ." Giống như cảm thấy lời này thực sự quá xấu hổ, trêи mặt Vệ Thành Trạch không khỏi mà nổi lên một mảnh hồng nhạt đang dần lan đến tận tai.

Về phần kết cục của việc dùng vẻ mặt kia mặt kia mà nói ra chuyện như vậy? Chỉ cần nhìn đến con yêu quái cuối cùng phải dùng phương pháp biến trở về nguyên hình để trốn tránh là sẽ biết.

Tự cuộn mình thành một cục chui vào góc giả chết, toàn thân Vệ Thành Trạch đều lộ ra một cỗ hơi thở sinh không thể luyến, nhìn thực buồn cười.

Đưa tay nhéo cái đuôi nhòn nhọn của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ có chút tiếc nuối mà thở dài, nếu nguyên hình của Vệ Thành Trạch mà lớn hơn một chút...... Vệ Thành Trạch bị Huyền Dạ dùng ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn đến cả người run lên, nhịn không được mặc kệ bàn tay của Huyền Dạ, tự cuộn mình lại càng chặt.

Bất quá hôm nay vốn đã chạy không ít, lại trải qua một phen thao lộng vừa rồi, Vệ Thành Trạch lúc này thật sự mệt đến không chịu được, dù vẫn còn cảnh giác với động tác của Huyền Dạ nhưng cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu đã nặng nề mà thϊế͙p͙ đi. Thân mình nho nhỏ theo hô hấp mà phồng lên xẹp xuống, làm cho trái tim người nhìn không tự chủ được mà mềm xuống.

Xoa lớp lông sau gáy mềm mại của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ nhìn hắn một lúc lâu mới đứng dậy mặc y phục, cầm thiền trượng đặt ở một bên mà đi xuống núi.

Tu vi của Vệ Thành Trạch yếu hơn Huyền Dạ rất nhiều, chuyện mà hắn có thể phát hiện Huyền Dạ đương nhiên cũng không thể không nhận ra chút gì. Chỉ là...... Y cuối cùng cũng chẳng thể làm được loại chuyện làm ngơ không quan tâm này.

"Kí chủ ngươi...... Không ngăn y lại sao?" Nhìn đến bộ dáng ngủ say như trước của Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được hỏi. Nó thực sự cũng chẳng tin là Vệ Thành Trạch thực sự đang ngủ, không hề có chút cảm giác nào với hành động của Huyền Dạ.

Tuy nó không biết rốt cục dưới chân núi đã xảy ra cái gì, nhưng rõ ràng chắc chắn đây cũng chẳng phải là chuyện dễ giải quyết gì cho cam, nếu không Vệ Thành Trạch chắc chắn cũng sẽ không có ý mà tránh đi. Mà nếu cứ như vậy để Huyền Dạ rời đi, những chuyện lúc trước Vệ Thành Trạch làm không phải sẽ chẳng còn ý nghĩa nào hay không?

Nghe được lời của 5438, Vệ Thành Trạch mở mắt ra, nhìn phù chú dùng để che dấu hơi thở và phòng ngự công kϊƈɦ đặt bên người, lại nhìn thoáng qua hướng Huyền Dạ rời đi, mới mở miệng bắt đầu nói chuyện, nhưng lại không phải là trả lời câu hỏi của 5438: "Hệ thống, " hắn hỏi, "Ngươi mong ta ở cùng Huyền Dạ trong thế giới này cả đời sao?"

"...... A?" Hoàn toàn không ngờ rằng Vệ Thành Trạch sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi này, 5438 không tự chủ được mà sửng sốt một chút, không biết là Vệ Thành Trạch đang muốn làm cái gì. Nếu hỏi nó nghĩ thế nào, vậy đương nhiên là....."Không."

Cho dù chỉ là hệ thống tồn tại dựa vào số liệu đi chăng nữa thì nó vẫn như cũ có ý thức và tình cảm của riêng mình, đương nhiên sẽ sinh ra cảm xúc ghen tị và không cam lòng. Nếu tính toán cẩn thận mà nói, ngược lại là thái độ của Vệ Thành Trạch đối với nó sau khi biết tâm tư của nó mới càng thêm kỳ quái không phải sao? Nếu là người khác, chẳng lẽ không phải là nên chặt đứt tâm tư của nó hoặc là trực tiếp chấp nhận tình cảm của nó không phải sao? Phương thức đối xử hoàn toàn giống hệt lúc trước là sao?

5438 cảm thấy, trái tim thiếu nữ của nó đang bị thương thực nặng nề.

Vệ Thành Trạch cúi đầu cười một tiếng, hiển nhiên cũng chẳng có gì ngoài ý muốn với câu trả lời của 5438. Hắn lười biếng mà ngáp một cái, vắt đuôi một cái liền hóa thành người: "Ta cũng vậy."



5438:......What?

...... Chờ, từ từ!

Lúc trước chẳng phải Vệ Thành Trạch còn cam đoan với Huyền Dạ là tuyệt đối sẽ không chết không phải sao? Còn cùng nói với nó sẽ cùng Huyền Dạ ẩn cư núi rừng một đời không phải sao?

...... Được rồi, dù khi đó Vệ Thành Trạch không trả lời trực tiếp nhưng ý nghĩa của câu này chẳng lẽ không phải là cam chịu sao? Không phải sao?!

Rõ ràng 5438 không muốn Vệ Thành Trạch ở lại thế giới này chút nào, ở cùng với Huyền Dạ lâu như vậy, nhưng sau khi biết được ý định của Vệ Thành Trạch rồi lại không nhịn được mà thấy khổ sở, cũng chẳng biết nó thấy khổ sở vì cái gì.

Hơn nửa ngày, 5438 mới rầu rĩ mở miệng: "Kí chủ, ngươi là kẻ lừa đảo."

Không chỉ lừa Huyền Dạ, cũng lừa cả nó.

Nó lúc trước còn thực sự nghĩ Vệ Thành Trạch thực sự đã thích Huyền Dạ, thậm chí còn thay hắn lo lắng tìm biện pháp có thể kéo dài thời gian hắn ở cùng với Huyền Dạ lên. Nhưng bây giờ, 5438 chỉ cảm thấy hành vi lúc trước của mình thực sự có bao nhiêu buồn cười.

Vệ Thành Trạch hắn...... Thật sự có tim sao?

"Đại khái chắc là không đi." Nhặt y phục trêи mặt đất lên mặc vào, Vệ Thành Trạch đem phù chú để vào trong vạt áo, nhấc chân đi ra ngoài.

Gió đêm thổi mái tóc vẫn chưa buộc của hắn lên, lộ ra đôi mắt lạnh bạc như hàn băng.

Màu ngọc bích, từ đầu đã là lãnh ngạnh.

Dù có lúc nó được lây dính chút nhiệt độ của nhân loại nhưng chung quy rồi nó cũng sẽ phải tán đi, về lại vẻ lạnh lùng vốn có.

Bước chân khựng lại một chút, ánh mắt Vệ Thành Trạch dừng lại hai giây trêи hai thi thể mang biểu tình dữ tợn rồi lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Hai người trước kia mang theo biểu tình tràn đầy từ ái, chuẩn bị y phục và giường ngủ thoải mái cho hắn, xem hắn như con đẻ mà đối đãi.

Quả phụ họ Trương đầu thôn, đồ tể họ Lý cuối thôn, dì bán đậu hủ, mấy bé con còn chảy nước mũi --từng khuôn mặt còn tươi cười kia, hiện tại đều đã đọng lại thành biểu tình hoảng sợ mà cũng thực đáng sợ.

Tứ chi của bọn họ vặn vẹo thành một góc độ cổ quái, có người đầu thân chia lìa, có người bị mổ bụng, tử trạng vô cùng thê thảm.

Bùn đất dưới chân cũng bị máu tươi sũng ướt, phơi ra một vũng màu đen không rõ ràng, trong không khí ngập mùi máu tươi dày đặc làm người ta buồn nôn.

- - Giống như đang phơi bày ra số phận không thể thay đổi của vận mệnh vậy.

Vào lúc mới kế thừa nội đan và tu vi của Trương Đằng, trong đầu miêu yêu bị oán hận chiếm cứ, đã đem thôn xóm dưới chân núi này như nguyên nhân gây ra mối họa mà hủy diệt nó.

Đôi khi, đem một người bức đến tuyệt cảnh, quả thật có thể khiến hắn tùy tay mà làm chuyện hủy diệt người khác.

"Cho nên mới nói, thứ đồ vật gọi là vận mệnh này, thật sự......" Vệ thành trạch dừng cước bộ lại, nhìn con hổ thực lớn sớm đã mất đi hơi thở nằm trêи đường lớn kia, trong hai trong mắt màu ngọc không có một tia tình cảm. "...... Thực làm người ta thấy ghét a."

Bên cạnh thi thể của con hổ cao bằng hai người kia là thi thể của hai đứa nhỏ đã sớm lạnh như băng. Nếu so với thi thể của những người khác trong thôn mà nói, thân thể của hai người này thực sự có chút đầy đủ hơn -- Nhưng đã chết, thì cũng chỉ là đã chết.

Chỉ cần kết quả này không biến hóa, vậy mọi chuyện đã làm lúc trước đều chẳng có tí ý nghĩa gì cả.

Bất quá có lẽ đối với Trương Đằng mà nói, dù sao vẫn hơn với quỹ tích đã sớm bị định ra, sau khi gặp phải tra tấn thống khổ, mang cõi lòng đầy oán hận mà chết đi. Chuyện vì bảo vệ người ở cùng hắn mà chết giống bây giờ, có lẽ thực sự cung có chút vui vẻ hơn đúng không?

Vệ Thành Trạch hơi cong khóe miệng lên, trong nụ cười mang theo một chút châm chọc.

Ít nhất, Trương Đằng đã chiếm được thứ mà hắn muốn, không phải sao?

Lách qua những thi thể đã lấp kín lòng đường kia, Vệ Thành Trạch tiếp tục không nhanh không chậm mà đi về phía trước, chung quanh chỉ có âm thanh cành lá cọ xát mà sinh ra, cả thôn im lặng như đã chết.

Hơi thở thuộc về Huyền Dạ như ẩn như hiện trong không khí, Vệ Thành Trạch nâng lên mi, đi về một hướng.

Một người ăn mặc có vài phần tương tự Huyền Dạ đang đưa lưng về phía hắn, giống như đang chiến đấu với mãnh thú vậy, áo choàng màu xám xé đi phân nửa, lộ ra thân thể giống như một thi thể đã phân hủy vậy, thối rữa hủ hóa.

Nhận thấy động tĩnh phía sau, người nọ xoay người lại, gương mặt dưới đấu lạp đáng sợ như ma quỷ.

Ánh mắt tạm dừng trêи người này chốc lát, Vệ Thành Trạch liền lướt qua gã, nhìn về phía người băng nửa ngực đang nửa quỳ trêи mặt đất ở phía xa kia. Hắn nghiêng đầu, tựa như có chút không rõ tình huống phía trước: "Dạ?"

Nghe được thanh âm của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đang gian nan mà thở hổn hển đột ngột ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên thần sắc khϊế͙p͙ sợ cùng ảo não. Trước khi Vệ Thành Trạch có phản ứng gì, hắn đã bị ôm thắt lưng, rời khỏi chỗ ban đầu, cơ hồ là ngay lúc đó, một vật thể giống như khói đen liền dừng lại ở chỗ lúc trước hắn đứng. Nhất thời, Vệ Thành Trạch giống như nghe được một trận gào rú thê thảm, ngay cả thần trí trong nháy mắt cũng có chút hoảng hốt.

Sương khói giống như được hình thnfh từ ngàn vạn Quỷ Hồn đang khóc gào kia, mơ hồ có thể nhìn được một gương mặt dữ tợn từ trong đó.

Không hỏi những câu linh tinh vô nghĩa như "Sao ngươi lại tới đây" các kiểu, Huyền Dạ đem Vệ Thành Trạch ra sau người bảo vệ, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm người cách đó không xa, thần sắc trêи mặt vô cùng nghiêm nghị: "Từ sư huynh......!"

Nghe được xưng hô như thế, Vệ Thành Trạch không khỏi mà nao nao, ánh mắt nhìn về phía tăng nhân kia cũng không tự chủ được mà mang thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nếu hắn không nhớ lầm, pháp sư sát hại thê tử của Đường Niệm kia -- cũng họ Từ?

Nếu thật sự như vậy, chuyện hắn đến nơi này cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái.

Nếu chuyện Đường Niệm đã tới nơi này bị bại lộ thì ít nhiều chắc chắn cung sẽ hở ra chút tiếng gió, truy theo dấu vết mà Đường Niệm lưu lại một đường tìm tới nơi này thì cũng chẳng phải chuyện gì có chút khó khăn. Nơi này dù hẻo lánh nhưng chung quy cũng không thực sự đoạn tuyệt với trần thế.

Mà bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của đối phương, hẳn chính là kiệt tác của Đường Niệm.



Từ lần gặp mặt ngắn ngủi lúc trước kia, Đường Niệm chính là một người bình tĩnh đến đáng sợ. Người như vậy không thể nào không nhận ra được chênh lệch thực lực giữa hắn và tên pháp sư họ Từ kia. Cho nên ngay từ đầu, mục đích của hắn cũng sẽ không phải là tánh mạng của người này, mà là một thứ gì khác -- tỷ như nguyền rủa.

Nghĩ đến bộ dáng thê thảm của các nữ thi lúc trước, Vệ Thành Trạch cảm thấy mình đã hiểu rõ. Có lẽ Đường Niệm sẽ chọn phương thức tàn nhẫn như vậy có lẽ chính là để thu thập oán khí đi? Mà hắn sở dĩ có thể dễ dàng tiếp nhận tử vong của chính mình như vậy khi nhìn thấy Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ, nói vậy cũng là vì đã đạt thành được mục đích của mình.

Không biết Đường Niệm kia đến tột cùng đã làm cái gì, thứ mà người trước mắt bị ăn mòn kia, trừ thân thể ra, hiển nhiên còn có cả thần trí.

Cũng chỉ như vậy, mới có thể giải thích cho hành động giết hại thôn dân này của gã.

Bất quá lại nói tiếp, tăng nhân trong chùa Bắc Sơn kia, căm hận đối với yêu quái gần như đã thành chấp nhất, thân mình cũng đã sắp điên rồi.

Nghĩ như vậy, ý cười bên môi Vệ Thành Trạch biến mất, gục đầu xuống, thấp giọng mà nói một câu: "Thực xin lỗi."

Hắn không cố ý chạy lại thêm phiền toái cho Huyền Dạ, chỉ là lúc tỉnh lại lại không thấy người bên cạnh...... Vệ Thành Trạch mím môi, trong mắt không khỏi mà hiện lên chút.

Vệ Thành Trạch vẫn hiểu ro ràng được phân lượng của mình. Hắn tuy có chút pháp thuật không bình thường nhưng máy thứ này ở trước chênh lệch thực lực chân chính, căn bản cũng chẳng có chút tác dụng nào. Hắn ở đây cũng sẽ chỉ làm Huyền Dạ bó tay bó chân mà thôi, chẳng thể giúp đỡ được gì.

Nếu, thực lực của hắn có thể mạnh hơn một chút thì tốt rồi......

Giống như đã nhận ra tâm tình sa sút của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đưa tay xoa đầu hắn: "Biến trở về nguyên hình."

Vệ Thành Trạch nghe vậy liền ngẩn người, tiện đà lập tức hiểu được, vội vàng gật gật đầu, biến trở về thành một con mèo nhỏ bằng bàn tay, chui vào giữa vạt áo Huyền Dạ.

Mục tiêu hình người quá lớn, bảo vệ quá khó khăn. Nếu không thể trợ giúp Huyền Dạ thì chuyện duy nhất mà hắn có thể làm, chính là giảm bớt phiền toái mà mình có thể tạo thành cho y.

Tăng nhân họ Từ nhìn thấy một màn này hai mắt liền hơi trợn to, trêи mặt rõ ràng hiện ra biểu tình căm hận: "Yêu -- quái --?"

Thanh âm của hắn khàn khàn mà sắc nhọn, ngữ điệu cũng vặn vẹo mà cổ quái, giống như thanh âm khi dùng vật nhọn cào qua kính thủy tinh vậy, làm Vệ Thành Trạch nhịn không được khó chịu mà cuộn tròn lại. Thính giác mẫn tuệ của loài mèo, lúc này lại thành gánh nặng của hắn.

"Huyền Dạ sư đệ, cũng trở thành người che chở yêu quái sao?" Trong tay gã cầm một thanh loan đao, vết máu chưa khô trêи lưỡi đao từng giọt từng giọt rơi xuống, ánh mắt nhìn Huyền Dạ lạnh lẻo như từ địa ngục.

Huyền Dạ không trả lời, chỉ là tay còn lại nắm chặt thiền trượng, đề phòng mà nhìn đối phương.

Người đối diện này -- đã điên rồi.

Y lúc thấy vị sư huynh nhiều năm không gặp ngay giữa cái thôn đầy tĩnh mịch này, đối phương đang che miệng, bóp nát yết hầu của một đứa nhỏ bị gã bắt được trong đám cỏ, trong cặp mặt mở to kia đầy hưởng thụ và sung sướиɠ với chuyện giết chóc.

"Có gì phải áy náy?" Đối mặt với chất vấn của Huyền Dạ, vị sư huynh mà y từng kính ngưỡng dùng thần sắc dữ tợn mà nói. "Người trong thôn này không chỉ che chở cho yêu quái mà còn giúp tên kia tăng cường thực lực, chẳng lẽ không phải là đáng chết sao?"

"A, ta đã biết!" Hắn giống như đột nhiên hiểu được chuyện gì đó liền lộ ra biểu tình giật mình. "Ngươi cảm thấy ta xuống tay quá nhẹ phải không?"

"Đây cũng là chuyện không có cách nào, dù sao con hổ yêu trong thôn kia coi như cũng có chút thực lực, lúc đối phó với nó, ta cũng mất không ít sức lực đâu -- chính thứ giữa đường đó, lúc ngươi tới hẳn là đã thấy được rồi đi?" Nói tới đây, gã nhịn không được nhếch miệng lên cười một cái, "Bất quá cũng chẳng sao, mọi chuyện giờ đã được giải quyết, Nội đan của hắn cũng đã bị......" Câu nói sau đó lại bị công kϊƈɦ thình lình kia của Huyền Dạ đánh gảy, gã nhìn Huyền Dạ, tựa hồ như có chút khó hiểu với hành động của y: "Tại sao ngươi lại ra tay với ta?"

"Chẳng lẽ -- ngươi cũng muốn che chở con yêu quái này?"

Nâng thiền trượng lên chặn lại công kϊƈɦ của đối phương, Huyền Dạ nhịn không được lui về sau hai bước, khí huyết trong lồng ngực từng trận từng trận mà bốc lên.

Từ sư huynh nhập môn sớm hơn y, tu vi tự nhiên cũng cao hơn y, hơn nữa vì lúc trước hành hạ đến chết không ít người sống, hiện giờ hình như cũng đã tu thành một loại pháp thuật tà môn gì đó, đây căn bản không phải là chuyện mà y có thể đối phó. Chuyện duy nhất y có thể làm hiện giờ chẳng qua cũng chỉ có thể là nỗ lực chống đỡ mà thôi.

Phù chú giấu trong tay áo lặng yên không một tiếng động bốc cháy, hai mắt Huyền Dạ giật một cái, quét ngang qua loan đao đang bay tới, đỉnh thiền trượng bén nhọn xẹt qua vai người kia, kéo xuống một tầng da thịt hư thối, nhưng loan đao vốn nên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu lại chuyển động ngay nửa đường không chút đình trệ mà xẹt qua cánh tay Huyền Dạ, lưu lại trêи đó một vết thương sâu đến tận xương.

Sau mấy hiệp giao thủ, tình thế của Huyền Dạ càng ngày càng xấu nhưng đối phương lại giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, từng chiêu từng chiêu so với lúc đầu còn xảo quyệt hơn.

Vệ Thành Trạch nhìn trộm qua cổ áo Huyền Dạ, thần sắc lo lắng trong mắt như thế nào cũng không che dấu nổi.

Mắt thấy miệng vết thương trêи người Huyền Dạ càng ngày càng nhiều, ngay cả y phục cũng đã ngấm máu tươi đến ướt sũng, Vệ Thành Trạch rốt cục không thể kiềm chế nổi, hai chân sau nhún một cái liền đem Huyền Dạ rời khỏi phạm vi công kϊƈɦ rồi sau đó lại linh hoạt mà tránh đi loan đao đang chém về phía hắn, lẻn đến vai tăng nhân đội đấu lạp kia, hung hăng cho một móng vuốt vào cái cổ đang lộ ra phân nửa của gã.

Da thịt sớm đã hư thối kia theo động tác của Vệ Thành Trạch mà bị bóc xuống một mảng lớn, trước khi đối phương phản ứng lại liền nhảy khỏi, Vệ Thành Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua móng vuốt phát đau của mình, chỉ thấy phần vừa rồi tiếp xúc với thân thể đối phương thế nhưng lại xuất hiện bệnh trạng tương tự với gã, bắt đầu biến thành màu đen thối rữa.

Cố nén đau đớn nhảy về bên cạnh, Vệ Thành Trạch loan đao bị hẫng kia, nhịn không được mị mắt lại.

Thân thể của mèo nhanh nhẹn hơn con người rất nhiều, sau vài lần né tránh được công kϊƈɦ của tăng nhân, Vệ Thành Trạch không để ý đến Huyền Dạ đang quát lớn, bước chân vừa chuyển liền đánh tới lồng ngực của tăng nhân kia, mà trong miệng hắn vẫn còn đang ngậm phù chú Huyền Dạ đưa cho hắn lúc trước.

Vệ Thành Trạch lúc trước đã từng thấy Huyền Dạ dùng phù chú này giống như thuốc nổ, có thể nổ một khu vực nhất định thành mảnh nhỏ.

Bốn móng vuốt câu lên vạt áo tăng nhân, Vệ Thành Trạch không chút do dự đưa yêu lức vào phù chú. Nhất thời, ánh lửa chói mắt từ phù chú trong miệng hắn toát ra.

"Thành Trạch!!" Thanh âm của Huyền Dạ bén nhọn đến không thực.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tạp văn tạp đến chết...... Rốt cục mã đi ra QAQ chậm lâu như vậy mới càng quả thực nghiệp chướng nặng nề TAT

Bất quá nếu đoạn càng trong lời nói, ta khẳng định sẽ ở bình luận khu thuyết minh đích, vãn càng trong lời nói cũng chỉ ở vi bác thông tri hạ, cho nên nếu không có ở bình luận khu xin phép trong lời nói, bình thường đều là hội đổi mới đát!

Cùng với, vì bồi tội...... Chu sáu thêm càng?

Cám ơn trêи núi một con hùng, nhưng mà ta còn ở viên, lang quỷ quỷ, bảo bảo ° đích lôi, sao sao đát ~
Bình Luận (0)
Comment