Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ

Chương 9

Cửu Trùng Thiên là nơi chúng thần tiên hội tụ, từng chùm mây ngũ sắc chồng chất lên nhau xoáy lại thành hình trôi nổi vô định, nhìn qua có vẻ mềm mại yếu ớt nhưng mỗi một tầng mây đều nâng đỡ những toà thần cung nặng ngàn tấn.
Kiệt Tu Hoàng trở lại Thần điện ở Cửu Trùng, sắc mặt trầm như nhỏ nước, khí chất quanh thân âm lãnh cực điểm tràn ra cả đại điện khiến các tiên nô hầu hạ xung quanh run cầm cập. Hạ giới có câu nói 'Đế vương phẫn nộ, máu chảy thành sông.' hiện tại nếu có kẻ nào mắt không tròng chạy tới nhất định sẽ chết thẳng cẳng!
" Ồ, ta tưởng Thần đế tìm được dưỡng phụ phải hảo hảo " ôn chuyện cũ" chứ? Trở về nhanh vậy?"
Kẻ không có mắt tới rồi! Được cứu rồi!
Kiệt Tu Hoàng dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn lục ngọc, lạnh lùng nhìn kẻ vừa bước vào Thần điện.
Nam nhân tuấn mỹ bất phàm ẩn trong hơi thở là lạnh lẽo, mắt phượng mũi cao, bạc thần mím chặt, một thân khôi giáp bằng linh bạc được chạm khắc hoa văn cổ ngữ tinh tế, áo choàng đỏ rực như ánh lửa bập bùng nơi chiến hoả càng tôn lên cơ thể vĩ ngạn cao lớn. Hắn dừng chân ở giữa thần điện, rõ ràng đang ngước mắt lên nhưng tựa như đang cùng Kiệt Tu Hoàng đứng song song với nhau, không ai chịu thua ai.
" Nghiên Dương Quân tâm tình không tồi." giọng điệu của Kiệt Tu Hoàng có vẻ nhàn nhạt nhưng ánh mắt sắc bén nghiền ngẫm người kia.
Thuần Khải giống như không để ý nói " Sư huynh trở về, ta sao có thể không cao hứng."
Kiệt Tu Hoàng mặt vẫn lạnh tanh " Ngươi 'ăn' được rồi?"
Thuần Khải hớn hở " Đương nhiên! Ta chờ đợi từng ấy năm, ăn vào rồi mới biết mỹ vị vượt xa tưởng tượng. Tuy ban đầu còn chống cự đập vỡ đại điện nhưng sau đó đáp lại ta rất nhiệt tình."
Kiệt Tu Hoàng âm dương quái khí " Nhàn Vân có được sư đệ như ngươi không biết đã tạo nghiệt bao nhiêu."
Đến tận lúc này Thuần Khải mới nhận ra tâm tình của Kiệt Tu Hoàng không đúng, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi như bừng tỉnh nhìn Kiệt Tu Hoàng " Ngươi vẫn chưa 'thịt' được Tiên Âm!?"
Kiệt Tu Hoàng bóp nát chén trà ngọc trong tay " Ngươi cũng quá coi thường bản tôn." không ăn vào bụng mà hắn can tâm quay lại Thần giới chắc.
" Vậy người đâu?"
"..."
"Đừng nói với ta ngươi thịt được nhưng không mang về được đấy."
"..."
" Ngươi cưỡng bức Tiên Âm?"
"...."
"...."
" Ngươi cưỡng bức y thật?!"
" Câm miệng."
Thuần Khải giả vờ khiếp sợ nhìn Kiệt Tu Hoàng, thật ra khiếp sợ không nhiều, kinh hãi là chính. Hắn tuy rằng cũng cưỡng bức sư huynh của mình nhưng không hề dùng thủ đoạn áp chế thực lực của y, hai người đánh một trận kẻ thắng làm vua. Mà Kiệt Tu Hoàng lại nhân lúc Thiên Đạo tiêu tán thần trí, Tiên Âm vì ngăn cản thiên kiếp cho nhân gian thực lực trở nên suy yếu mà đục nước béo cò.
" Nghe nói kẻ làm đế vương không từ thủ đoạn, quả nhiên..."
" Đã nói câm miệng!"
" Ngươi tức giận cái gì? Người tức giận nên là Tiên Âm. Ta đoán ngươi chắc vừa khóc vừa nháo vừa mặt dày lôi kéo y làm chuyện đồi bại đó?"
"..."
"..."
" Ta nói, nếu như Chiêu Hồng mà biết ngôi vị Thần đế này của ngươi không còn ngồi nổi đâu."
Kiệt Tu Hoàng bỗng nhiên nứt ra một nụ cười ác liệt " Nguyên Dương Quân, ngươi có phải quên gì rồi hay không?"
Thuần Khải sửng sốt.
" Chiêu Hồng Quân cùng Ma tôn Nguyệt Hoài sinh ra thần ma nhi tử, nghịch lại trời đất đã bị Cửu Cửu Thiên Kiếp thiêu thành tro tàn, hồn phi phách diệt."
"..."
Thuần Khải quỳ một chân xuống nền đá xanh, mi mắt rũ xuống một bộ thuần phục với thần uy cao ngất " Là thần không biết lựa lời."
Kiệt Tu Hoàng miết nhẹ trang văn tự viết đầy chữ vàng, qua một lúc lâu mới phất tay " Ngươi trở về sắp xếp sau đó tới đây thay ta sử lý thần vụ vài ngày."
Thuần Khải đáp " Vâng" liền nhanh chóng rời khỏi Thần điện. Sao hắn có thể quên lời Nhàn Vân dặn dò, muốn Chiêu Hồng sống an ổn kiếp phàm trần thì không thể nhắc đến Chiêu Hồng trước mặt Thần đế.
Nếu Kiệt Tu Hoàng lên cơn muốn trả thù lại Chiêu Hồng vậy thì sư huynh sẽ lại bế quan, lâm vào ngủ say, mình lại cô độc, mình lại cấm dục. Vừa nghĩ đến đó tóc gáy của Thuần Khải đã dựng đứng cả lên, phiền muộn vô cùng.
Mà lúc này người phiền muộn cũng không phải một mình Thuần Khải.
Mấy tháng này tu chân không ngừng bàn tán về việc Huyền Vụ bí cảnh sắp mở ra. Nghe nói bí cảnh này đã tồn tại rất lâu đời, năm mươi năm mới mở một lần, mỗi lần chỉ kéo dài hai tháng, hơn nữa chỉ có tu sĩ dưới ba mươi tuổi mới được vào, kim tàng đại bảo vô số nhưng yêu thú cấp bậc cao cũng không thiếu. Mấy đại môn phái dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
" Sư tôn, về chuyện Huyền Vụ bí cảnh người nghĩ thế nào?"
" À, các ngươi cứ dắt tay nhau đi thôi."
"..."
Dắt tay nhau đi là ý gì? Đây là bí cảnh giết người đoạt bảo đó! Mấy sư đệ tuổi nhỏ bốc đồng không chịu nghe hắn khuyên can, giờ đi tìm sư tôn sư tôn lại nói để bọn nó dắt tay nhau đi!
Tiên Âm nhìn biểu tình thương tâm của Lý Tuệ, thở dài một hơi dùng thần thức truyền đạt " Không phải nói còn mấy tháng nữa sao? Ngươi về tăng gấp năm cường độ huấn luyện, muốn đột phá tu vi đan dược gì đó tuỳ ý dùng, nếu thiếu thì đến đây vi sư giúp các ngươi luyện chế."
" Vâng!"
Nhìn Lý Tuệ rời đi Tiên Âm lại tiếp tục rơi vào trầm tư cùng tự hỏi. Sau lần Cửu Cửu Thiên Kiếp khiến mặt trời biến mất một tháng oanh động cả nhân gian vậy mà hiện tại không ai nhớ đến chuyện đã xảy ra, thậm trí là Lý Tuệ từng bị Kiệt Tu Hoàng bóp cổ cũng bị xoá ký ức, thực lực của Kiệt Tu Hoàng quả nhiên cường đại hơn nhiều rồi.
Nghĩ lại chuyện hoang đường hai người đã làm Tiên Âm có cảm giác muốn vuốt mặt. Y sống ngần ấy năm trời mặt sáng mặt tối của tam giới dù không thấu triệt cũng biết ít nhiều, vậy mà giờ cùng một tên nhóc mình coi là hài tử nuôi lớn làm chuyện xấu hổ này, còn cảm thấy rất thoải mái, còn không thể phản bác được!
Bảo y phản bác thế nào? Người bị đè đúng là y nhưng người sướng nhất cũng là y, không phải chịu đau không phải dùng sức, từ đầu đến cuối đều một tay Kiệt Tu Hoàng lo thậm trí cả việc dọn dẹp tắm rửa cũng không mó tới.
Tiên Âm lão tổ đứng ở đỉnh Cửu Trùng năm nào giờ vì thứ gọi là " tình" của nhân gian làm cho rối rắm không thôi.
Tiên Âm mân mê chén trà lạnh, thở dài ' Giờ ta đã không còn thân ngọc mà giữ nữa rồi'
Một giọng nữ truyền tới ' Không sao, nội dung ta viết cùng với tên tiêu đề luôn không liên quan đến nhau. Ngươi xem Chiêu Hồng, tên tiêu đề cũng đáng yêu chẳng phải cũng thê thảm à'
' Ngươi vô trách nghiệm như vậy với chúng sinh được sao?'
' Miễn là chúng sinh đau khổ=))).'
' Từ từ, ngươi là ai đã?'
Tiên Âm mờ mịt nhìn xung quanh sương phòng trống trơn không phát hiện ra bất kỳ ai ngoài bản thân, y vừa đối thoại với ai vậy?
Tiên Âm vẫn trong trạng thái ngây ngẩn như trên mây. Ngây ngẩn lý giải vấn đề trúc trắc lúc luyện kiếm của các đệ tử, ngây ngẩn cùng đệ tử so chiêu, ngây ngẩn đánh chúng nó một trận, ngây ngẩn luyện chế đan dược cùng phù chú phòng thân...
Trạng thái ngây ngẩn này kéo dài đến tận lúc Huyền Vụ bí cảnh mở ra. Các môn phái lớn nhỏ khác đều quy tụ lại đây dẫn theo đệ tử cùng con em mình tới, ai cũng ôm tâm tư chiếm một phầm lợi về. Không giống như những nhóm người khác dẫn theo người hầu kẻ hạ được cơm bưng nước rót, nhóm của Tiên Âm chỉ có hơn mười đệ tử từ mười bảy tuổi đổ xuống, qua khoá huấn luyện ma quỷ cùng đan dược của y đều đã là Kim Đan trung kỳ cùng hậu kỳ, mỗi người tự chuẩn bị lương khô cùng nước uống sung túc. Tiên Âm nhìn qua bọn chúng một lượt cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói " Phải sống sót trở ra, đánh không lại thì chạy"
Các đệ tử bị thanh âm khàn khàn yêu dụ này làm cho sửng sốt, dù đã nghe qua một lần, uy lực cũng không lớn như trước nhưng hai đầu gối vẫn không nhịn được mềm nhũn muốn quỳ xuống, lung tung gật đầu đáp ứng y sau đó co giò lảo đảo chạy đi toán loạn đến cổng bí cảnh.
Tiên Âm nhìn theo bóng dáng của mấy tên đệ tử lại thở dài, Kiệt Tu Hoàng đến nay vẫn chưa xuất hiện, tuy rằng thực lực của Tiên Âm đã hồi phục bảy tám phần nhưng dược vật hắn cho y uống vẫn lưu lại như thấm nhuần vào kinh mạch không thể tiêu tan khiến y có cảm giác toàn thân luôn ở trạng thái thả lỏng rất dễ buồn ngủ, khoá xích hắn đeo ở cổ tay cổ chân của y cũng không biến mất mà chỉ hoá thành mấy cái kiềng bạc làm cách nào cũng không gỡ ra được. Nói thật Tiên Âm chưa từng lý giải bản thân mình, y biết tính tình mình vô tâm vô phế nhưng không ba phải, ngày trước phải gánh trách nghiệm chiến hoả tam giới còn có tình cảm điên cuồng của Thiên đạo y vẫn không chút áp lực lựa chọn thành toàn cho Chiêu Hồng cùng Nguyệt Hoài nhưng hiện tại đứng trước tình cảnh bị con trai nuôi tỏ tình, cùng nó tò tí te sau lại không biết phải đối mặt thế nào, muốn chạy trốn quá! Muốn trở lại hư vô!
Tiên Âm lần đầu biết đến thứ gọi là 'buồn bực', y tìm được một phiến đá bằng phẳng dưới tán cây hoè lâu năm, ngồi khoanh chân định bụng nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ qua một hồi thì người nghiêng dựa hẳn vào gốc cây mà ngủ mất. Không phải lỗi của y! Là thời tiết quá mát mẻ, quá thích hợp ngủ một giấc.
Hầu hết các vị trưởng lão của các môn phái khác ít nhiều nghe qua bát quái của Dục Tiên phong cũng rất bội phục cách làm quyết đoán của Tiên Âm nên nhìn y nhiều vài lần, không nghĩ tới vị phong chủ già cỗi, cứng ngắc trong lời đồn dung mạo dễ nhìn như vậy!
" Ngươi là Vĩ Kiếm phong chủ?"









Bình Luận (0)
Comment