Màu trắng của sữa dính trên quần, cũng không dễ dàng làm sạch được.
Biện Bạch Hiền nhìn quần mình, bị một vũng nước làm cho ướt sũng nơi tế nhị có chút...
Nghĩ lại tình huống bây giờ vẫn là nên về nhà trước, không chỉ vì cái quần, chủ yêu còn có người bên ngoài kia y
cũng không muốn gặp.
Cửa toilet bị đẩy ra, vừa ngẩng đầu từ gương nhìn được người dĩ nhiên không muốn thấy.
Biện Bạch Hiền cúi đầu, làm như không có nhìn thấy hắn.
Phác Xán Liệt còn muốn đến bên y, nghĩ
lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao quan hệ bọn họ bây giờ đã
khác, tuy rằng Phác Xán Liệt mà nói, chia tay vẫn là bằng hữu những lời
này thường xuyên dùng đến. Nhưng hắn đối với sự hiểu biết về Biện Bạch
Hiền, những lời này không thể sử dụng trong mối quan hệ của bọn họ.
Dùng khăn tay lau khô, xoay người lại phát hiện đường ra ngoài bị người khác chặn.
”Phác tiên sinh, xin vui lòng tránh qua.” Biện Bạch Hiền khách khí nói.
Phác Xán Liệt nghe được y nói chuyện xa lạ như vậy, thật không thoải mái.
Mặt nhăn mày nhó: “Có còn làm như không quen biết không? Nói sao chúng ta cũng bên nhau nhiều năm rồi.”
Ngẩng đầu, Biện Bạch Hiền bình tĩnh nói: “Chính là bây giờ chúng ta đã chia tay, anh không phải quên rồi sao?”
”Chia tay cũng đâu cần như vậy? Cũng
không thể dùng khẩu khí đó nói chuyện với anh, cái gì mà Phác tiên
sinh?” Phác Xán Liệt dùng ngữ khí của Biện Bạch Hiền để nói, cho nên hắn nói thật sinh khí a! Cho dù chia tay, cũng không cần nói chuyện như
người hoàn toàn xa lạ! Nói cho cùng giao tình giữa bọn họ không xa lạ
đến vậy mà.
Bĩu môi, Biện Bạch Hiền không muốn cùng
hắn nói nhiều, cho dù nói Phác Xán Liệt cũng không hiểu quan niệm của
bọn họ bất đồng ở chỗ nào. Người đã chia tay sao còn muốn gặp lại, nếu
nhìn thấy hắn một mình xem như tốt, nếu nhìn thấy hắn cùng người khác,
không phải chính mình đang làm đau bản thân sao?
Nói không sai, nhưng Phác Xán Liệt nghe xong đều thấy khó chịu, trong lòng cứ vướng cái gì đó.
Đột nhiên nghĩ đến hai nam nhân bên
ngoài, giọng nói đều cảm nhận được sự ghen tuông: “Bị anh bỏ xong chịu
không nổi quay người liền tìm người khác thao! Một người không đủ còn
tìm đến hai người, em muốn nhất tiễn song điêu sao?” Nói xong nhìn mặt
Nguyên Thúc Dương trở nên tái nhợt, lại cảm thấy hối hận vô cùng, sao có thể nói ra như vậy chứ.
( nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai đích)
Phác Xán Liệt nói chuyện thật lạnh lùng
khiến Biện Bạch Hiền sớm đã chuẩn bị tâm lý phòng tuyến Phác Xán Liệt,
vậy mà vẫn chịu đau đớn không thôi, nguyên lai y nghĩ mình như vậy, hắn
nghĩ hắn là ai chứ, gặp một người yêu một người không đúng sao? Nếu nói
cũng không tới phiên Phác Xán Liệt nói.
Kiên cường đứng thẳng, không để người này xem thường: “Dĩ nhiên là
như vậy. Dường như không liên quan đến anh? Dù sao chúng ta đã chia tay, Phác Xán Liệt có một người khác đến một người khác, sao em không thể
hưởng thụ mà tự trói buộc mình được? Anh cũng rất tự do đó thôi?”
Phác Xán Liệt cảm thấy đỉnh đầu mình bốc hơi nước, sao có thể, sao có thể. Phải biết rõ em là... là của ai chứ?
Hắn vì lời nói trong lòng mà chấn kinh, từ lúc nào Biện Bạch Hiền trong lòng hắn đã chiếm vị trí quan trọng mất rồi?
Hắn muốn nói "em là người của anh" nhưng lời này hắn chưa từng nói qua. Ngay cả mối tình đầu cũng chưa từng nghe hắn nói.
Nhìn Phác Xán Liệt ngây người từ lúc nào, Biện Bạch Hiền nghĩ hắn bị mình nói cho câm rồi, cũng thừa cơ hội thoát khỏi Phác Xán Liệt, ra khỏi toilet.
Nghe được tiếng cửa toilet đóng, Phác Xán Liệt mới trong mộng tỉnh lại.
Không thể, không thể để cho y rời đi như vậy...