“Ngươi…… nói…… cái…… gì?” Một câu bốn chữ, Phác Xán Liệt nghe vào tai tựa như tiếng gọi từ địa ngục.
Hoàn toàn không để ý đến hai vị nhân sĩ khác, Phác Xán Liệt a dua cười nhìn về phía Biện Bạch Hiền đã biến thân thành A Tu La.
55555…… thật đáng sợ, Biện Bạch hiền sinh khí tự như một trái bom nguyên tử, đương nhiên người không hay chỉ có hắn.
Biện Bạch Hiền thân thủ đem kẻ đang cười bóc hai miếng thịt hai bên má, nắn nhéo một vòng.
Lập tức có người như heo cắt tiết hét
lên, hoàn hảo vừa Kim Chung Nhân lúc nãy đóng cửa nếu không người bên
ngoài khẳng định nghĩ có án mạng xảy ra.
“Em sao lại nhéo anh.” Mặt Phác Xán Liệt bị nhéo đến sưng, mở miệng nói chuyện đều không rõ ràng.
Hắn thật vô tội a? Đến bây giờ cũng không biết mình sai ở chỗ nào nữa.
Nhìn hắn đáng thương xoa xoa hai gò má, ba người đáng lý ra nổi trận lôi đình đều nhịn không được bật cười
Kim Chung Nhân vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt, cho hắn một ánh mắt ủy khuất.
Thật sự là hảo huynh đệ, Phác Xán Liệt ôm vai Kim Chung Nhân khóc lớn. ( ̄- ̄)
Độ Khánh Thù nhìn vậy liền cười đến nghiêng ngã trước sau, ôm bụng ngồi xuống.
Nhu nhu khóe miệng còn đau, Biện Bạch
Hiền nhìn lướt qua hai người còn đang hợp ca, trầm thanh nói: “Hai người diễn đủ chưa, diễn xong còn không mau đi ra ngoài.”
Thân run lên, Phác Xán Liệt đứng thẳng
dậy, lập tức khôi phục bộ dáng chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục dùng vẻ
mặt a dua cười với Biện Bạch Hiền: “Anh thấy không khí mọi người cứng
ngắc nên muốn thay đổi chút không khí mà.” Biện Bạch hiền trong lòng lắc đầu, quyết định lén giải quyết câu nói, sợ dọa đến đứa con trong bụng.
“Đúng đúng, chuyện gì đều được giải
quyết, liền…… ách!” Phác Xán Liệt nói chen vào, chính là bị Biện Bạch
Hiền trừng, đem câu nói sau đều nuốt vào trong bụng.
Độ Khánh Thù lúc này bụng phát hỏa, sao có thể hảo hảo nói chuyện với tên kia.
Chỉ thấy hắn hừ một tiếng.
Kim Chung Nhân bị thái độ của hắn làm khó chịu, phỏng chừng nghĩ đến có người ngoài ở đây, với lại tình huống bây giờ đã khác.
Chung quy không hề giận, hắn nói: “Nếu em bây giờ thật sự không muốn nói chuyện, anh cũng không miễn cưỡng. Nhưng thân thể em bây giờ khác rồi, không nên hở một chút là nói không cần
con, mặc kệ chúng ta ra sao! Con đều là một sinh mạng, không thể bởi vì
em nghĩ ích kỷ liền phủ quyết sinh mệnh của con.”
Lời này ít nhiều nói đến trọng điểm nhưng Biện Bạch Hiền không thể không cho lời hắn nói rất đúng, tiểu sinh
mệnh này không phải do bản thân có thể tự quyết định, chính là nếu hắn
đã không thích, đứa nhỏ sinh tồn còn có ý nghĩ gì nữa?
Độ Khánh Thù sắc mặt trắng nhợt, hắn nói
lời này mặc kệ hắn có cần đứa nhỏ hay không, chính là không thể phủ
quyết được cảm thấy đứa nhỏ trong bụng cùng mình có sự trao đổi ràng
buộc.
Là vì mặt mũi, hắn vẫn nói hờn: “Ý của anh là trách em ích kỷ, em
không cần đứa nhỏ, anh sao lại khẩn trương đứa nhỏ có phải là con đâu?
Anh là tên bắt cá hai tay không phải cũng có thể tìm nữ nhân sao? Nhờ nữ nhân sinh cho anh một đứa là được rồi. Đứa nhỏ này không có liên quan
tới anh, nó là con của một mình em.”
Nữ nhân, cái này tới phiên Kim Chung Nhân nhiều máy, nữ nhân cái gì? Việc này có liên quan gì đến nữ nhân?
“Nữ nhân cái gì? Em nói chuyện gì anh không hiểu?”
“Anh còn giả vờ, em thấy tận mắt hết rồi.” Phẫn nộ chỉ trích, Độ Khánh Thù không nghị Kim Chung Nhân lại phủ nhận như thế.
Xem hai người đang diễn kịch, đều đã nhìn ra sự việc, chính là phu phu lưỡng câu thông bất lương.
Biện Bạch Hiền nhanh giải thích: “Sự việc là vậy, ngày đó……”
Tóm lại là Độ Khánh Thù tận mắt thấy Kim
Chung Nhân đưa một nữ nhân vào trong khách sạn, hơn nữa lâu lắm vẫn chưa ra. Rồi Độ tiên sinh mới cho rằng người kia hồng hạnh leo tường.
Nghe câu chuyện không thể tưởng được đáp án, Kim Chung Nhân thiếu chút nữa vặn gãy cổ ai đó.
Đương nhiên, hắn không có khả năng đi vặn cổ ai đó, ly thủy tinh trong tay hắn bị siết một cái, máu lập tức thấy
miệng vết thương vặn vẹo chạy ra.
Mọi người kinh hô, Phác Xán Liệt còn khoa trương che mắt Biện Bạch Hiền lại.
Chính là Kim Chung Nhân hoàn toàn không
lo lắng cho vết thương: “Nguyên lai, em chưa từng tin tưởng anh, ngày đó anh cùng nữ nhân đó vào khách sạn chính vợ của khách hàng anh, anh vào
trong lâu như vậy không ra là vì anh cùng chồng của nàng thảo luận công
trình thiết kế kế tiếp, chuẩn bị tìm thêm người. Giải thích như vậy em
còn nghi vấn gì không?”
“Em……” Không nghĩ đến kết cục như vậy, Độ Khánh Thù không biết nên làm sao. Nhìn máu còn chảy trên tay Kim Chung
Nhân, áy náy nói: “Tay anh còn chảy máy, em đưa anh đi bệnh viện nha!”
[ tại sao tính cách anh Liệt không được như này? why? ]
Kim Chung Nhân nhận lấy khăn tay của Biện Bạch Hiền đưa qua, cự tuyệt Độ Khánh Thù: “Anh thấy không cần, em
không tin anh, anh thấy chúng ta vẫn chưa thật sự hiểu nhau hết. Mặt
khác em nghĩ muốn sao thì cứ làm vậy đi! Anh quản không được……” Nói
xong, rời khỏi ghế.
Biện Bạch Hiền nhìn Độ Khánh Thù còn ngốc lăng ra đó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, thôi thúc hắn:
“Còn không đuổi theo, ngươi là nam nhân sao có thể giống nữ nhân một mực chờ người ta đuổi theo sao?”
Phác Xán Liệt bên cạnh phụ họa.
Độ Khánh Thù lúc này mới trong mộng tỉnh lại, đuổi theo.
Hàng ghế lập tức vắng vẻ, Phác Xán Liệt đang hưởng thụ cùng Biện Bạch Hiền trong thế giới hai người.
…
Lại là tiếng từ địa ngục vang lên, Biện Bạch Hiền cảm thấy phía sau hình như có ngọn lửa dưới địa ngục.
“Bây giờ không có ai, anh có thể hỏi em vừa rồi nói cái gì dọa đến đứa con trong bụng hả?”
“Ách…… em có nói qua sao?” Biện Bạch Hiền nhìn đầu Phác Xán Liệt bốc cháy liền giả vờ mất trí.
“Phải không? Anh rõ ràng nghe được mà?” Ma trảo vươn ra, mục tiêu là cái lỗ tai của Phác Xán Liệt
Hắn bị sợ một cái liền bị dọa, Phác Xán Liệt vội vàng cầu xin tha thứ: “Là anh, là anh. Đều là anh sai hết.”
Rồi mới nhỏ giọng nói: “Em vẫn là chủ yếu quan trọng nhất với anh, anh chắc chắn có chút khẩn trương.”
Biện Bạch Hiền nghe xong lời này, trong
lòng ấm lên, vừa mới nãy còn vì Phác Xán Liệt chỉ nghĩ đến đứa nhỏ mà
giận dữ, bây giờ như một chén nước tiêu tan tất cả.
“Em đói bụng không? Nếu đói anh gọi thêm.” Hắn hỏi.
“Thôi đi, hải sản hình như lâu rồi không ăn!” Phác Xán Liệt cầm đũa gấp thêm thức ăn cho Biện Bạch Hiền.
Vừa ăn vừa hỏi: “Không ngờ Độ Khánh Thù
cũng giống em, có thể nói thật cho anh biết vì sao bộ tộc em nam nhân
lại mang thai được?” Hắn chính là từ Kim Chung Nhân nghe được bộ tộc tồn tại, lại không biết chuyện là như thế nào.
Biện Bạch Hiền ăn vài miếng cá, nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật cha mẹ em mất sớm, em cũng chỉ biết bộ tộc của mình có
công năng như vậy, chuyện cụ thể thì chiều nay cùng Độ Khánh Thù đi đến
bệnh viện của gia tộc kiểm tra thì em mới vừa biết được.”
“Như vậy a! Kia nói xem.” Phác Xán Liệt tò mò không thôi.
Liếc mắt khinh bỉ, Biện Bạch Hiền quyết
định không nói: “Vì sao phải nói cho anh biết a? Giữ bí mật, em chỉ có
thể nói cho anh biết, cục cưng chúng ta phát triển tốt lắm.”
Phác Xán Liệt nghe đến lời này, lộ ra nủ cười ngây ngô của kẻ sắp làm cha.