Hoàng đế gần đây đối mặt với quần thần cực lực can gián, hầu như tất cả mọi người đều khuyên hoàng đế xa tiểu nhân giáng nịnh thần, bị quan lại trong lúc hỗn loạn chụp mũ Lý Tầm đứng ở quần thần hàng ngũ cũng sốt ruột bất an, bút trong tay rà qua rà lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng viết vài chữ vào trong sổ.
Bị đâm cột sống(1) mắng thành nịnh thần như thế, Lý Tầm cũng không dễ chịu gì, nhưng hắn cũng không có cách nào cãi lại, đành phải trầm mặc đứng ở một góc, một bên còn phải ghi chép mỗi một việc lại.
Hoàng đế thật vất vả ra sức bình ổn chúng thần kiến nghị, hạ triều, thanh cao quan văn khinh thường đi cùng Lý Tầm, võ quan lại chướng mắt chỉ biết động cán bút văn nhân, vì thế Lý Tầm trái lại không gặp phải người nào khiêu khích, một mình quay lại bên người hoàng đế.
Dù sao hắn là người có công sự trong người, sao có thể cùng người khác chấp nhặt. Tự nhủ với chính mình như thế, quay đầu nhìn thấy hoàng đế lại vẫn không nhịn xuống được, một chân đem hoàng đế đặt ở bờ tường.
Lý Tầm gần đây không hề có quân thần quan niệm, nhiều lắm coi như cung kính, hoàng đế cũng vui như mở cờ, thích nhất chọc người tới thẹn quá hóa giận.
Nhưng tình huống bây giờ cũng không giống vậy, Lý Tầm có vẻ là thật sự nổi giận, cố tình lúc nói chuyện còn giống như là đang nói giỡn: “Bệ hạ lúc trước có nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này không?”
Hoàng đế cảnh giác trong lòng, suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Nghĩ tới.”
Lý Tầm trừng mắt: “Vậy tại sao còn phải làm như thế?”
“Hết cách rồi, ta thích ngươi a.” Ngữ khí có thể nói là cực kỳ chân thành.
Lý Tầm trái lại mặt không cảm xúc: “Cho nên ta phải biến thành nịnh thần tại trên sử sách để tiếng xấu muôn đời sao?”
Hoàng đế cũng oan ức: “Vậy làm sao bây giờ a, dù sao cũng có ta ở bên ngươi, một vị hôn quân một vị nịnh thần, vừa lúc xứng đôi!”
Lý Tầm vốn là bị người mắng có chút uất ức, thấy hoàng đế đều hạ mình làm thiếp(2) như vậy, hắn cũng không có cách nào, khoát tay nói: “Quên đi, đều như vậy còn có thể làm sao, muốn mắng thì mắng đi. Nhưng mà ngươi không thể làm hôn quân, bằng không ta biết ghi lại thế nào a.”
“Nói thật, ta cũng không phải rất muốn làm hoàng đế.” Hoàng đế thành khẩn nói.
Lý Tầm kinh hãi, liền nhảy ra xa mấy bước, chỉ sợ lại nghe thấy cái gì đó càng hù người, thầm nói: “Ngươi cũng đừng nói cho ta, nhỡ đâu ta lỡ tay ghi lại chuyện này thì biết làm sao a?”
Hoàng đế khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Vậy ngươi viết lại sao?”
Lý Tầm khó xử: “Cũng không phải rất muốn viết.”
“Vậy thì đừng viết.” Nói xong lại gần muốn nhìn nội dung trong sổ.
Lý Tầm nhất quyết đẩy hắn ra không cho hắn nhìn trộm, ghét bỏ nói: “Ngươi không hiểu. Đây chính là làm sử quan chức trách phẩm đức!”
Hoàng đế cười tủm tỉm nói: “Vậy được, ngươi ghi đi, nghe a, ta Dương Tiềm chân tâm yêu thích Lý Tầm, nguyện cùng hắn cá nước thân mật(3), cùng nhau vu sơn mây mưa(4)…”
“Ngươi câm miệng lại!” Lý Tầm tát một cái lên mặt hoàng đế, vẻ mặt ghét bỏ, “Táo bạo thêm chút nữa là ta có thể vào sách mại dâm trên phố luôn đấy! Sử quan thì không cần sĩ diện à, có thể tùy tiện đùa giỡn lưu manh à?”
Hoàng đế cười nói: “Ta đây là nói thật.”
“Lời thật cũng không thể nói lung tung a, vậy ngươi nói việc này ta viết hay là không viết? Viết ta liền thành nịnh thần, không viết lại có vẻ không phù hợp chức trách phẩm đức của ta.”
“Ái khanh, ngươi nghe qua tránh nặng tìm nhẹ chưa? Đối với một số chuyện chúng ta không cần thành thật như vậy.”
Lý Tầm nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Đúng rồi, ngươi thật thông minh!”
Nghĩ đi nghĩ lại thấy không đúng, nồi này vẫn là hoàng đế ném, liền tức giận nói: “Còn không là bị ngươi dằn vặt!”
Hoàng đế liên tục phụ họa nói: “Vâng vâng vâng, ta sai rồi, khổ cực ngươi.”
(1) Đâm cột sống: nói xấu chỉ trích sau lưng người khác
(2) Hạ mình làm thiếp: lùi một bước, nhượng bộ
(3) Cá nước thân mật: cụm từ này xuất phát từ trong《 Tây Sương Ký 》, ám chỉ quan hệ thân mật tới mức như cá ở trong nước hòa hợp với nhau, mà nói huỵch toẹt ra là xxoo đấy =))
(4) Vu sơn mây mưa: cái này thì có gốc từ《Cao đường phú》, liên quan đến chuyện tình giữa hoàng đế và thần nữ núi Vu Sơn, nói chung vẫn là một cách nói hoa mĩ khác của xxoo, khụ:v