Hoàng đế có thể cho ba ngày thời gian làm Lý Tầm rất là ngoài ý muốn, hắn vốn chỉ là định nhắc tới, nếu có thể được phái đi thì tốt, chỉ sợ hoàng đế không chịu. Hắn biết rõ nếu tiếp tục cùng hoàng đế sớm chiều ở chung như vậy nữa, nội tâm hắn chỉ có thể càng ngày càng loạn, một khi bởi vậy mà bại lộ cái gì, tình cảnh của hắn sẽ hết sức khó xử.
Người đã đến bên ngoài Hàn Lâm viện, trong lòng lại vẫn là nghĩ về chuyện kia, Lý Tầm không khỏi muốn cười nhạo chính mình đến lúc này lại chỉ quan tâm tình cảnh của mình, quả nhiên là vì tư lợi.
Lý Tầm vừa phỉ nhổ bản thân vừa đi vào, mọi người bên trong đều bận rộn, yên tĩnh mà có thứ tự làm việc của mình, Lý Tầm cũng không làm kinh động bất cứ ai.
Chưởng viện học sĩ thấy hắn đến, phân một chồng sách đến trên tay hắn, nhanh chóng thông báo vài câu liền vội vã rời đi. Lý Tầm biết chồng thư tịch này quý giá, mặc dù cũng không phải rất yêu thích cũng vẫn là rất cẩn thận mà sờ sờ giấy gói bên ngoài quyển sách.
Hắn hiểu được là bên kia hoàng đế đã sớm đưa tin tức cho Hàn Lâm viện, nếu không bằng nhân duyên của hắn tới nơi này tốt xấu cũng sẽ chịu vài câu châm chọc khiêu khích.
Đối đãi bình tĩnh như vậy, ngược lại làm cho hắn cảm thấy không quen. Hắn không thể nhịn được mà nhớ tới hoàng đế, muốn biết hoàng đế hiện tại đang làm gì, phải chăng đã bắt đầu hoài nghi thỉnh cầu của hắn là có ý đồ riêng.
Cái cảm giác này quá đau khổ, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn là không ngừng tự nhủ với mình, không thể lại nghĩ nữa.
Lý Tầm rất mau vùi hết tâm lực vào giữa đám sách, cứ như vậy mới có thể làm cho hắn hơi bình tĩnh một chút. Nhưng hoàng đế lại ở khắp mọi nơi, Lý Tầm có thể từ thái độ của đồng liêu(1) đối với hắn thấy được tồn tại của hoàng đế.
Hàn Lâm viện văn nhân nhiều, lẫn nhau đấu đá sự cũng nhiều, mà toàn bộ những việc này hiện tại cùng Lý Tầm không có quan hệ, hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc. Hắn chỉ muốn yên tĩnh nán lại xong ba ngày này, nỗi lo lắng cứ tiếp tục nối tiếp làm sao bây giờ.
Mà hiển nhiên vẫn có người không sợ quyền thế, Chu đại nhân chính là một trong số đó.
Lý Tầm từng vì chuyện làm thơ kết thù với hắn, còn tưởng rằng Chu đại nhân tất nhiên muốn báo thù, mặc dù lúc này không động đến cũng là bởi vì uy hiếp của hoàng đế, nhưng hiện tai xem ra Chu đại nhân hoàn toàn không giống như loại người vì ngại quyền thế mà rút tay rút chân.
Lý Tầm ở ngày thứ hai vô tình gặp phải Chu đại nhân, hai người nhìn nhau một cái, cũng đều lười chào hỏi.
Lý Tầm mắt nhìn thẳng đi tới, không ngoài dự đoán nghe được Chu đại nhân gọi hắn.
Hắn quay người, hỏi: “Chu đại nhân có gì muốn nói sao?”
Chu đại nhân cũng không thèm nhìn hắn một cái, đầu nâng đến rất cao, ngữ tốc cực nhanh: “Biện pháp thượng thư hãm hại ngươi tuy rằng giống hệt với ta, nhưng cùng ta không có quan hệ.”
Lý Tầm kinh ngạc nói: “Chu đại nhân đây là?”
Chu đại nhân hừ lạnh một tiếng: “Miễn cho ngươi lầm tưởng việc này là do ta xúi giục.”
Lý Tầm cả cười, lại nói nếu không phải hắn rõ ràng biết đến thượng thư làm khó dễ hắn là bởi vì làm mai không thành, nhìn biện pháp thượng thư làm khó dễ, hắn đúng là có khả năng cho rằng là Chu đại nhân không ưa hắn cho nên liên hợp với người khác cùng nhau chèn ép.
Lý Tầm vì thế gật đầu: “Ta biết rồi.”
Chu đại nhân dừng một chút, lại bổ sung nói: “Ta bất quá không ưa ngươi, còn không nhỏ nhen đến nỗi cùng loại kia giá áo túi cơm(2) thông đồng làm bậy.”
Lý Tầm:…
Lý Tầm bị nói trắng ra như vậy chấn kinh rồi, tuy rằng sớm biết Hàn Lâm viện Chu đại nhân mắt không dung một hạt bụi, mà không nghĩ tới vị này Chu đại nhân cư nhiên thẳng thắn như thế, một chút lí do uyển chuyển khoái thác cũng không thêm.
Bất quá cũng tốt, dù sao cũng hơn là lá mặt lá trái(3) sảng khoái nhiều. Lý Tầm ngược lại bởi vậy bắt đầu chán ghét thái độ trốn tránh của chính mình.
(1) Đồng liêu: nói theo hiện đại là đồng nghiệp
(2) Giá áo túi cơm: chỉ những người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc lớn, mà suốt ngày chỉ để ý những việc nhỏ nhặt
(3) Lá mặt lá trái: khó lường, tráo trở, dễ lật lọng