Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 108

Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đăng ký kết hôn vào ngày 3 tháng 8 năm đó.

Đó là một ngày thứ sáu rất đỗi bình thường, thành phố E vẫn trong những ngày Tam phục(1), đường cái nóng đến mức đủ nhiệt độ rán chín trứng. Rất hiếm người đăng ký kết hôn, ba giờ chiều Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh mới tới uỷ ban vậy mà trong cả khu vực đăng ký kết hôn chỉ có mình họ tới làm thủ tục.

(1) Ý chỉ những ngày rất nóng trong năm.

Mọi nhân viên ở đây đều vây quanh họ không khác gì khách hàng VIP bao trọn gói. Thậm chí cả ông chú chụp ảnh cũng kiên nhẫn khác thường, nói: “Chụp xong cô cậu ra xem nếu không thích chúng ta lại chụp tiếp.”

Cố Minh Tịch mặc áo sơmi màu trắng, tóc cắt gọn gàng, Bàng Sảnh thì mặc váy liền màu xanh nước biển, tóc dài qua vai, ánh mắt sáng ngời. Cô ghé sát về phía Cố Minh Tịch, hai người cười tươi nhìn thẳng ống kính. Chú thợ vừa chụp vừa nói: “Chú rể đẹp trai lắm, trông rất hào hứng! Cô dâu cũng xinh. Đây là bức ảnh đẹp nhất tôi chụp mấy ngày nay đó.”

Không bao lâu sau, tấm ảnh này đã được dán lên giấy chứng nhận kết hôn vừa được phát hành của họ.

Tối hôm đó, cuối cùng ngài Cố cũng danh chính ngôn thuận có được Cố phu nhân của mình. Trong lần đầu tiên, tình cảm mãnh liệt của họ dâng trào, mạnh mẽ và cuồng dại. Đến lần thứ hai, anh lại quay về với sự dịu dàng của mình, cô nằm trên người anh, toàn thân bải hoải, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại được sức.

Hai người mồ hôi nhớp nháp, thở hổn hển dính chặt vào nhau cùng nói chuyện bâng quơ, họ bàn tính đến một việc sắp diễn ra.

“Em muốn tổ chức lễ cưới vào ngày Quốc khánh.” Bàng Sảnh nói, “Không muốn để sang năm mà mùa đông lại quá lạnh.”

Anh hôn vai cô, gật gù: “Anh nghe lời em.”

Vậy mà cô lại phân vân: “Vậy chúng ta phải đi chụp ảnh cưới từ bây giờ, nhưng… chụp ảnh cưới tháng tám nóng quá.”

“Để tháng chín chụp cũng được.”

“Vậy sẽ không kịp lấy vào Quốc khánh đâu.”

“Thì boa thêm tiền, giục họ làm gấp.”

“Cũng chỉ còn cách đó thôi, haiz… Ý định ban đầu của em là tới Tam Á chụp ảnh cưới cơ.” Bàng Sảnh tỏ vẻ nuối tiếc, “Tiếc là Tam Á sắp đến mùa bão lũ rồi.”

Cố Minh Tịch lại hôn lên vai cô, anh  liếm nhẹ bằng đầu lưỡi và khẽ đay bằng hàm răng, đôi môi thì không ngừng miết lên đó, cứ lặp đi lặp lại như vậy không thấy chán rồi thuận miệng đáp: “Sau này lại tới Tam Á chụp bộ khác. Chúng ta có thể xin nghỉ phép tới Tam Á vào mùa đông. Cuối năm nay chú nghỉ hưu rồi, bọn mình sẽ đưa chú tới đó chơi luôn.”

“Anh gọi bố em là gì hả?” Bàng Sảnh khẽ bật cười. Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô, khoé miệng anh cũng nhếch lên, nụ cười hiện rõ chỉ trong giây lát: “Tết này anh sẽ đưa bố mẹ tới Tam Á phơi nắng, được chưa?”

“Được rồi ạ.” Bàng Sảnh ôm cổ anh, chạm nhẹ trán mình lên trán Cố Minh Tịch: “Như thế có được coi là tuần trăng mật không ạ?”

“Em nói phải là phải, nói không phải thì là không phải.” Anh nói, “Bàng Bàng, em muốn đi đâu? Châu Âu, Maldives, Mỹ, Úc… Em muốn đi đâu anh sẽ theo tới đó.”

“Em nhớ rồi nhé!” Cô cười khúc khích, cắn lại một cái lên mũi anh, “Nghỉ đông đưa bố mẹ tới Tam Á chơi, còn tụi mình thì đi chỗ khác hưởng trăng mật.”

Bị đau anh chau mày nhìn cô. Bàng Sảnh xoa mũi cho Cố Minh Tịch rồi bất ngờ ghé sát vào tai anh, dịu dàng nói: “Chồng ơi, em yêu anh!”

Cố Minh Tịch thoáng ngỡ ngàng, thú thực là anh vẫn có chút chưa quen với cách xưng hô này nhưng nếu nghiền ngẫm một cách cẩn thận thì lại thấy rất tuyệt vời.

Rất lâu trước đâu, khi còn ở tỉnh Z lúc Lý Hàm chưa ngã bệnh, một hôm bà đã tâm sự với Cố Minh Tịch. Hôm đó hai mẹ con tranh luận về một vấn đề, chủ đề của cuộc tranh luận là: Người thân nhất trên đời của một con người là bố mẹ, con cái, anh chị em hay nửa kia của mình?

Cố Minh Tịch cho là bố mẹ nhưng Lý Hàm lại nói đáp án là nửa kia.

“Minh Tịch, vợ con sẽ ở bên cạnh con từ tuổi hai mươi. Nếu các con may mắn thì có thể bên nhau đến tận tám, chín mươi tuổi. Năm mươi năm gắn bó quấn quýt, sớm chiều chung sống, sự thân mật giữa hai người sẽ ngày một khăng khít, tâm linh tương thông, mối quan hệ đó bố mẹ hay con cái không thể sánh bằng. Bố mẹ sẽ già đi, con cái sẽ rời xa. Minh Tịch, có lẽ khi còn trẻ, con sẽ cho rằng mẹ là người quan trọng nhất nhưng khi con tới bốn mươi tuổi, trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, con sẽ nhận ra người cùng mình chung vai sát cánh, san sẻ gánh nặng gia đình là ai.”

Lúc đó Cố Minh Tịch thực sự không hiểu: “Mẹ, con không nghĩ bố là người chung vai sát cánh, cùng mẹ chia sẻ gánh nặng gia đình.”

Lý Hàm không giận, chỉ cười nói: “Cuộc hôn nhân của bố mẹ là một sự thất bại nặng nề, dĩ nhiên không thể lấy ra làm gương cho con. Thực ra bố mẹ Sảnh Sảnh là một tấm gương sáng. Mẹ chỉ muốn nói với con là sau khi con lấy vợ, con phải đối xử thật tốt với vợ của mình, con hãy nhớ rằng nếu một người chấp nhận làm vợ con, đó không phải một quyết định dễ dàng, bất kể cô gái đó là ai, người ta chắc chắn sẽ phải gánh chịu nhiều thứ áp lực đến từ gia đình, bạn bè, tất cả mọi người xung quanh người đó. Người ta can đảm đồng ý lấy con thì con không bao giờ, không bao giờ được phép phụ lòng người đó.”

Cố Minh Tịch nói: “Chẳng may cô ấy và mẹ nảy sinh mâu thuẫn thì sao? Quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó hoà thuận, vậy chẳng phải con sẽ trở thành người bị kẹp ở giữa sao?”

“Mẹ sẽ không ở cùng các con.” Lý Hàm cười nói, “Ông bà nội con xưa nay không ưa mẹ       , mẹ là người hiểu nỗi đau đó hơn ai hết. Vì vậy mẹ sẽ không làm vợ con sợ hãi. Hơn nữa, mẹ tin vào mắt nhìn người của con!”



Không đợi Cố Minh Tịch gọi mình một tiếng “vợ”, Bàng Sảnh mệt quá ngủ thiếp đi.

Cố Minh Tịch không thấy buồn ngủ chút nào, anh ngồi dậy,  dùng ngón chân kẹp lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tủ đầu giường. Tối nay Bàng Sảnh cứ cầm mãi tờ giấy đó xem không biết bao nhiêu lần, vừa xem vừa cười, cười đến mức không ngừng lại được.

Nhờ ánh đèn bàn, Cố Minh Tịch dùng ngón chân mở tờ giấy chứng nhận ra, một lần nữa trông thấy ảnh kết hôn của mình và Bàng Sảnh.

Chú thợ chụp ảnh đã cố gắng không phô bày sự khuyết thiếu của anh. Vai phải của anh giấu sau người Bàng Sảnh, tay áo trống không bên trái thì được kéo thành mép ảnh nên nếu nhìn vào bức ảnh này không ai biết anh là người không có tay.

Nhìn kỹ hai người đang mỉm cười trên đó, chợt Cố Minh Tịch nhận ra anh và cô đã không còn trẻ nữa. Bỗng dưng anh thấy hơi kích động, lại nghĩ tới những lời mẹ nói trước đây. Sự đời vô thường, sự cố bất ngờ, bệnh tật, thiên tai… ngày nào cũng có biết bao chuyện xảy ra trên thế giới này, ngày nào trong bệnh viện cũng có những người phát hiện mình mắc bệnh nan y. Cố Minh Tịch – người trước dây đã từng dạo một vòng qua quỷ môn quan nhận thức rõ điều này hơn ai hết, anh quý trọng sinh mệnh hơn bất cứ người nào.

Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô vợ đã ngủ say bên cạnh, thầm thề nguyện trong lòng.

Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, cho tới lúc chết.

Sau khi bàn bạc xong việc kết hôn, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch lập tức bận rộn hẳn lên. Cô, Cố Minh Tịch và Bàng Thủy Sinh đi một vòng qua tất cả các khách sạn ở thành phố E, tính đặt bao nhiêu mâm cỗ, quyết định mở tiệc ở hội trường một khách sạn bốn sao.

Tiếp theo phải mua váy cưới và lễ phục, đặt bánh kẹo cưới, mua quà, thuê công ty tổ chức sự kiện, đặt tứ đại kim cương (2) đâu vào đó và còn phải chụp ảnh cưới nữa… Cố tiên sinh hoàn toàn không đưa ra bất cứ ý kiến nào mà giao hết toàn quyền cho Cố phu nhân. Hàng ngày anh chỉ ở nhà vẽ tranh, thấy Bàng Sảnh tất bật chạy đi chạy lại, thỉnh thoảng lại chạy ra bàn bạc với anh cái này cái kia.

(2) Tứ đại kim cương là tên gọi chung của bốn vị đại tướng của Thiên đế trong các kinh Phật của Ấn Độ, gồm: Đông Thiên vương (Thiên Vương Trì Quốc), Nam Thiên vương (Thiên Vương Tăng Trưởng), Bắc Thiên vương (Thiên Vương Đa Văn), Tây Thiên Vương (Thiên vương Quảng Mục).

Cuốn sách mới của Cố Minh Tịch đã bước vào giai đoạn vẽ màu, anh vẫn kiên trì vẽ màu bằng chân mặc dù không phải không biết dùng màu trên máy tính. Anh cho rằng những bức tranh được vẽ hoàn toàn bằng chân sẽ lay động trái tim độc giả hơn. Khi cầm bút bằng chân, tô từng nét từng nét anh lại có cảm giác những độc giả cầm sách của mình trên tay sẽ cảm nhận được sự tận tâm của tác giả.

Một ngày trung tuần tháng tám, Khương Kỳ đến thành phố E cùng biên tập viên của một nhà xuất bản ở Đài Loan muốn gặp mặt Cố Minh Tịch, nói là muốn bàn về vấn đề bản quyền. Chẳng may hôm đó lại là ngày mấy thùng đồ cưới Bàng Sảnh mua được giao tới, cô phải ở nhà kiểm tra hàng nên không đi cùng anh được.

Buổi sáng hôm đó chuông cửa reo vang, Bàng Sảnh tưởng hàng được giao tới nên vội ra mở cửa. Cô thảng thốt ngay tại chỗ vì người đứng ngoài lại là Cố Quốc Tường và Cố Tử Nguyệt.

“Bác Cố.”

Mặc dù trong lòng chưa hết ngỡ ngàng nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn mời hai bố con vào nhà và lấy dép cho họ.

Cố Quốc Tường xách một túi hoa quả, đánh giá qua ngôi nhà rồi nói: “Nhà đẹp đấy chứ.”

“Dạ, cũng bình thường thôi ạ.” Bàng Sảnh vỗ hai tay lên đùi mình, hơi mất tự nhiên. Trái lại trông Cố Tử Nguyệt có vẻ rất nghe lời, đứng im lìm bên cạnh bố, còn ngoan ngoãn chào chị.

Bàng Sảnh mời họ vào phòng khách ngồi. Sau đó cô pha trà cho Cố Quốc Tường và lấy nước ngọt cho Cố Tử Nguyệt, ướm hỏi: “Bác tìm anh Cố Minh Tịch có việc ạ? Anh ấy ra ngoài rồi.”

Cố Quốc Tường nói: “Bác biết. Bác đã gọi cho nó, nó nói có cháu ở nhà.”

“Dạ…” Bàng Sảnh không hiểu ý ông, “Anh Cố Minh Tịch ra ngoài giải quyết công việc, chắc phải ăn xong bữa trưa mới về ạ.”

“Nó nói với bác rồi.” Cố Quốc Tường nói: “Sảnh Sảnh, thực ra lần này bác tới là muốn nhờ hai đứa giúp đỡ.”

Cố Tử Nguyệt ngoan ngoãn uống nước ngọt và tò mò ngó nghiêng hết chỗ này tới chỗ khác. Bàng Sảnh nói: “Có việc gì ạ? Bác đã nói với anh Cố Minh Tịch chưa?”

“Chưa, bác chưa nói với nó.” Cố Quốc Tường cười, “Nó nói nó không có nhà, chỉ có một mình cháu ở nhà, bác nghĩ trước tiên cứ đến nói với cháu một câu chắc tốt hơn.”

Bàng Sảnh nhấc tách trà của mình lên nhấp một ngụm và nói: “Bác nói đi ạ. Việc gì bọn cháu giúp được sẽ giúp, còn nếu không giúp được cũng đành chịu!”

“Chắc chắn hai đứa giúp được!” Cố Quốc Tường chắc nịch: “Chuyện là thế này, hai đứa biết công việc của bác lu bu lắm, bây giờ Tử Nguyệt đang nghỉ hè, ban ngày đều do một tay em bác chăm sóc. Nhưng tuần sau nhà em gái bác đi Hongkong du lịch, bác định nhờ một người hàng xóm cũ trông Tử Nguyệt hộ ban ngày, lúc nào đi làm về bác sẽ trông nhưng hôm trước bác lại được thông báo bất ngờ là hai tuần tới phải đi công tác ở Thái Nguyên (tỉnh lỵ của Sơn Tây, TQ). Vậy nên… bác nghĩ bây giờ cháu với Cố Minh Tịch đều ở nhà, Minh Tịch lại là anh trai Cố Tử Nguyệt, nếu không được thì còn có mẹ cháu đã nghỉ hưu. Ý bác là, tuần sau trong sáu ngày nhà em bác đi Hongkong, hai đứa… giúp bác trông nom Cố Tử Nguyệt được không, bác muốn đưa nó tới đây ở, nó ngoan lắm, hơn nữa… cũng là cơ hội bồi đắp tình cảm hai anh em.”

Bàng Sảnh bình tĩnh lắng nghe ông nói. Đợi Cố Quốc Tường nói xong, cô nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Mẹ Tử Nguyệt đâu ạ? Bà ấy không sống ở đây ạ?”

Mặt Cố Quốc Tường đổi sắc: “Bác không thể để mẹ nó trông được.”

Bàng Sảnh chớp chớp mắt: “Tại sao ạ?”

“Người đó không đủ tư cách làm mẹ.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tử Nguyệt đã tối lại. Bàng Sảnh liếc mắt nhìn con bé rồi đứng dậy và nói: “Bác, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi ạ.”

Bàng Sảnh bật tivi cho Cố Tử Nguyệt rồi lấy ra vài món đồ ăn vặt và hoa quả để cô bé tự chơi trong phòng khách, sau đó mới đi cùng Cố Quốc Tường ra ban công bên cạnh phòng khách.

Cửa đi ra ban công có hai lớp kính nên cách âm rất tốt. Cố Quốc Tường vừa đi ra đã rút bao thuốc châm lửa, ông nhìn Bàng Sảnh và nói: “Mẹ Tử Nguyệt có bạn trai rồi, cô ta sống cùng người đó nên Tử Nguyệt đến không tiện.”

Bàng Sảnh vẫn khoanh tay và giữ im lặng, Cố Quốc Tường nói tiếp: “Chỉ sáu ngày thôi, em bác về sẽ đón Tử Nguyệt về ngay. Sảnh Sảnh, bác biết cháu với Minh Tịch khai giảng tháng chín, bây giờ hai đứa đang rảnh rỗi ở nhà chơi đúng không?”

Cuối cùng Bàng Sảnh cũng ngước lên, cô nói rất nhẹ nhưng rõ ràng: “Cháu xin lỗi nhưng việc này bọn cháu không giúp bác được ạ.”

Cố Quốc Tường cân nhắc ngữ điệu và nét mặt cô, thấy Bàng Sảnh có vẻ nghiêm túc, ông ta hơi giận: “Sảnh Sảnh, Tử Nguyệt là em gái Minh Tịch, bác tới gặp cháu là vì muốn nói trước với cháu một tiếng. Còn Minh Tịch, chỉ cần bác gọi điện chắc chắn nó sẽ đồng ý!”

“Vậy bác gọi cho anh ấy xem sao.” Bàng Sảnh cười nói: “Đây là nhà của cháu, phòng của cháu, cho ai vào ở phải cháu quyết định mới được. Cháu không đồng ý cho Tử Nguyệt tới ở đây đâu, xin lỗi bác.”

“Nhà của cháu?” Đôi mắt sau cặp kính của Cố Quốc Tường nheo lại, “Đây là nhà Minh Tịch mua chứ gì! Hai đứa còn chưa kết hôn, cháu không có tư cách quyết định thay Minh Tịch!”

Bàng Sảnh mỉm cười: “Cháu không có tư cách à... Bác có cần cháu lấy đăng ký kết hôn cho bác xem không?”

Cố Quốc Tường hoàn toàn không biết Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đã đăng ký. Là một người cha, đó chẳng khác nào một nỗi sỉ nhục!

Đã nói đến đây, Bàng Sảnh không còn bận tâm gì đến thứ bậc nữa. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Cố Quốc Tường: “Thưa bác, Cố Minh Tịch không có tay nên dù có giỏi đến đâu cũng không thể lo liệu cho cuộc sống của mình từ đầu đến cuối, bình thường đều là cháu đỡ đần anh ấy, không làm phiền đến bác đã là tử tế lắm rồi, sao bây giờ bác còn yêu cầu anh ấy phải chăm sóc cho Cố Tử Nguyệt? Bác nghĩ một người không có tay như anh ấy có thể chăm sóc cho một đứa trẻ sao? Lại còn muốn mẹ cháu tới giúp nữa? Bác nói đùa đúng không, vì mẹ cháu là bạn thân của bác Lý Hàm đó!”

Sắc mặt Cố Quốc Tường thay đổi liên tục. Thấy giọng điệu cứng rắn đó của Bàng Sảnh, ông ta nhún nhường: “Sảnh Sảnh, bác biết hai đứa hiểu lầm bác, và cũng hiểu lầm Tử Nguyệt nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội. Thực ra thuê một người giúp việc toàn thời gian cũng chăm sóc được cho Tử Nguyệt nhưng bác nghĩ Minh Tịch và Tử Nguyệt là anh em ruột, bác mong hai đứa có thể bồi đắp được tình cảm anh em, dẫu sao chuyện của người lớn... Bác biết đó là lỗi của bác, bác rất có lỗi với mẹ Minh Tịch nên bác mới mong rằng quan hệ của Minh Tịch và Tử Nguyệt có thể tốt hơn, mọi người về cùng một nhà, sau này bác già rồi anh em nó cũng có thể chăm sóc cho nhau...”

Bàng Sảnh thực sự không kìm nén được nụ cười khẩy: “Tử Nguyệt chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội. Bác ơi, ngày xưa lúc bác ngoại tình Cố Minh Tịch vẫn còn là một cậu bé, lại còn tàn tật, chẳng lẽ anh ấy không vô tội sao?”

Cô chỉ tay vào cánh cửa: “Cháu biết bác coi Tử Nguyệt là báu vật, con bé xinh xắn, thông minh, nhất là hoàn toàn khoẻ mạnh nên bác coi nó là niềm kiêu hãnh, là hy vọng của mình, bác đã có được bảo bối của mình! Chẳng ai ngăn cản bác yêu thương nó cả! Cháu cũng biết trong mắt bác Cố Minh Tịch chẳng có điểm gì sánh bằng nó, anh ấy vừa tàn tật, bị mọi người chỉ trỏ, lại chỉ có thể làm việc bằng chân! Anh ấy bỏ dở đại học, không có một công việc đáng kiêu hãnh, cuối cùng còn mồ côi mẹ! Nhưng cháu nói cho bác biết, bác Cố ạ, trong lòng cháu mười Cố Tử Nguyệt, trăm Cố Tử Nguyệt, hàng nghìn hàng vạn Cố Tử Nguyệt cũng chẳng sánh bằng một ngón chân của Cố Minh Tịch nhà cháu!”

Cô căm hận Cố Quốc Tường nên đã to gan lớn mật từ lâu: “Mẹ Cố Tử Nguyệt là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của bác Lý Hàm và bác! Còn bác trong mắt cháu chỉ là một tên nguỵ quân tử giả bộ đường hoàng! Hai người chính là thủ phạm khiến bác Lý Hàm đau khổ quá độ dẫn đến mắc bệnh nan y! Bác đừng chối! Nếu bác Lý Hàm vui vẻ vô tự lự thì sao lại mắc bệnh gan được? Chẳng phải vì tức quá mà ra sao? Bị hai người làm cho tức chết!! Bác Cố! Bác can đảm thật đấy, sao có thể nghĩ ra chuyện Cố Minh Tịch còn vương vấn một chút máu mủ đó mà vun đắp tình cảm với Cố Tử Nguyệt được nhỉ? Rốt cuộc bác can đảm đến mức nào mới cho rằng ở trong lòng Cố Minh Tịch, các người vẫn còn là người thân của anh ấy chứ!”

“Bàng Sảnh! Cháu đừng có hỗn! Cháu có biết cháu đang nói chuyện với ai không?! Nếu cháu và Cố Minh Tịch đã lấy nhau thì bác chính là bố cháu đấy!” Cố Quốc Tường bất ngờ gào lên, toàn thân ông ta run rẩy rõ ràng vì tức quá nhưng Bàng Sảnh không sợ chút nào, cô cười khẩy rồi nói: “Bác Cố, bác đừng nói chuyện với cháu bằng giọng điệu lãnh đạo đó, cháu không phải nhân viên của bác mà phải nịnh nọt bác. Hôm nay cháu nói với bác một câu, không cần biết Cố Minh Tịch đối xử với bác thế nào nhưng đời này cháu sẽ không bao giờ gọi bác là bố bởi vì bác Lý Hàm là mẹ cháu, mẹ cháu đã ly hôn với bác rồi!”

Cố Quốc Tường giận đến nỗi suýt bị đầu thuốc lá làm cháy cả tay, Bàng Sảnh nói một câu cuối cùng: “Cháu nhắc lại lần nữa, đây là nhà của cháu và Cố Minh Tịch, phòng của cháu và Cố Minh Tịch, chỉ cần cháu còn ở đây, cháu sẽ không bao giờ cho phép Cố Tử Nguyệt tới ở dù chỉ nửa ngày! Bây giờ không đồng ý, sau này cũng vậy! Nếu bác nghĩ có thể thuyết phục Cố Minh Tịch thì bác đi mà gọi cho anh ấy, bác hỏi xem anh ấy cần người bố và em gái này hay cần người vợ này!”

Nói xong cô mở cửa đi vào phòng khách.

Vừa vào tới nơi Bàng Sảnh đã phỗng cả người vì mới sau một thời gian không dài, phòng khách nhà cô đã thay đổi hoàn toàn.

Chắc là Cố Tử Nguyệt đi vào phòng tranh của Cố Minh Tịch, vớ được bảng pha màu và thuốc màu của anh trên bàn. Tay chân nó dính màu loè loẹt, ấn không biết bao nhiêu dấu tay lên bức tường màu xanh da trời ở phòng khách.

Nền nhà la liệt những bức vẽ, toàn là những bức tranh khổ rộng, chính là bản thảo mới Cố Minh Tịch đang vẽ trong mấy ngày trở lại đây.

Màu vẽ ngang dọc tung hoành trên những bức tranh đó, ngoài ra còn cả dấu tay dấu chân. Bàng Sảnh nhìn về phía Cố Tử Nguyệt, nó đang cầm một khung ảnh trên kệ tivi lên xem, đó là bức ảnh của Lý Hàm và Cố Minh Tịch. Cố Tử Nguyệt quay lại liếc nhìn Bàng Sảnh, một nụ cười quái đản hiện trên môi, nó thả hai tay làm khung ảnh rơi xuống nền nhà, vỡ tan nát.

Cố Quốc Tường lúc này đã đi vào phòng khách liền hét lên: “Tử Nguyệt! Con đang làm gì đó?!”

Ông ta vội vàng đi về phía con gái, vung tay định đánh nó, thế mà Cố Tử Nguyệt không thèm trốn, còn bé xíu đã bướng bỉnh hất cằm thật cao, nhìn ông ta vẻ khiêu khích. Tay Cố Quốc Tường khựng lại trong không trung hồi lâu, không đánh nổi.

“Xin lỗi chị đi!” Ông gằn giọng nói.

Cố Tử Nguyệt nghiến chặt răng: “Không! Con không thèm ở đây đâu! Con muốn ở với mẹ cơ!”

“Xin lỗi chị ngay!” Cuối cùng Cố Quốc Tường không kiềm chế được, giáng cho Cố Tử Nguyệt một cái tát thật mạnh. Ngay lập tức Cố Tử Nguyệt khóc toáng lên, nằm xuống nền nhà giãy đành đạch.

Trong phòng khách chỉ có tiếng khóc váng trời của Cố Tử Nguyệt, Bàng Sảnh làm thinh, cô ngồi xuống nhặt từng bức tranh dưới nền nhà của Cố Minh Tịch lên. Nhìn những bức tranh không thể cứu vãn của anh, cô phải cố gắng lắm mới không để nước mắt trào khỏi khóe mi. Trước mặt Cố Quốc Tường và Cố Tử Nguyệt, cô dặn bản thân tuyệt đối không được khóc. Cô đi về phía Cố Quốc Tường, chìa những bức tranh đó cho ông ta xem.

“Cố Minh Tịch vẽ tranh bằng chân, một bức phải mất tới ba, bốn ngày. Anh ấy mất hơn một tháng để vẽ chỗ này. Vẽ lâu anh ấy sẽ bị chuột rút nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi vì anh ấy là một con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đã làm gì thì phải làm cho tốt nhất!”

Cố Tử Nguyệt vẫn khóc lóc, Bàng Sảnh nghe mà phiền lòng.

Cô đặt những bức tranh đó lên bàn uống nước, chỉ vào bức tường đầy dấu tay và nói: “Tường bị vẽ bậy có thể sơn lại.”

Cô nhặt bức ảnh của Lý Hàm và Cố Minh Tịch dưới đất lên, phủi mảnh vụn thuỷ tinh trên đó rồi chỉ vào khung ảnh nát bươm dưới đất, nói: “Khung ảnh này bác mang từ nước ngoài về, nói thật là cháu đã không cần đến nó từ lâu rồi. Vỡ rồi bọn cháu mua cái mới.”

Cô nhìn thẳng Cố Quốc Tường bằng ánh mắt kiên định, gằn giọng nói: “Tranh của Cố Minh Tịch hỏng có thể vẽ lại, dù sao tất cả cũng ở trong đầu anh ấy, có hỏng bao nhiêu lần anh ấy vẫn vẽ lại được. Nhưng bác Cố ạ, có những thứ nếu đã hỏng sẽ không bao giờ làm lại được. Bác đừng tưởng huyết thống là vạn năng, về điểm này cháu tin Cố Minh Tịch cũng nghĩ như cháu. Sau này bác già yếu, bọn cháu có thể biếu bác tiền chữa bệnh, thuê người chăm sóc bác để trả công nuôi dưỡng của bác nhưng xin bác đừng mong bọn cháu sẽ tới chăm sóc bác. Bọn cháu không nhòm ngó đến tài sản của bác thì xin bác cũng đừng mong bọn cháu đón nhận Cố Tử Nguyệt!”

Sắc mặt Cố Quốc Tường u ám như tro tàn.

“Cuối cùng cháu mời bác đưa con gái bảo bối của bác ra khỏi nhà cháu!” Bàng Sảnh khoanh tay nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Về tới nhà Cố Minh Tịch thấy Bàng Sảnh đang quỳ dưới nền nhà kiểm tra đồ đạc. Đồ cưới cô mua đã được chuyển tới, có tới mấy thùng gấu bông, to có nhỏ có. Cố Minh Tịch tới gần cô, thấy mấy món đồ đó rất thú vị thì không khỏi cười nói: “Sao như nhà trẻ thế này?”

Bàng Sảnh cứ cúi gằm mặt làm Cố Minh Tịch nhận ra có điểm bất thường, anh cũng quỳ xuống nền nhà, quay sang nhìn mặt Bàng Sảnh. Bàng Sảnh không kịp trốn nên bị Cố Minh Tịch trông thấy đôi mắt sưng mọng như hai trái cà chua, mắt cô vẫn ầng ậc nước.

“Em sao thế Bàng Bàng?” Cố Minh Tịch hoảng hốt vội tiến sát vào Bàng Sảnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc? Bàng Bàng đừng khóc...”

Bàng Sảnh bỏ gấu bông trên tay xuống rồi ôm chầm lấy anh, cô nói trong lồng ngực anh: “Cố Minh Tịch, em xin lỗi, em xin lỗi...”

“Sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì?” Anh đã nghĩ ra: “Bố anh gọi điện cho em  à?”

“Không, ông ấy tới đây.” Bàng Sảnh gạt nước mắt đứng dậy, “Em cho anh xem mấy thứ này, đừng đánh em nhé!”

Cố Minh Tịch: “...”

Bàng Sảnh cầm mấy bức tranh bị phá tan hoang ra, cô ngồi xuống nền nhà cạnh anh, kể lại câu chuyện ban sáng từ đầu đến cuối, sau đó còn chỉ những dấu tay đầy màu trên tường.

“Xin lỗi vì em không bảo vệ được tranh của anh!” Bàng Sảnh nhếch môi nhưng mắt lại đỏ hoe, cô cầm một con rùa bông trên tay, chọc tay vào mai nó: “Lúc đó em nói rất gay gắt, em nghĩ chắc bố anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa đâu. Nhưng em không hối hận chút nào Cố Minh Tịch ạ. Em không thích Cố Tử Nguyệt nên không đời nào cho nó ở nhà mình!”

Cố Minh Tịch không lên tiếng, Bàng Sảnh ngước lên nhìn anh với tâm trạng thấp thỏm: “Anh giận em à? Em biết đáng lẽ nên bàn bạc với anh. Nhưng chuyện này thực sự không bàn bạc được, Cố Minh Tịch, sao anh lại nhìn em như vậy, anh giận thật à? Vậy anh mắng em vài câu đi.”

Cố Minh Tịch phì cười, anh duỗi chân đá nhẹ vào bắp chân Bàng Sảnh: “Sao lại mắng em chứ, anh đâu có nói em làm sai. Nhưng... Đáng lẽ em nên nói với anh trước để anh từ chối bố anh. Sao bây giờ em vẫn còn bốc đồng thế nhỉ, ít nhất ngoài mặt cũng nên dịu dàng thôi chứ.”

Bàng Sảnh ném con rùa lên người anh, bực tức nói: “Dịu dàng ngoài mặt để làm gì, lần đầu từ chối khéo biết đâu lại có lần thứ hai, thứ ba, anh có thể kiếm cớ hết lần này tới lần khác được không? Sau này chúng ta năm nào cũng được nghỉ hè nghỉ đông, biết đâu ông ấy năm nào cũng nhờ vả thì sao? Chi bằng cứ nói luôn từ đầu cho xong.”

Cố Minh Tịch nhận ra mình không nói lại được Bàng Sảnh.

Bàng Sảnh cúi xuống rầu rĩ một hồi rồi nói: “Cố Minh Tịch, có một số điều em cảm thấy nên nói trước cho anh biết. Bây giờ bọn mình đã kết hôn, đã là vợ chồng, nhà anh có họ hàng, nhà em cũng vậy, em muốn nói là về phía nhà em, dù họ có ý kiến gì với anh, em cũng sẽ đứng về phía anh, em sẽ không bao giờ để người nhà mình bắt nạt anh khiến anh bị ấm ức, kể cả là bố mẹ em. Nên em cũng mong là bên phía người nhà anh, anh cũng đứng về phía em. Sở dĩ em nói với anh như vậy là vì... Con người anh quá tốt bụng, em biết anh dễ mềm lòng, thế cứ để em làm người xấu đi. Đôi khi nếu thấy em quá đáng quá, anh hãy nhớ về mẹ anh!”

Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ thật kỹ lời cô nói. Lát sau Bàng Sảnh dè dặt hỏi: “Anh hiểu ý em không?”

“Hiểu.” Anh trịnh trọng gật đầu: “Bàng Bàng, chuyện hôm nay anh không thể khen em làm đúng hoàn toàn nhưng thực sự quyết định của em cũng là ý của anh. Anh cũng như em, không muốn Cố Tử Nguyệt vào ở nhà này. Nên em cứ yên tâm, ở trước mặt bố anh, anh và em cùng phe!”

Bàng Sảnh mỉm cười, không ngờ Cố Minh Tịch còn nói: “Nhưng vợ ơi, em thực sự không chào đón trẻ con đến ở nhà mình à? Chỉ ở một tuần cũng không được sao?”

Bàng Sảnh không hiểu: “Sao cơ?”

Cố Minh Tịch mỉm cười nói: “Hôm nay anh mới gọi điện cho mẹ Đậu Đậu để Đậu Đậu tới đây ở mấy hôm. Năm ngoái đã hứa với nó nên năm nay không nuốt lời được.”

Bàng Sảnh thở phào nhẹ nhõm, “Làm em sợ phát khiếp, sao em không chào đón được chứ? Nhiệt liệt chào mừng bạn Đinh Kiến Khang tới thành phố E chơi! Anh yên tâm, nếu anh bận, cứ để em đưa nó đi chơi!!!"
Bình Luận (0)
Comment