Hoa đào trong viện đã tàn, chồi non xanh mơn mởn, ngẫu nhiên có thể tìm thấy vài chiếc lá vừa thành hình thành dạng.
Huyền Ngự tuy thỉnh thoảng làm ầm, nhưng ở phương diện uống thuốc lại nghe lời một cách thần kỳ, cái này khiến Tô Ẩn bớt lo không ít. Mỗi ngày có thể thoải mái nghỉ ngơi trên giường, một ngày ba bữa không cần quan tâm, hôm nay vết thương trên người cơ bản đã ổn hết.
Hôm đó Tô Ẩn về nhà ăn cơm với Huyền Ngự, Tô Ẩn gắp một đũa thức ăn vào chén cho Huyền Ngự, nó bình thường ngoan ngoãn mà nay lại không ăn, chỉ cúi đầu cầm đũa gẩy gẩy đồ ăn trong chén, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Sao vậy, không thoải mái ở đâu à?" Tô Ẩn dừng đũa, vươn tay sờ sờ trán Huyền Ngự.
"Không phải." Huyền Ngự để Tô Ẩn tùy ý vuốt trán mình, còn đụng đụng, cọ cọ lòng bàn tay Tô Ẩn, "Ta chỉ đang nghĩ xem nên gọi ngươi như thế nào?"
"?" Tô Ẩn sờ thấy ấm vừa đủ thì an tâm, "Chỉ cần ta ở đây, ngươi gọi ta là ta tới liền thôi ~"
"—— Ý ta không phải vậy." Huyền Ngự nhíu mày, nghĩ lại hình như mình chưa từng gọi người trước mắt này, vẫn luôn có gì thì nói thẳng, chẳng xưng hô gì hết. Sao trước kia lại quen quá mà sơ suất không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
"Ta đang nghĩ không biết nên gọi ngươi là "Tô Ẩn" hay gọi ngươi là "cha" nữa?" Huyền ngự cầm chặt tay Tô Ẩn, nghiêm túc nói.
"..." Tô Ẩn sững sờ, không khỏi bật cười, thật sự khó có thể hình dung cảnh tượng Huyền Ngự gọi mình là "cha". Trước đấy mình đúng thật không nghĩ tới chuyện này, cũng không để ý xem Huyền Ngự gọi mình là gì, chỉ cần có thể sống hòa thuận thôi, nhưng hôm nay Huyền Ngự đã nói ra thì cũng nên cân nhắc một chút.
"Vậy ngươi cứ kêu ta Tô Ẩn là được rồi."
"Không được, như vậy quá xa lạ." Đôi mắt đen láy của Huyền Ngự nhìn chăm chú ánh mắt mông lung của Tô Ẩn, lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt.
"Vậy cũng không thể gọi ta là "cha" chứ?" Tô Ẩn cười khổ, mình năm nay mới mười bảy, đột nhiên có một đứa nhỏ mười tuổi đã không biết làm sao rồi ~
Tô Ẩn sờ tóc Huyền Ngự, một lát sau nói: "Thế gọi ca ca đi, được chứ?"
Huyền Ngự mở lớn hai mắt, nghĩ một lát, mới miễn cưỡng đáp: "Được rồi, vậy tạm thời gọi ca ca đi ——"
Tô Ẩn có chút vui vẻ, tiểu quỷ này, còn "tạm thời gọi ca ca" nữa, bất quá so với "cha" thì còn tốt hơn chán. Chỉ là ngẫm lại nếu sau này cùng ra cửa, nếu trước mặt người khác bị Huyền Ngự gọi là "phụ thân", tràng cảnh đó chắc chắn sẽ rất mắc cười ~
Hai người cơm nước xong xuôi, buổi chiều Tô Ẩn còn phải tới tiêu cục. Huyền Ngự hôm nay cũng giúp một chút, Tô Ẩn dọn bát đũa xong nó sẽ lau bàn sạch sẽ.
Huyền Ngự đứng ở cửa tiễn Tô Ẩn đi.
"Buổi tối có muốn ăn gì không? Ta sẽ tiện đường mua về cho." Tô Ẩn sờ sờ đầu Huyền Ngự, ôn nhu hỏi.
Huyền Ngự lắc đầu, Tô Ẩn cảm giác được, "Ta đi đây."
"Ừ." Huyền Ngự trầm thấp lên tiếng.
Huyền Ngự nghiêng đầu dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn mãi theo bóng dáng Tô Ẩn cho đến cửa trước sân nhỏ, Tô Ẩn quẹo phải đi mất, lúc sắp không nhìn thấy nữa, Huyền Ngự bỗng nhiên có chút không nỡ, mở miệng kêu: "Ca ca!"
Tô Ẩn dừng bước chân, xoay người lại, hướng một nụ cười trong trẻo về phía Huyền Ngự.
"Sao thế?"
"Không có gì..." Nhìn nụ cười trong trẻo như vậy, Huyền Ngự có chút xao động, đôi gò má hơi nóng lên, "Đúng rồi, sớm về nhé."
"Được."
Tô Ẩn cười đáp, trong lòng một hồi vui thích.
Xem ra đây là đã tiếp nhận mình rồi ~
Lúc thương thế của Huyền Ngự chưa tốt lên đã không chịu ngồi yên, hôm nay vết thương tốt lên rồi thì càng thêm ầm ĩ.
Chỗ ở hiện giờ của Tô Ẩn rất yên tĩnh, bên cạnh là nhà dì Lưu, gần một chút là vườn nhãn của nhà khác. Huyền Ngự đi dạo hết tất cả những chỗ có thể đi dạo mới bắt đầu đi kiếm việc làm cho mình, thị trấn tạm thời không thể đi, dù sao cái mạng nhỏ của Huyền Ngự cũng mới được nhặt về nên không dám mạo hiểm, đương nhiên Tô Ẩn biết nên cũng không tức giận.
Trước đó vài ngày Huyền Ngự có xới một miếng đất nhỏ trong sân, trồng một ít hoa cỏ mang từ rừng về. Lúc đầu còn hứng thú dạt dào, nhưng không qua mấy ngày đã bay sạch, nếu không phải Tô Ẩn nhớ ra tưới chút nước mỗi ngày, mấy bông hoa cỏ kia đã sớm chết rồi.
Hôm ấy Huyền Ngự lại ghé vào cửa sổ, rảnh rỗi lại trò chuyện với mấy trái đào nhỏ. Nhưng không phải một lúc đã buông tha chúng, mà nói đến lúc chán chê rồi mới thôi.
Hiện tại thời gian trôi qua thật sự quá thoải mái, mỗi ngày chính là ăn cơm, ngủ, đợi Tô Ẩn, sau đó lại ăn cơm, ngủ, đợi Tô Ẩn, đây là cuộc sống mà trước kia chưa từng mơ tới.
Có thể thật sự an an ổn ổn sống như vậy, mình lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Huyền Ngự có chút ghét bỏ bản thân, mình bây giờ không phải nhóc ăn mày hay bị mấy công tử đánh rồi nữa mà? Chính là, là, "Có phúc mà không biết hưởng"...
Thật vất vả mới không cần lo ở chỗ nào, ăn cái gì, có phải sẽ bị người đánh hay không, mình phải quý trọng mới đúng chứ!
Huyền Ngự xoa xoa cái bàn, linh quang chợt lóe.
Đúng vậy! Tô Ẩn đối tốt với mình như vậy, mình có phải nên làm gì không ta?
Nhưng phải làm gì bây giờ?
Huyền Ngự đảo mắt qua cái giường loạn thất bát tao của mình, vỗ đầu một cái.
Dọn phòng!
Huyền Ngự nhanh chóng nhảy lên giường, chiếu theo trình tự gấp chăn của Tô Ẩn mà nhét chăn thành một cục đặt ở đầu giường.
Mắt Tô Ẩn không tốt, đáng lẽ mình phải sớm giúp y mới phải!
Nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ và phòng khách, nhìn gian phòng trống trơn, Huyền Ngự không khỏi có chút bội phục mình, mình thật sự có thể làm được! Biết mình không thích hợp trồng hoa hoa cỏ cỏ, nhưng mặt khác thì vẫn có thể!
Cuối cùng là phòng bếp.
Huyền Ngự bình thường không vào bếp, dù sao thì Tô Ẩn ngoại trừ nấu nước nóng cùng buổi sáng nấu cháo thì đều không dùng bếp lò. Ngẫm lại, tật ở mắt của Tô Ẩn nghiêm trọng, làm cơm vẫn có chút miễn cưỡng.
Huyền Ngự một bên cầm khăn lau lau tượng trưng, mở một bên cánh tủ ra, nói nó đang dọn dẹp chi bằng là nói đang lục lọi.
"!" Chén nhỏ trên tầng cao nhất đặt một bát sứ lớn, trên có đậy một cái đĩa, huyền Ngự tò mò hé ra một khe nhỏ.
Lập tức, mùi thịt xộc vào mũi.
Trong chén là một cái chân heo lớn ướp gia vị, hiện ra vàng óng.
Huyền Ngự liếm liếm khóe miệng, Tô Ẩn cái gì cũng tốt, chỉ là ăn hơi thanh đạm, mình một tháng qua đã thèm muốn chết rồi.
Nhưng sao ở đây lại có một miếng thịt lớn như vậy?
Chẳng lẽ Tô Ẩn giấu mình vụng trộm ăn?
Không không không, Tô Ẩn đối tốt với mình như vậy tuyệt đối sẽ không ăn mảnh đâu.
Đó là cho mình ăn?
Nhưng đã cho mình ăn thì sao phải để chỗ cao như vậy để mình không thấy chứ?
Huyền Ngự nghĩ không ra, dứt khoát cầm bát thịt xuống, nghĩ nghĩ lại đem đặt lên bàn ở phòng khách, chuẩn bị đợi Tô Ẩn về thì hỏi y.
Nhưng qua trưa rồi, Tô Ẩn chắc tới chạng vạng tối mới có thể về. Huyền Ngự ngồi xổm trên ghế, nhìn chằm chằm thịt trong chén.
Làm sao bây giờ? Thơm quá, nhưng phải chờ Tô Ẩn nữa.
Thịt trong chén cứ lẳng lặng nằm đó, nhưng mùi thơm hấp dẫn cứ không ngừng bay vào lỗ mũi Huyền Ngự, câu cả người nó đến nỗi sắp úp sấp lên bàn.
Không nên không nên.
Nhưng mà ——
Tô Ẩn đã từng nói, mọi thứ mình có thể dùng mà ~
Không được!
Tô Ẩn còn nói, nếu mình phạm sai lầm y sẽ dạy dỗ mình nữa.
Nhưng đây là chuyện sai sao?
Huyền Ngự xoắn xuýt đủ kiểu, bất giác ngửi mùi thịt đến ngủ mất, trong mơ thấy mình đang đuổi theo một miếng thịt lớn óng ánh màu sắc, thật vất vả mới túm được một góc, đang chuẩn bị há miệng ăn thịt thì bị hung hăng cho một cái tát, lập tức tỉnh dậy.
"Sao lại ngủ ở đây thế này?" Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Tô Ẩn, Huyền Ngự đứng dậy lau lau nước miếng chảy ra, nhìn ra bên ngoài trời đã tối, mình đã ngủ lâu vậy sao?
"Hửm? Sao cái chén lại ở chỗ này?" Tô Ẩn vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thơm trong này, lòng đại khái đã đoán được, thầm nghĩ muốn trêu chọc Huyền Ngự.
"A... Ta, lúc ta quét dọn phòng phát hiện ra, nên... nên đem ra." Huyền Ngự nói chi tiết.
"Vậy thì tốt, tối nay ăn cái này đó." Tô Ẩn nín cười, có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của Huyền Ngự, cũng khổ cho nó đợi mình về.
"Thật vậy không? Ta đi lấy dao cắt." Huyền Ngự đôi mắt sáng ngời, âm điệu cũng dường như cao lên.
Tô Ẩn cười ngăn bàn tay nó lại.
"Thịt này không trực tiếp ăn được, nếu không sẽ bị đau bụng mất."
"...?"
Tô Ẩn đi vào bếp, chốc lát sau đã bưng thịt đã chưng xong ra, thuận tiện dọn ra những món khác.
Huyền Ngự đã sớm đợi không nổi, thịt vừa đặt xuống đã nhét một miếng vào miệng.
"Ưm!"
Đôi mắt Huyền Ngự đen láy càng thêm sáng, nhìn thịt rồi nhìn trong chén Tô Ẩn, vội gắp một đũa thịt lớn cho Tô Ẩn.
"Ăn ngon! Ca ca ngươi cũng ăn đi."
Tô Ẩn đứng dậy châm nến, mới ngồi xuống ăn cơm.
"Đây là thịt trước đó vài ngày dì Lưu cho ta, ngươi khi đó thương thế còn chưa khá lên nên không được ăn đồ quá nhiều mỡ, ta định đợi đến lúc thương thế ngươi tốt lên một chút mới ăn, bây giờ vừa vặn."
Huyền Ngự liên tục gật đầu. Quả nhiên là cho mình ăn, biết ngay Tô Ẩn là tốt nhất mà!
"Đừng chỉ ăn thịt, ăn một chút đồ ăn khác đi nếu không quá mặn sẽ không tốt với thân thể ngươi đâu." Tô Ẩn nói xong gắp chút đồ ăn cho Huyền Ngự.
Bữa cơm này Huyền Ngự ăn đến thoải mái, ăn hết ba chén cơm mới dừng lại.
Tô Ẩn bất đắc dĩ, bất quá Huyền Ngự đang ở tuổi ăn tuổi lớn, xem ra sau này nên mua chút thịt rồi.
Dùng cơm tối xong, Huyền Ngự cầm nến về phòng trước.
Tô Ẩn dọn xong, theo thói quen tới phòng khách rót nước uống, lại không sờ thấy ấm trà như nguyện.
Nghĩ thầm có thể là Huyền Ngự đem tới phòng ngủ, liền đến sờ soạng trên mặt bàn phía trước cửa sổ trong phòng ngủ. Nhưng cũng không thấy, ngay cả sách cũng không thấy đâu.
"Huyền Ngự, ấm trà trong phòng khách với sách đâu hết rồi?" Tô Ẩn hơi cau mày, không biết tiểu gia hỏa này lại bày trò gì.
"Hôm nay ta dọn phòng, nên dọn hết đi rồi." Huyền Ngự ngồi ở đầu giường, thanh âm ẩn ẩn chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Tô Ẩn đỡ trán, trong lòng có dự cảm không hay.
"Cất hết rồi? Cất đi đâu rồi?" Tô Ẩn đi đến bên Huyền Ngự ngồi xuống, sờ sờ đầu nó.
"—— Đều ở trong tủ, cất ở ngăn tủ quần áo kia."
Tô Ẩn theo lời mở tủ, sờ sờ phân biệt rõ đồ vật bên trong, ở đây có ít quần áo bình thường của mình và Tô Ẩn cùng với chăn không dùng đến. Hôm nay nhét thêm sách của mình, khăn lau bàn, mấy cây nến chưa dùng tới còn có ấm trà nữa.
Thì ra cái này chính là dọn phòng của Huyền Ngự à ~
Tô Ẩn thở dài một hơi, nhận mệnh lắc đầu, sau đó lấy từng thứ ra, may là Huyền Ngự cất ở trong ngăn tủ độc lập, không lẫn với quần áo chăn mền, bằng không Tô Ẩn chắc phải đem tất cả quần áo chén cốc rửa hết một lượt.
Lau sạch đồ trả lại chỗ cũ, Tô Ẩn mới trở lại bên giường.
Huyền Ngự vừa rồi im lặng nhìn Tô Ẩn làm hết thảy cũng đoán được mình có vẻ đã làm không đúng, lúc này thấy y ngồi xuống, nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Ẩn, lặng lẽ hỏi: "Có phải ta làm sai gì không?"
Tô Ẩn nắm bả vai Huyền Ngự, để nó nhích lại gần mình, ôn nhu an ủi: "Là có chút sai, bất quá dự định của Huyền Ngự rất tốt. Biết được Huyền Ngự muốn giúp ta, ta đã rất vui rồi."
"Ta có phải cái gì cũng không làm được không? Viết chữ không được, trồng hoa cũng chết, dọn phòng chẳng tốt..." Huyền Ngự thấp giọng nói, tâm tình có chút hụt hẫng.
"Sao lại không làm được gì chứ? Huyền Ngự chỉ là không tìm được việc mà mình biết thôi."
"Ta lúc nào mới có thể tìm được việc mình biết?"
"..." Tô Ẩn nhìn ánh sáng chiếu lên mặt bàn gần đó, suy nghĩ một lát, "Huyền Ngự có muốn học kiếm thuật không? Ngươi nếu muốn học ta có thể dạy ngươi."
___
Mẹ ơi mắt của con, dịch xong khoảng 8000 chữ bên Love by chance vs khoảng 2500 chữ bên này đau mắt muốn chết @@ Aizz, ngày chủ nhật mà chẳng được nghỉ, học hành cl -_-