Mùa Cưới

Chương 30

Từ trước đến giờ, Sarah vẫn luôn tin rằng cô sẽ chỉ được trèo lên một chiếc trực thăng nếu cô đang ở trên một con tàu sắp chìm. Bây giờ thì cô nhận ra rằng những con tàu sắp chìm có thể được hiểu theo nghĩa ẩn dụ.

Cô nhắm chặt mắt khi chiếc taxi lao đến phía cuối của một sân chơi, nơi một chiếc trực thăng, hầu như không lớn hơn một con chuồn chuồn trước đôi mắt kinh hoảng của Sarah, kêu vù vù một cách sốt ruột.

“Hãy đi tới phía trước chiếc máy bay, tránh xa cái cánh quạt ở đuôi ra,” Hugo hét vào tai cô.

Rồi anh đẩy cô về phía cánh cửa mở. Cô đặt chân lên thanh ngang và vụng về trèo vào trong, chiếc váy tốc ngược lên khiến cô xấu hổ khủng khiếp.

“Ngồi lui vào trong đi,” Hugo ra lệnh và cô lúng túng ngồi dịch sang chỗ ngồi thứ hai. Anh thắt đai an toàn cho cô và đưa cho cô một bộ tai nghe. “Đeo cái này vào, rồi chúng ta có thể nói chuyện.”

Sarah đeo tai nghe vào và, mấy giây sau, chiếc trực thăng lao vút lên không trung. Chỉ trong một giây, Sarah thấy mặt đất trở nên xa dần và rồi cô nhắm mắt lại và dùng cả hai tay bám chặt bàn tay Hugo.

“Cô ổn chứ?” Anh hỏi cô.

“Tôi sẽ ổn khi chúng ta tới nơi,” cô nói, mắt vẫn nhắm chặt.

“Không thích bay à?” Viên phi công hỏi.

“Không hẳn thế,” Sarah cố gắng nói. “Nhưng tôi sẽ ổn thôi.”

“Chúng ta rất may mắn khi Bob được rảnh rỗi một lúc sau khi anh ấy thả Carrie và Mandy. Lát nữa anh ấy phải đi đón vài vị khách,” Hugo nói. “Tôi đã túm ngay lấy anh ấy.”

“Ừm,” Sarah nói, biết rằng cô nên ca ngợi vận may này nhưng vào lúc đó cô không thể làm vậy.

“Có lẽ cô muốn đi thẳng tới khách sạn nơi Carrie đang chuẩn bị? Chúng ta sẽ tới đó trong khoảng hai mươi phút nữa,” Hugo tiếp tục.

Sarah mở choàng mắt trong một giây chớp nhoáng, “Ồ, tốt quá.” Rồi cô lại nhắm mắt lại.

“Carrie mới tới khoảng nửa tiếng trước. Tôi nghĩ Elsa muốn cô ấy bắt đầu thử cái váy ngay.”

“Tôi nghĩ Bron cũng đang muốn làm tóc và trang điểm cho cô ấy. Không biết tôi có sai lầm không khi đề nghị cô ấy tham gia?” Sarah vẫn đang bám chặt tay Hugo, cuộc đời và tất cả những lỗi lầm của cô đang trôi qua trước đôi mắt nhắm chặt.

“Cô ấy đã rất xuất sắc với những cái bánh, và giúp đỡ mọi người trang trí hoa. Và cô ấy là một thợ làm tóc và trang điểm, đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy thì cô còn lo gì nào.”

“Còn Elsa, những cô bé phù dâu được lựa chọn vào phút chót đó...”

“Đã giải quyết xong. Cô ấy đã mặc đồ cho chúng ở ngôi nhà chính trước khi mang cái váy đến khách sạn để đợi Carrie. Ngay cả thợ ảnh cũng là một tay khá cừ.” Câu pha trò này làm Sarah bật cười dù nụ cười của cô vẫn còn rất yếu ớt. “Vậy nên cô không phải lo lắng về bất cứ điều gì ngoại trừ việc làm hòa với Carrie.”

“Chỉ riêng điều đó đã đủ tệ hại rồi,” cô rít lên.

“Ồ tốt quá,” viên phi công nói, “mặt đất vẫn còn trống cho chúng ta hạ cánh. Có vẻ có vài tay săn ảnh ở bên dưới, nhưng họ đủ thông minh để không cản đường những cái cánh quạt.”

“Họ sẽ nghĩ cô là một người nổi tiếng,” Hugo nói.

“Nếu anh định chọc cho tôi cười thì đã thất bại rồi đấy.”

Hugo cười.

Khi bỏ tai nghe ra Sarah mới biết chiếc trực thăng ồn ĩ thế nào. Cô theo Hugo leo xuống và anh vội đẩy cô về phía trước. “Cô vào khách sạn đi, tôi phải nói chuyện với Bob đã. Đi làm hòa với Carrie đi.”

Ý nghĩ cuối cùng của Sarah trước khi cô vội vã vào khách sạn là cô phải hỏi Hugo chuyến đi này tốn bao nhiêu tiền.

Vì cô tới bằng trực thăng và những người ở quầy lễ tân nhớ là đã gặp cô, khi cô tới kiểm tra khách sạn này, nên cô được dẫn tới phòng của Carrie mà không bị gây phiền nhiễu gì nhiều. Cô gõ cửa và Mandy ra mở.

“Carrie!” Sarah ý thức được rằng đôi giày cô dính đầy bùn đất, chiếc nơ gài đầu bị xô lệch và sắc mặt cô ắt hẳn trông như đang say xỉn. “Tôi rất xin lỗi! Tôi biết chuộc tội thế nào cho đủ đây? Tôi vừa dự đám cưới em gái tôi và không thể rời đi sớm hơn.”

Carrie từ từ quay về phía cô. Cô ấy đang mặc bộ đồ lót may liền bằng lụa thêu ren, chân đi đôi tất dài màu trắng thêu ren ở phần cạp và có đai móc bít tất.

Tóc cô ấy đang được chia thành nhiều phần và một vài lọn đang được cuốn trong những cái lô to tướng. “Đám cưới em gái cô? Ồ, cưng à! Cô đã nói với tôi rồi thế mà tôi lại quên khuấy mất! Cùng ngày với tôi đúng không? Mấy khi có những sự trùng hợp như vậy chứ?”

Sarah nhún vai và ngửa hai lòng bàn tay lên như thể chấp thuận một điều hiển nhiên. “Dĩ nhiên là điều đó xảy ra thường xuyên hơn chúng ta tưởng. Dù sao đi nữa, tôi rất xin lỗi...”

Mandy nói, “Đây, uống một ly sâm banh đã, mọi chuyện ở đây đang rất tuyệt vời.” Cô ấy mỉm cười và Sarah biết rằng cô đã được tha thứ, nhưng từ lúc này cô cần tập trung cao độ. Sẽ không có gì làm hỏng được đám cưới này, nếu cô có mặt ở đây. Cô đón ly rượu được mời và nhấp một ngụm với vẻ cảm kích. Đã đến lúc bắt tay vào việc mà cô vẫn làm tốt nhất.

“Các nhân viên an ninh đã kiểm soát được cánh báo chí chưa?” Sarah biết nếu việc này làm không tốt, đám cưới của Carrie có thể bị phá hỏng.

“Rồi,” Mandy nói. “Họ biết họ đang làm gì mà.”

“Và việc thử váy lần cuối ổn chứ?” Đây là điều xếp thứ hai trong danh sách những thảm họa có thể xảy ra.

“Ừm,” Carrie nói. “Elsa đã làm rất tốt. Cô ấy đang sửa soạn trong phòng tắm.”

Sarah thầm trách mình vì đã nghi ngờ Elsa.

Carrie tiếp tục, “Chúng tôi đã tới đây cùng nhau - trong hai chiếc xe...”

“Một chở chúng tôi và một chở chiếc váy,” Mandy nói.

“Rồi sau đó tôi bắt đầu chuẩn bị,” Carrie nói.

Sarah hớp một ngụm sâm banh khác, biết rằng đáng ra cô nên uống nước nhưng lúc này cô thực sự cần nó. “Và xe ngựa đã đến chưa?”

“Đã tới và đang đợi,” Mandy nói. “Chúng tôi đã thấy nó khi chúng tôi đến đây. Chúng tôi cứ tưởng Bron đã uốn quăn bờm ngựa, nhưng hình như chúng luôn xoăn như thế.”

“Tôi nghĩ có lẽ ai đó đã làm gì đó với nó,” Bron nói. “Nhưng trông nó thật đẹp.”

Elsa bước ra từ phòng tắm và cô ấy ôm chầm lấy Sarah. “Cô tới rồi à!”

Sarah gật đầu. “Bằng trực thăng. Tôi đã rất hoảng sợ, cứ bám chặt lấy Hugo suốt quãng đường đến đây.”

“Anh ấy giỏi thật đấy,” Elsa nói.

“Anh ấy thực sự là một chàng trai tuyệt vời,” Carrie nói từ bàn trang điểm. “Anh ấy đã chụp rất nhiều bức ảnh ngoài lề. May là chúng tôi không thuê thêm ai khác. Anh ấy quá xuất sắc.”

Sarah gật đầu, uống cạn ly rượu. Anh thực sự rất cừ khôi. Và rất tốt bụng, và cô đã hoàn toàn phải lòng anh. Cô đã không có ý định yêu anh, nhưng tình cảm ấy cứ dần dần nảy sinh trong cô và bất chấp cái quyết tâm không bao giờ lơ là cảnh giác một lần nữa, cô đã xiêu lòng vì anh. Nhưng có ích gì đâu chứ; cô có thể yêu anh thế nào tùy ý cô, nhưng anh đã đính hôn với người khác, ngay cả khi người đó không hợp với anh, và cô chỉ còn biết chấp nhận điều đó và quên anh đi.

***

Mọi thứ trông thật hoàn hảo, Sarah nghĩ khi cô dạo bước quanh ngôi nhà. Cô đã kiểm tra lại danh mục những điều cần làm với Fenella. Ngoài tai nạn của thợ trang trí hoa, mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch. Ban nhạc đã đến và trông cực kỳ kiểu cách với ca sĩ chính rất quyến rũ. Những người phục vụ tiệc chuyên nghiệp đến mức họ như đang lướt đi trên những chiếc bánh xe, và không ai tỏ ra cáu kỉnh. Bây giờ cô sẽ đích thân kiểm tra từng chi tiết, theo bảng kê danh mục những điều cần làm của cô.

Cô bắt đầu từ cửa phụ của nhà nguyện. Những bông hoa thật tuyệt vời. Không một ai với bất kỳ lượng hoa ngoại nhập nào có thể làm tốt hơn Sukie. Sarah nhìn vào sự bài trí trên bình đựng nước thánh trước. Những tàng lá màu xám xanh điểm những chùm quả màu đỏ tươi nhô lên đằng sau một khóm hoa trông như một hàng rào hoang dã, mặc dù khi quan sát kỹ hơn, cô có thể nhận ra giữa sự hoang dã ấy là những bông hoa được mua ở cửa hàng. Nó thật hoàn hảo: hình ảnh của mùa hè vào độ rực rỡ nhất đang ở ngay trên cái bệ kia. Tại chân bình đựng nước thánh và trên bệ thờ cũng được bài trí rất đẹp mắt. Ở đầu các dãy ghế băng hầu hết là dây thường xuân, nhưng trông thật lãng mạn và rõ ràng được sắp xếp một cách có chủ ý. Chỉ người nào có kinh nghiệm như Sarah mới biết rằng đây là một mánh khóe để bổ sung cho những bông hoa.

Từ nhà nguyện, cô di chuyển qua ngôi nhà. Phòng khách vẫn tuyệt đẹp, và phòng ăn, hiện kê đầy những cái bàn bày những cái ly lấp lánh và dao nĩa bằng bạc, là bối cảnh tuyệt vời cho cái bánh thật và hai hàng bánh giả nhỏ hơn. Cô ngắm nghía cái bánh ở khoảng cách gần và thấy rằng mỗi bông hoa bằng kem nhỏ xíu đều thật hoàn hảo, ở tâm mỗi bông hoa lại có một viên pha lê xinh xắn. Một sự nghiệp mới nhất định đang chờ đón Bron nếu cô ấy muốn thay đổi.

Phòng tiếp khách ban ngày sáng choang, đó là nơi mọi người sẽ uống sâm banh cho đến khi được mời vào ăn tối. Những người nào không được mời dự nghi lễ chính cũng sẽ tụ họp lại ở đây cho đến khi nó kết thúc. Vài thanh niên mặc đồng phục đen thanh lịch đang đánh bóng những cái ly, chuẩn bị phục vụ sâm banh cho tất cả khách khứa gần như cùng một lúc.

Thường thường Sarah sẽ chỉ dẫn tường tận cho họ, nhưng lần này cô đã phải phó thác cho Jess Allsop, chủ công ty phục vụ tiệc, một người phụ nữ mà cô quen biết và thường xuyên làm việc cùng. Khi Sarah ra lệnh, những chàng trai này sẽ hành động ngay lập tức và mỗi vị khách sẽ có ngay một ly rượu chỉ trong vài giây.

Sarah tìm thấy Jess, ăn mặc lịch sự và điềm tĩnh, ở chỗ Fenella. “Chúng tôi đã lo cô sẽ không đến được,” Fenella nói. “Mặc dù chúng tôi vẫn xoay xở tốt khi không có cô, nhưng Carrie thật sự muốn có cô ở đây.” Jess và Fenella nhìn nhau với vẻ thân thiện.

Sarah hài lòng khi thấy mọi người hòa thuận với nhau và làm việc theo nhóm một cách ăn ý.

“Chị đã sắp xếp chỗ cho người của tạp chí Người nổi tiếng chưa?” Sarah hỏi.

“Trên ghế băng đã có thiếp ghi chỗ ngồi. Họ có hai người,” Fenella nói. “Lúc nãy họ đã chụp vài bức ảnh nhưng tôi nghĩ họ sẽ sử dụng ảnh của Hugo. Chắc chắn anh ấy sẽ kiếm được chút tiền tiêu vặt.”

“Nhất định rồi!” Jess tán đồng.

Trên gác, căn phòng của Fenella và Rupert trông thật gọn gàng và mời gọi. Đó là nơi Carrie sẽ được trang điểm lại sau phần nghi lễ và trước buổi tiệc chiêu đãi. Cô ấy cũng sẽ thay váy cưới ra ở đây và, nếu cần nghỉ ngơi, đây sẽ là nơi cô ấy trốn đến. Một ai đó, Sarah đoán là Elsa, đã dọn dẹp nó trước khi mang váy của Carrie đến khách sạn.

“Đã có ai nhìn thấy chú rể chưa?” Cô hỏi Fenella.

“Rupert thấy rồi. Họ đang phải lánh mặt nhau ở khách sạn. Thật tuyệt khi cô có thể đến đây kịp lúc!”

“Tôi sẽ không thể tới kịp nếu không có máy bay trực thăng,” Sarah nói và kể chuyện đó cho Fenella nghe.

***

Sarah đợi ở cửa nhà nguyện, nhìn theo đường cong duyên dáng của ngọn đồi đến nơi chiếc xe ngựa đang tới. Cô có thể thấy tuyệt tác của Elsa trông thật giống trang phục của Nữ hoàng Tiên và chiếc xe ngựa là phương tiện hoàn toàn thích hợp với một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần.

Các nhân viên an ninh đã xử lý xong cánh săn ảnh, sau khi cho phép họ chụp vài bức ảnh lấy lệ. Bây giờ Sarah không phải lo lắng về điều gì nữa, ngoại trừ phần nghi lễ và bữa tiệc chiêu đãi.

Elsa và Bron đã lui về phòng họ. Gần đến phút cuối họ đã phải vội vội vàng vàng và gần như không có thời gian để thay đồ. Sarah nhận thấy Elsa đang mặc chiếc váy dạ hội, thích hợp với một sự kiện buổi tối. Sarah đã định thay bộ đồ mà cô mặc trong đám cưới của Lily bằng một thứ gì đó trang trọng hơn, nhưng trời quá nóng để mặc những bộ đồ bó sát và quần lót độn mông. Họ đã phải vội vã khủng khiếp, nhưng bây giờ cô có thể tập trung. Cô biết rằng Hugo đang ở đâu đó quanh đây. Lúc nãy họ đã nhìn thấy nhau và anh đã nở một nụ cười ấm áp, khuyến khích với cô. Chỉ cần biết anh đang ở gần bên cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, tự tin hơn.

Con ngựa bờm dài có vẻ chẳng bao giờ lên nổi đỉnh đồi nhưng Sarah nhận ra cô có cảm giác như thế chỉ vì cô quá nôn nóng. Bây giờ cô đã có thể nhìn thấy Hugo, đang chụp ảnh, một cách tự nhiên. Cô nợ anh một món nợ lớn. Cô biết trả anh bằng cách nào đây? Bất cứ thứ gì cô nghĩ tới cũng đều có vẻ chẳng tương xứng.

Cô quay lại nhìn nhà nguyện và thấy chú rể điển trai của Carrie. Anh ta đang tán gẫu và cười đùa với phù rể, có vẻ tự tin hơn Dirk nhiều. Sarah nhận ra anh chàng phù rể trông rất quen và cố gắng nhớ xem cô đã thấy anh ta trong bộ phim hay chương trình truyền hình nào. Đó là một cách để phân tâm khi con ngựa nhỏ đi nước kiệu lên đồi.

Tất cả các vị khách đều khá quyến rũ. Đó là một đám cưới nhỏ, nhưng giá tiền của mỗi bộ đồ mà mỗi vị khách đang mặc sẽ gần như trang trải được toàn bộ chi phí cho đám cưới của Lily.

Cô nghĩ về đám cưới rất khác biệt đó. Bây giờ họ đang làm gì nhỉ? Có lẽ là đang khiêu vũ trên nền chiếc CD mà cô dâu và chú rể đã làm cùng nhau, đánh dấu sự tiến triển trong mối tình của họ bằng những bài hát. Cô rất mãn nguyện vì đã giúp em gái có được ngày tuyệt vời nhất. Lát nữa một ban nhạc sẽ biểu diễn trong đám cưới của Carrie, cho cuộc khiêu vũ sẽ diễn ra trong phòng khách. Sarah đã thuyết phục cô ấy bỏ ý định thuê một bộ tứ chơi đàn dây trong suốt bữa tiệc vì họ sẽ chiếm mất nhiều không gian.

Cuối cùng Carrie cũng tới. Cô ấy được dắt xuống xe ngựa bởi cha cô ấy, người sẽ dẫn cô ấy vào giáo đường với phong cách truyền thống đích thực mà Carrie mong muốn. Các cô bé phù dâu đều đã sẵn sàng. Khi Sarah nghe thấy giai điệu Trumpet Tune của Purcell vang lên lần thứ hai trong ngày hôm đó, cô biết kết thúc đang ở trong tầm mắt. Chỉ khoảng tám tiếng nữa thôi, cô có thể ngả lưng xuống cái giường êm ái.
Bình Luận (0)
Comment