Mùa Đông Của Nam Chính Phim Kinh Dị

Chương 11

Quan Lăng làm bé ngoan tới ngồi cạnh Tiêu Trình: "Sao vậy?"

"Ngồi đây này." Tiêu Trình lại chẳng thỏa mãn với chỗ anh chọn ngồi, tự vỗ vỗ đùi mình.

"Không được, anh nặng lắm." Quan Lăng sờ sờ mũi, lại nói thêm, "Không phải có việc muốn nói sao? Ngồi lâu thì chân em tê mất."

"Anh so với trước đây gầy đi nhiều, cái lúc anh coi như nặng nhất em còn bế anh lên tầng được cơ mà, đừng nói tới bây giờ." Không cho Quan Lăng cơ hội cự tuyệt, Tiêu Trình trực tiếp ôm người lên đùi.

"Như thế này... Khó nói chuyện lắm."

"Sao mà khó?" Tiêu Trình đặt đầu mình lên vai Quan Lăng, thuận thế nghiêng đầu hôn hôn cổ anh, "Nói chuyện như vậy không tốt sao?"

Quan Lăng thầm nghĩ, như vậy tâm tư anh đều dán lên người Tiêu Trình, còn hơi sức đâu mà tâm sự nữa.

Nhưng lời như vậy anh không dám trực tiếp nói cho Tiêu Trình, còn nhớ tới lúc hai người mới quen nhau, anh vì một câu nói tương tự mà bị một tên đàn ông nhỏ hơn hai tuổi làm đến độ không xuống được giường.

Mà khi đó còn chưa tới 24 giờ từ đêm đầu tiên của họ. 

Trên thực tế, Tiêu Trình cũng không hẳn là muốn tìm Quan Lăng tâm sự, so với việc giải thích những năm nay đã bận rộn thế nào, hắn càng muốn dùng hành động để chứng minh mình trước đây chưa từng thay đổi tâm ý hơn.

Hắn có lòng tin, hắn có thể yêu thương cưng chiều Quan Lăng y hệt như khoảng thời gian hai năm đầu của bọn họ, chỉ cần cho hắn thời gian bù đắp những năm thiếu hụt này.

"Hôm nay em tới bệnh viện thì gặp Triệu Cầm Cầm." Tiêu Trình suy nghĩ một lúc, nói ngay vào điểm chính.

Quan Lăng nghe được thì lập tức có chút không vui, "Không phải bảo em về nhà nghỉ sao? Em không về à?"

"Nào dám đâu, bà xã đại nhân nhà em đã lên tiếng, tiểu nhân chỉ có thể tuân mệnh làm theo. Là gặp lúc trưa, Triệu Cầm Cầm quên trả bệnh án và thẻ bảo hiểm cho anh, trưa lại qua một chuyến, bọn em vừa lúc gặp nhau, hàn huyên vài câu."

"Rõ ràng lúc ở bệnh viện còn gọi người ta là ông xã, giờ về nhà lại gọi thành bà xã, chậc chậc." Giống như việc Triệu Cầm Cầm hiểu Quan Lăng, anh cũng hiểu về người đồng nghiệp lâu năm này, giỡn một câu xong liền hỏi, "Cô ấy nói cho em biết chuyện phim mới rồi hả?"

"Hơn thế nữa." Tiêu Trình ôm Quan Lăng, tay phải kề sát trên vị trí dạ dày mà cẩn thận nhẹ vuốt, "Anh không nói cho em, là để trừng phạt em không đủ quan tâm với anh sao?"

Quan Lăng cúi đầu nhìn tay Tiêu Trình rồi cười, "Động tác này cùng vẻ mặt của em, người không biết còn tưởng anh sảy thai."

"Quan Lăng à..." Tiêu Trình bất đắc dĩ hô một tiếng.

Lúc này Quan Lăng mới thu ý cười, đổi thành vẻ nghiêm túc: "Không phải phạt em, muốn nói thì cũng là để phạt chính anh."

Phạt anh đối với người thân cận nhất cũng không thể thẳng thắn, rõ ràng rất muốn Tiêu Trình để tâm đến nhưng lại không dám nói thẳng, cũng phạt anh ỷ mình trẻ tuổi mà không biết quý trọng thân thể, không nghe lời Tiêu Trình ăn cơm đúng giờ.

"Chính là phạt em." Tiêu Trình thấp giọng nói xong, lại đảm bảo bên tai Quan Lăng, "Trái Táo Nhỏ, cam đoan với anh, bài học lần này em sẽ nhớ cả đời, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà bỏ quên anh nữa."

Hồi lâu, Quan Lăng mới "ừ" một tiếng: "Anh cũng vậy, sau này việc gì cũng sẽ nói cho em biết, sẽ không tự mình có khác lạ rồi chờ em phát hiện."

"Không sao hết, ở bên em, anh có muốn khác lạ thế nào cũng được, có thể tùy hứng, muốn làm gì thì làm đó, trước đều là lỗi của em, sau này sẽ không như vậy nữa." Tiêu Trình lại hôn Quan Lăng một cái, "Có điều lời lúc trước chắc em phải thu lại, việc tùy tiện chạy ra nước ngoài, lần sau có thể đừng tiếp tục hay không? May mà lần này chỉ là sợ chuyện không đâu một hồi, nhưng anh có nghĩ tới không, vạn nhất anh thực sự xảy ra chuyện thì em phải làm như thế nào bây giờ?"

Quan Lăng và Tiêu Trình đều là người thân duy nhất của nhau ở đời này, Tiêu Trình đã mất đi cha mẹ, thực không tưởng tượng nổi cảnh tiếp tục mất đi Quan Lăng, như vậy thì cuộc đời hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Chính Quan Lăng cũng có chút nghĩ mà sợ, nghe vậy lập tức đồng ý, suy nghĩ một chút lại giải thích: "Lúc anh mới đi làm visa... Kỳ thực là muốn cùng đi nghỉ phép với em."

"Không sao nữa rồi, sau này có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau đi du lịch toàn thế giới." Không thể đi cùng nhau lần này, trong lòng hai người đều có tiếc nuối, Tiêu Trình sợ Quan Lăng khổ sở, rất nhanh đã đổi đề tài, "Thứ hai anh sẽ vào đoàn phim sao?"

"Cầm Cầm hy vọng anh sẽ nhập đoàn hôm đó, nhưng mà..." Quan Lăng nghiêng đầu nhìn Tiêu Trình, có chút muốn nói lại thôi.

"Đang nghĩ gì thế?" Tiêu Trình khẽ búng một cái lên trán anh, "Em đương nhiên sẽ không để anh vào đoàn phim một mình."

"A?" Quan Lăng trước giờ đều thấy bản thân thông minh, hiếm có khi nào thấy mình như lâm vào ngõ cụt, ngốc ngốc nhìn Tiêu Trình.

Tiêu Trình lại cười, nói: "Không biết Quan tiên sinh còn thiếu trợ lý không, năm nay em 28, học lực theo chính quy, vai có thể gánh, lưng có thể khiêng, trời lạnh còn có thể làm ấm giường, quan trọng nhất là, em  rất rẻ nha, không cần 998 hay 888, chỉ cần chút tiền là cùng anh về nhà, Quan tiên sinh có muốn cân nhắc một chút không?"

"Không cần cân nhắc, buôn bán có lời như thế, không làm là kẻ ngu." Quan Lăng nói xong làm như thật mà lấy di động ra, chuyển 5 đồng qua wechat của Tiêu Trình, hào phóng nói, Cho em tiền lương thêm giờ, nhớ tới làm cho tốt."

Tiêu Trình liếm liếm môi, ôm lấy Quan Lăng rồi đi về phía phòng ngủ: "Không chỉ làm tốt công tác còn có thêm dịch vụ, Quan tiên sinh nếu thỏa mãn thì lần sau lại tới."

Quan Lăng để hắn ôm: "Em vừa nói rồi mà, làm ấm giường là trong phạm vi công việc rồi."

"Vẫn có làm ấm giường, nhưng ngoài ra còn giúp Quan tiên sinh vận động nữa." Tiêu Trình nói rồi đặt Quan Lăng lên giường, đè người lên, "Rất vui vì có thể lần thứ hai chứng minh cho Quan tiên sinh thấy tính không thực của cái lý luận kia."

Tiêu Trình nhắc tới cái câu trên mạng kia lần thứ hai, Quan Lăng chỉ thấy nóng cả mặt.

Tuy rằng hai người đã dùng tay giải quyết qua lúc trước, nhưng tinh lực phương diện kia của Tiêu Trình có bao  nhiêu dồi dào, Quan Lăng tự mình biết, thêm vào việc anh rời đi một tháng, mà Tiêu Trình lại bận việc hai tháng, tính ra thì bọn họ đã có ba tháng không "giao lưu cảm tình",  không biết có phải ảo giác hay không nhưng Quan Lăng cảm thấy ánh mắt Tiêu Trình nhìn anh tựa như sói lớn đói bụng lâu ngày đột nhiên có được tảng thịt vậy.

Mà thân là tảng thịt kia, anh không nhịn được mà hơi co người: "Anh... Anh còn có bệnh trong người."

"Anh ngủ hai ngày rồi, sốt cũng lui, làm vận động một chút cũng giúp cơ thể khỏe mạnh."

Tiêu Trình đã bắt đầu động thủ lột đồ, Quan Lăng vẫn còn giãy dụa lúc cận kề cái chết: "Em xác định là chỉ "vận động một chút" thôi chứ?"

Lời này nói ra, cả Tiêu Trình cũng không tin, nhịn cười nói: "Không sao, thứ hai mới phải vào đoàn, trước đó Quan tiên sinh vẫn có thời gian nghỉ ngơi."

Mắt thấy hai người đã gần như trần truồng, Quan Lăng cuối cùng cũng không thể làm gì khác ngoài nói: "Thế thì cũng phải kéo rèm cửa vào đã chứ!"

Lần này Tiêu Trình đáp ứng vô cùng thẳng thắn, nhanh chóng kéo rèm cái roẹt, chặn lại hết thảy ánh sáng, trong phòng thoáng chốc từ ban ngày biến thành đêm tối, lại không lâu sau, trong bóng tối liền vang lên tiếng thở dốc không thể kìm nén.
Bình Luận (0)
Comment