Thời gian chiến tranh lạnh trong hôn nhân có thể ngắn hoặc dài, ngắn thì vài giờ, dài thì vài năm, thậm chí mười mấy năm. Nhưng hiếm có trận chiến chóng vánh như Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật.
Ví dụ như một lần xem phim truyền hình, Trương Vô Tật lấy tư thế người ngoài cuộc tấn công vào diện mạo, dáng người, gu ăn uống của nam chính, khiến Kỷ Đông Thiên tức giận. Cô tắt máy tính, bắt đầu tranh cãi với anh, nhanh chóng bị yếu thế, đành phải quay đầu làm lơ anh.
“Mình tuyệt đối sẽ không nói chuyện với anh ấy trước.” Kỷ Đông Thiên hạ quyết tâm trong lòng.
Vài phút sau, cô xoay đầu đọc sách, dùng hai tay nâng sách lên trên đầu, che khuất tầm mắt mình, cụp mắt xuống để tránh vô tình bắt gặp người bên cạnh.
Đáng ngờ là người bên cạnh không hề có động tĩnh gì, điều này khiến cô hơi kỳ quái. Cô định đặt sách xuống để xem xét tình hình, chợt nhớ lại một lần bị lừa trước đây, sau khi cô bỏ sách xuống thì lập tức đụng phải ánh mắt chờ thời cơ đã lâu của anh, sau đó nghe anh nói: “Đừng giả vờ nữa, em rõ ràng không ngừng nghĩ về anh.”…… Thật sự không có lòng tự trọng để nói.
Kỷ Đông Thiên kiên trì dùng sách che mặt, tự nhủ phải kìm chế, trừ phi anh xin lỗi, mình quyết tâm không nhìn vào mặt anh.
Nhưng thật sự kỳ quái, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, cứ như thể người ngồi bên cạnh biến mất trong không khí. Tầm mắt Kỷ Đông Thiên không khỏi nhìn theo cuốn sách đang chuyển động xuống dưới, lén lút nhìn sàn nhà, không có đôi dép mang trong nhà quen thuộc.
Anh ấy bỏ đi? Cô buồn bực, chậm rãi đặt sách xuống rồi tự hỏi, sau đó ngẩng đầu coi giờ, thình lình đụng phải một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt trong veo sáng ngời phản chiếu bóng cô. Cô thầm run sợ —— anh lặng lẽ trốn sau ghế sô pha từ khi nào? Để đợi cô ngước mắt lên và chụp lại biểu cảm hoảng sợ của cô?
“Theo quy tắc hôn nhân của chúng ta, sau khi đối diện với tầm mắt thì lập tức chấm dứt trạng thái không nói lời nào.” Trương Vô Tật bình tĩnh bổ sung, “Giống như lần trước, lần này cũng là em làm hòa trước.”
Kỷ Đông Thiên: “……”
Trương Vô Tật ngồi trở lại trên sô pha, duỗi cánh tay ôm vợ, “Nếu em muốn xem tiếp, anh sẽ miễn cưỡng xem chung với em.”
Một cử chỉ hào phóng của người chiến thắng.
……
Có một lần, họ cãi nhau vì bất đồng sở thích đối với quần áo cặp đôi mặc ở nhà, nhanh chóng phớt lờ nhau. Kỷ Đông Thiên trốn vào phòng tắm, khóa cửa lại, thoải mái ngồi trên nắp bồn cầu, cầm một quyển tạp chí lên đọc. Cô thầm nghĩ, lần này phải để anh gõ cửa cầu hòa, cô chỉ cần bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi là có thể thắng.
Nhưng năm phút sau, Kỷ Đông Thiên lại buồn bực, tại sao đã lâu mà Trương Vô Tật vẫn chưa có động tĩnh?
Chẳng lẽ tìm không thấy cô? Không biết cô đang trốn trong phòng tắm?
Cô thử ho khan, có ý ra hiệu sự tồn tại của mình, nhưng đáng tiếc không có lời đáp lại.
Cô chống cằm, tiếp tục chán nản chờ đợi.
Các nhà vật lý học nói không sai, thời gian dài hay ngắn phụ thuộc vào trạng thái tinh thần của con người. Chỉ trong vài phút mà dường như là mấy tiếng đồng hồ đối với người phụ nữ ngồi trên bồn cầu, khiến cô sinh ra chút ảo giác —— có một mùi hương bốc lên từ phòng tắm?
Cô thử ngửi, mùi hương càng lúc càng nồng, hóa ra là món mì sườn heo nấu nấm mà cô thích, cô lại ngửi một cách cẩn thận, hình như còn thêm một muỗng tương ớt, một muỗng sốt bò và vài giọt dầu ăn thơm ngon, trên mặt có rắc hành, gừng, tỏi, tiêu xay, bột thì là, và thì là…… Cô giật mình, cuối cùng cũng đứng dậy, mở cửa, cúi đầu nhìn thấy —— một tô mì sườn nấm được đặt trên khay gỗ, sườn được áo một lớp bột mỏng rồi mới chiên, nhìn sơ đã thấy rất ngon.
Cô vừa cúi xuống nghiên cứu thì thấy một cặp chân dài xuất hiện ở sau chén, sau đó cô ngước nhìn theo đường cong của đôi chân…… Nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng nắm chắc sự chiến thắng: “Em quên rồi à? Em chưa ăn trước khi cãi nhau.”
Ngụ ý là: Muốn đấu với anh? Tất cả điểm yếu của em đều nằm trong tay anh.
……
Kỷ Đông Thiên hối hận ngay tức khắc, cô đã quên điểm quan trọng nhất giữa thắng và thua —— phải ăn no bụng trước.
“Được rồi, đợi lần sau…… Ăn trước đi.” Cô mệt mỏi, duỗi tay kéo áo anh tỏ vẻ hòa giải, “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Ăn xong tô mì sườn, Kỷ Đông Thiên lấy lại lòng tự trọng tạm thời mất đi, chuẩn bị âm thầm chạy vào phòng tắm tiếp tục khóa cửa.
“Em có cần tráng miệng không?” Anh bưng một đĩa từ bếp đi ra, kịp thời nhắc nhở.
Cô phanh gấp, dừng bước, chậm rãi xoay người lại, ngửa mặt lên trời thở dài —— tại sao lúc trước mình muốn tìm một người chồng giỏi nấu ăn? Mì sườn nấu nấm, cua hấp, canh đậu hủ cá chuối, cơm niêu lạp xưởng, lòng xào nấm mỡ, canh lửa già, bánh canh giò heo…… Làm sao cô có thể đấu với anh?
Cô ủ rũ cụp đuôi, cam chịu ngồi xuống bàn ăn, anh tự tay cắt trái cây đặt trước mặt cô, còn đưa cô một cái nĩa nhỏ, nhân tiện vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Còn muốn ăn gì nữa? Nếu em làm cho anh vui, mỗi ngày em sẽ có điều bất ngờ.”
Một điệu bộ kiêu ngạo.
……
Một lần khác, họ không thèm nhìn nhau vì một chuyện nhàm chán. Lần này, Kỷ Đông Thiên không định nhận thua, cô chuẩn bị trừng phạt Trương Vô Tật, không chủ động trở về phòng ngủ. Vì thế, cô ở trong phòng làm việc một mình với một ngọn đèn sáng, làm PPT chi tiêu trong nhà tháng này, định làm từ từ đến sau 10 giờ, chờ Trương Vô Tật tới gõ cửa kêu cô về phòng ngủ.
Ai ngờ Trương Vô Tật rất bình tĩnh, nhìn cô ở trong phòng làm việc, bước ra ngoài mà không có ý kiến gì.
Qua khỏi 10 giờ, Kỷ Đông Thiên vẫn chưa bị thúc giục đi ngủ nên hơi nghi ngờ. Lẽ ra hôm nay là ngày chẵn, là ngày họ tiến hành tương tác tình cảm vợ chồng, Trương Vô Tật sẽ không để cơ hội này trôi qua vô ích, tại sao anh vẫn giữ được bình tĩnh?
Cô tắt máy tính, chớp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ anh đã quên?
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để nhìn lén, Trương Vô Tật đang ngồi trên sô pha tự mình chơi cờ vây.
Cô có chút nghẹn lời, nhìn dáng vẻ tập trung của anh, chắc phải mất nhiều thời gian, xác suất cô bị đẩy lên giường trong khoảng thời gian ngắn là rất thấp.
Mình có muốn nhắc anh ấy không? Cô do dự, thử đi ra ngoài hai bước rồi lùi lại ba bước, nghĩ rằng nếu thật sự mở miệng thì cảm thấy quá xấu hổ. Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định từ bỏ, quay vô lại phòng làm việc, thanh tâm quả dục sửa lại PPT các khoản chi tiêu trong nhà trong nửa năm…… Nhưng, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu, khoan đã, vừa rồi anh mặc sơ mi trắng mà cô thích nhất phải không?
Hình như rất đẹp trai?
Thật sự rất đẹp trai.
Siêu đẹp trai.
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên tim đập nhanh quá?
……
Trương Vô Tật cụp mắt chơi cờ, khóe mắt ngó thấy bóng người dưới ngọn đèn tường ngoài hành lang lúc ngắn lúc dài, trong đôi mắt trầm tĩnh hiện lên ý cười: phải công nhận rằng, cô ấy thật sự đáng yêu.
Nửa tiếng sau, Kỷ Đông Thiên lại lẻn ra, canh ở ngoài hành lang, do dự không biết có nên nhắc nhở anh không.
Tiến lên hai bước, cô thấy anh đang cầm một quân cờ, sau khi nhìn chăm chú, trong lòng cô hét lên vô sỉ: Anh cởi 3 nút áo sơ mi trên ngực từ lúc nào???
Cô vội thu lại ánh mắt, tĩnh tâm nào, tĩnh tâm nào.
Một phút sau, bên tai vang lên tiếng sột soạt, cô lại quay đầu nhìn lén mỗi tiếng nói và cử động của anh, phát hiện anh đã thu dọn bàn cờ và đặt sang một bên, đi về phía tủ đồ, tìm chăn rồi ném lên sô pha, sau đó bắt đầu cởi quần áo, tựa như chuẩn bị ngủ trên sô pha…… Cô trợn mắt, nghĩ thầm sao anh có thể vi phạm như vậy??? Trực tiếp cởi áo sơ mi, còn chuẩn bị đưa tay cởi quần dài…… Hai mắt cô mở càng lúc càng to, đôi tay áp vào vách tường không nhúc nhích như bị dính chặt. Trong lòng cô biết rằng không thể nhìn thêm, nếu tiếp tục sẽ bị phát hiện vị trí hiện tại của mình.
Đáng tiếc cô không nhích chân được, cả người như nặng cả ngàn cân, lưu luyến “cảnh đẹp” trước mắt cho nên cả người bị ghim chặt tại chỗ, ngắm chồng mình một cách đắm đuối.
“Em đứng đó nhìn cái gì?” Anh đột ngột đưa mắt về hướng cô.
“Anh, gần đây anh đi tập thể hình hả?” Cô hỏi.
Anh không phủ nhận, chỉ thờ ơ nhìn cô, “Sao đột nhiên hỏi điều này?”
“Không có gì, vậy đêm nay anh muốn ngủ sô pha à?”
Anh không phủ nhận, chỉ bình tĩnh nhìn cô, “Em có muốn anh ngủ trên sô pha không?”
“Tự anh quyết định, em đi trước đây.” Cô lấy lòng, xoay người thật nhanh.
“Đi à? Anh tưởng em tới đây là vì muốn ở cùng với anh.”
“……”
Được rồi, cô không thể rời đi.
Sau khi tương tác tình cảm kéo dài kết thúc, trời đã gần sáng, họ cùng nhau ngủ trên sô pha rộng rãi.
Kỷ Đông Thiên kiệt sức, nghe thấy bên tai có tiếng thì thầm: “Gần đây em lười tập thể dục phải không? Thảo nào thể lực giảm sút nhiều như vậy.”
“……” Đây là tiếng người à?
“Sau này khi nào chuẩn bị tốt mới mời anh.”
“……”
Khoan đã, cô mời anh khi nào? Cô đột nhiên cứng họng, rất muốn bò dậy tiếp tục tranh luận với anh, nhưng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, mí mắt nặng nề rũ xuống.
Trương Vô Tật nhìn người trong lòng đang ngủ say, duỗi ngón tay búng nhẹ lên mặt cô, “Ngủ say rồi.”
Một lần chiến thắng chắc chắn nữa, đương nhiên mọi thứ đều nằm trong dự kiến của anh.
Anh nhớ lại những cuộc chiến tranh lạnh với Kỷ Đông Thiên, lần nào anh nhận thua trước? Lần nào cô không tỏ vẻ là không thể rời khỏi anh?
Đáp án là không có lần nào cả.
……
Nhưng lần này, Trương Vô Tật phát hiện Kỷ Đông Thiên thật sự tức giận. Lý do rất đơn giản, sáng thức dậy, thấy không có ai bên cạnh, anh bước ra khỏi phòng ngủ, thấy trong phòng khách, phòng dành cho khách, nhà bếp, phòng tắm, phòng làm việc, phòng tiện ích và ban công không có ai. Không thấy áo khoác và giỏ xách của Kỷ Đông Thiên trên mắc áo, đôi giày ở huyền quan cũng không thấy, mọi việc trước mắt thực rõ ràng —— cô đã rời khỏi nhà.
Anh gọi di động của cô, tắt máy.
Anh gọi điện thoại đến nhà cô, đường dây bận.
Anh gọi di động của bạn cô, họ đều nói rằng cô không tới nhà họ, với sự quan sát hết sức nhạy bén của anh, họ không hề nói dối.
Cúp điện thoại, Trương Vô Tật vội vàng rời nhà, lái xe đi tìm vợ, trong đầu anh lóe lên một linh cảm —— cô về nhà ba mẹ ruột, mặc dù cô thường nói “Phụ nữ cãi nhau mà về nhà mẹ ruột thì chảnh quá, em không thèm làm vậy”, nhưng linh cảm của anh rất mạnh.
Lúc đang bị kẹt xe, Trương Vô Tật hối hận, tối hôm qua anh không nên chọc Kỷ Đông Thiên mất hứng. Lúc đó cô vô tình ngã xuống giường, đập trán vào góc giường, anh vừa xoa trán cho cô vừa lơ đãng mỉm cười, khiến cô ảo giác đó là nụ cười giễu cợt. Khi cô hỏi anh cười cái gì, anh cũng không nên kích thích cô bằng câu nói “Cười em ngốc”, kết quả là cô hất tay anh ra, nằm xuống và xoay người sang chỗ khác, không cam lòng lẩm bẩm một câu: “Hừ, nói em ngốc, vậy anh cũng không thông minh, nếu không, tại sao không đi tìm một người vợ tiến sĩ có chỉ số IQ trên 120?”
Lúc đó nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh cảm thấy cô đáng yêu, nhất thời quên mất đây là thời điểm nên nói lời ấm áp để xoa dịu cơn giận. Anh duỗi tay vỗ đầu cô, nói một cách trịch thượng: “Bởi vì ở bên em thì không cần phí não.” Coi như bắt nạt cô một chút mới vừa lòng.
Lúc này anh mới nhận ra rõ ràng mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Sự vô tâm của anh khiến cô hoàn toàn nổi giận, vì vậy sáng nay xách túi rời đi.
Trương Vô Tật đặt tay lên vô lăng, lần đầu tiên tự kiểm điểm bản thân, đưa ra kết luận: Đúng là anh đã nói lời cay nghiệt, làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Hôn nhân là do hai người quản lý, cần sự bình đẳng và tôn trọng, mặc dù chỉ số thông minh của anh đủ để áp đảo cô thì anh cũng cần kiềm chế đúng lúc để cô không cảm thấy khó xử. Anh từ tốn suy nghĩ. Nếu cô thấy lòng tự trọng bị tổn thương và đưa ra lời chia tay, anh sẽ rất hối hận.
Nghĩ vậy, anh bình tĩnh lại, tiếp tục lái xe về hướng nhà cô.
Đúng như dự đoán của anh, Kỷ Đông Thiên trở về nhà ba mẹ.
Mẹ Kỷ vừa mở cửa, thấy Trương Vô Tật thì lập tức nhíu mày, nói chẳng khách sáo: “Sao con cứ đối xử với vợ như vậy?”
Trương Vô Tật hơi ngạc nhiên, Kỷ Đông Thiên luôn che giấu khuyết điểm của anh với ba mẹ cô, không nói xấu bất cứ điều gì về anh, nhờ vậy, anh mới có thể vượt quá một cách thuận lợi, được ba mẹ cô cho phép ở bên cô.
Lần này, xem ra cô tức giận không nhẹ, đã đến trình độ phàn nàn về những uất ức của mình với ba mẹ. Anh biết nguyên nhân, cô hiểu lầm anh coi thường cô ngốc nghếch, thật ra không phải vậy. Nhưng dù thế nào, cô đã về nhà an toàn, anh rốt cuộc trút bỏ được nỗi bất an mơ hồ trong lòng, vui mừng vì cô bình an —— dù sao thì cô cũng là phần quý giá nhất của anh.
“Xin lỗi mẹ, là lỗi của con.” Trương Vô Tật nhận sai với người lớn.
“Xin lỗi cũng vô dụng, nếu con tiếp tục cưng chiều vợ như vậy, sau này vợ con sẽ càng ngày càng bướng bỉnh.” Mẹ Kỷ bất đắc dĩ nói thêm một câu, “Con không thể không có nguyên tắc, cứ nghe theo vợ mà không có điểm mấu chốt.”
“Mẹ đang nói cái gì?” Trương Vô Tật tỏ vẻ không hiểu.
“Không phải con thường để vợ con làm vậy hay sao?”
Trương Vô Tật không nói nên lời, đi theo mẹ vợ vào nhà, thấy Kỷ Đông Thiên đang ngồi xổm trong góc, mắt sáng rực ngắm nghía hai chú mèo con đang rúc vào nhau, liên tục nói: “Sao hai đứa dễ thương quá?”
Anh quay qua hỏi mới biết, vào lúc 5 giờ rưỡi sáng, Kỷ Đông Thiên mơ màng nhận được điện thoại của mẹ, nói là con mèo già trong nhà đã sinh hai chú mèo con rất nhỏ, cô hào hứng muốn tới xem ngay. Mẹ Kỷ phản đối, nói không cần gấp, cuối tuần nên ở với Vô Tật, từ từ tới xem mèo con cũng được. Nhưng Kỷ Đông Thiên không kìm được tính tò mò, cúp điện thoại và ra đón chuyến xe buýt ngoại ô đầu tiên để chạy về quê. Xuống xe, không may cô đụng phải một chiếc xe đạp đang xuống dốc, cô vội vã tránh ra, ngã xuống đất, sau khi đứng dậy thì phát hiện cổ chân rất đau, bởi vì pin của di động gần hết nên tự động tắt máy, cô đành phải nhảy lò cò về đến nhà, mẹ Kỷ thấy mắt cá chân đã sưng lên.
“Biết vậy sẽ không nói cho con nghe, mẹ tưởng con kết hôn rồi sẽ chính chắn hơn, không ngờ vẫn như một đứa trẻ.” Mẹ Kỷ trách móc con gái.
Kỷ Đông Thiên hết lòng nhìn mèo con, ánh mắt ngập tràn vui sướng, quên cả cơn đau ở chân.
Mẹ Kỷ còn lải nhải, “Tại sao Vô Tật không khuyên con? Nếu con thật sự muốn tới thì cậu ấy cũng nên chở con chứ.”
Kỷ Đông Thiên nói một cách đương nhiên: “Bởi vì anh ấy còn đang ngủ. Chẳng lẽ mẹ quên rồi à, mỗi ngày tan sở về nhà, anh ấy phải nấu món con thích, còn quét dọn vệ sinh nhà cửa, ngồi xem phim gốc với con còn làm phiên dịch. Trong hôn nhân, anh ấy bận lắm, cuối tuần để anh ngủ thêm. Hôm nay con lén chạy ra, anh ấy chưa biết đâu, ha ha, chờ sạc pin xong thì con gọi điện thoại cho anh. Mèo con dễ thương quá chừng, con không dám tới gần, sợ chúng nó dính mùi của con.”
“Thấy chưa, Vô Tật chiều con riết rồi hư, con cứ như một đứa nhỏ ngốc nghếch. Lần nào nghĩ cái gì thì muốn cái đó, cẩn trọng một chút được không?” Mẹ Kỷ lắc đầu, “Để mẹ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy, không thể nuông chiều con mãi.”
“Mẹ cứ thử đi, xem anh ấy có sửa không.” Kỷ Đông Thiên nói một cách vui vẻ, “Anh ấy cố chấp về mặt này lắm.”
Thì ra là thế.
Trương Vô Tật hiểu ra, sau khi thừa nhận sai lầm, anh đi đến trước mặt Kỷ Đông Thiên, xem xét vết thương ở chân cô trước, sau khi xác định không có gì đáng ngại mới ngồi xem mèo với cô.
“Hay là chúng ta sinh một đứa con nhé?” Kỷ Đông Thiên dựa vào vai Trương Vô Tật, nói một câu không đầu không đuôi.
“Em quên mất tối hôm qua chúng ta còn cãi nhau và chưa làm lành à?” Anh nói nhẹ nhàng.
“Ờ ha, em đang làm gì thế này?” Kỷ Đông Thiên bừng tỉnh, lập tức quay đầu đi, vẻ mặt căng thẳng, “Rõ ràng chúng ta đang cãi nhau.”
Không đợi Trương Vô Tật nói chuyện, cô hỏi thật lòng: “Nhưng em đã quên vì sao chúng ta cãi nhau, em phải giúp em nhớ lại, để em nhanh chóng tiến vào trạng thái.”
Trương Vô Tật nhìn cô, một lúc sau ôm cô vào lòng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đừng nghĩ. Là lỗi của anh, em không sai.”
“Thật chứ?” Kỷ Đông Thiên không ngờ anh sẽ chủ động nhận sai, trước đây anh đều lừa cô để cô làm hòa trước.
“Em hãy nghe anh nói. Anh chọn ở bên em vì anh thích em. Em đáng yêu, xinh đẹp, lạc quan và chăm chỉ, em có niềm đam mê cho cuộc sống, em tốt với mọi ngươi xung quanh mà không cần đền đáp. Em có vô số ưu điểm khiến anh rung động. Em khiến anh không còn cô đơn nữa. Bây giờ anh không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ ra sao nếu không có em.”
Kỷ Đông Thiên ngây người.
“Anh biết hiện tại em rất sốc và hoang mang. Thật ra anh cũng vậy, không hiểu sao tự nhiên nói những lời này.” Trương Vô Tật nhàn nhạt giải thích, “Cho nên em không cần đáp lại, đề tài này kết thúc ở đây.”
“…… Ờ.”
“Anh thích em.”
“…… Không phải đề tài này kết thúc rồi à, sao anh còn nói?”
“Ừm, câu cuối.” Anh hôn lên trán cô, “Anh thích em.”
Tác giả có lời muốn nói:Đây là một cặp mà dù cãi nhau cũng phải phát đường ~Mỗi chương Đông Thiên đều rớt vào “hố”, mỗi chương Vô Tật đều trêu chọc vợ…… Ớn hai người này quá ╮(╯▽╰)╭