Một thời gian trước đám cưới, Kỷ Đông Thiên trở nên lo lắng. Cô cân một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, tâm trạng rối bời và trôi theo những con số.
Trên thực tế, để thể hiện trạng thái tốt nhất trong ngày cưới, triển lãm sự thanh lịch xinh đẹp của áo cưới đuôi cá dài thướt tha, thắt eo, lộ vai, cô dâu tương lai này bày mưu tính kế ngoài mặt, nhưng đã mỏi mệt kiệt sức bên trong……
Tối nay, Kỷ Đông Thiên đứng trước gương rất lâu, nửa tiếng sau cũng chưa rời đi. Trương Vô Tật sợ cô bị trúng gió, đi tới đỡ vai cô, kiểm tra xem cô có bình thường không.
Kỷ Đông Thiên quay đầu lại hỏi: “Anh có phát hiện ra không? Hôm nay em khác ngày hôm qua.”
“Khác chỗ nào?”
Kỷ Đông Thiên dán mặt qua, nhưng Trương Vô Tật không nhận ra, cô đến gần sát, còn kiễng chân. Giây tiếp theo, gương mặt đã được anh hôn hai lần.
“…… Đừng nghịch mà.” Kỷ Đông Thiên vội vàng đẩy anh ra, “Anh mau nhìn mũi em nè.”
Trương Vô Tật vẫn không phát hiện.
“Bên trái cánh mũi, anh không thấy à? Có một cái mụn.”
Trương Vô Tật cuối cùng cũng phát hiện một hạt mè nhỏ, ẩn nấp ở chỗ rất nhỏ.
“Lúc ở tuổi dậy thì, em hay bị nổi mụn, bắt đầu từ vị trí này. Khi ấy cũng nhỏ như vậy, sau đó lan ra toàn bộ mũi.” Kỷ Đông Thiên vô cùng lo lắng, “Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng gần đây ăn rất thanh đạm mà.”
Trong đầu Trương Vô Tật không khỏi hiện lên những câu nói mớ mấy đêm liền, như “Đừng giết tôi”, “Đừng chặt ngón chân tôi”, “Cầm cái cưa kia ra”…… Anh rất hoang mang, đây là trạng thái bình thường của cô dâu tương lai hay sao? Không những không có khát khao ngọt ngào, mà còn có ác mộng đẫm máu.
“Anh đoán là em chịu quá nhiều áp lực.”
“Áp lực? Làm sao có thể như vậy?” Kỷ Đông Thiên cố nặn ra một nụ cười, tao nhã và bình tĩnh nói, “Em đếm ngược mỗi ngày, chờ đến ngày lãng mạn nhất trong cuộc đời em. Váy cưới quá đẹp, bây giờ em muốn mặc một chút cho đỡ ghiền.”
“Nó được treo trong tủ, để anh đi lấy.” Trương Vô Tật xoay người trong tích tắc.
“Anh dám đi lấy thử xem! Anh biết rõ eo của em còn chưa chuẩn bị tốt! Vì sao muốn làm nhục em!”
Trương Vô Tật không nói nên lời, vội vàng quay lại an ủi vợ.
Kỷ Đông Thiên nhào vào vòng tay của chồng ngay lập tức, nói những điều trong lòng: “Nếu biết sớm sẽ không đặt số nhỏ…… Em cho rằng mình có thể giảm cân nhanh chóng, không ngờ khó như vậy, em không dám ăn cái gì…… Bây giờ phải làm sao?”
“Có gì phải lo lắng? Thời gian còn nhiều, chúng ta cầm đi sửa rộng một chút là được rồi?” Trương Vô Tật đề nghị.
“Sửa kích cỡ? Chuyện nhục nhã như vậy.” Kỷ Đông Thiên do dự nho nhỏ, nhưng nghĩ đến chuyện không thể giảm thêm sáu cân trong một tháng, đành phải đồng ý làm vậy.
Tìm được biện pháp khắc phục, tâm trạng của Kỷ Đông Thiên dần dần bình tĩnh trở lại. Trương Vô Tật đi vào bếp làm một tô mì bò rau củ cho cô. Anh biết tối nay cô chỉ ăn một túi dinh dưỡng thay cơm, lúc này cô đói đến mức anh bắt đầu nghe thấy bụng cô réo liên miên không dứt.
Kỷ Đông Thiên nhìn chằm chằm vào tô mì bốc khói nghi ngút trước mặt, ngửi thấy mùi thơm đã lâu không gặp, nhanh chóng cầm đũa lên ăn hết, chưa đủ nên đi tới cái nồi nhỏ múc thêm một tô, bỏ thêm nhiều dấm và ớt cay, ăn xong toát mồ hôi, toàn thân thông suốt.
“Xem như giải độc. Ngày mai mụn trên mũi sẽ biến mất.” Kỷ Đông Thiên chậm rãi đánh răng, tự nói với mình trong gương.
Sau khi ăn no, tâm trạng cũng dễ chịu hơn, đêm đó Kỷ Đông Thiên ngủ rất say, trong giấc mơ còn nắm đùi gà cắn một miếng —— trên thực tế đó là bàn tay của người bên cạnh.
Ngày hôm sau, Kỷ Đông Thiên vui vẻ thức dậy, vui vẻ đi toilet, vui vẻ nặn kem đánh răng, hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy mình trong gương.
Trương Vô Tật nghe thấy tiếng động nên đi tới, không khỏi kinh ngạc nhìn mặt cô, nhìn kỹ mới phát hiện —— trên mũi của Kỷ Đông Thiên có thêm bảy cái mụn nhỏ.
……
Những ngày cuối tuần sau đó, Kỷ Đông Thiên không dám ra ngoài, đắp mặt nạ vị bạc hà cho mũi, nằm trên sô pha nói chuyện phiếm với mẹ trên WeChat.
Không ngờ vì một chút lơ đễnh đã bị mẹ kéo vào một nhóm. Cô nhìn kỹ, một nửa trong nhóm là người quen, cô không rõ lắm có quen nửa còn lại hay không, nhưng linh cảm không lành.
Ngay sau đó những người này bắt đầu tấn công cô bằng thông tin.
“Tiểu Đông Thiên, chúc mừng cháu lập gia đình. Thời gian trôi nhanh quá, nhớ năm đó dì đã từng ẵm cháu, ha ha. Hiện tại thế nào rồi? Chuẩn bị xong chưa?”
“Tiệc cưới có bao nhiêu món? Có mời người dẫn chương trình hay không? Phần thưởng cho các trò chơi là gì? Kẹo chocolate nhãn hiệu gì? Đem theo thú cưng được không?”
“Ông xã đã mua cái gì tốt chưa? Nhẫn bao nhiêu cara? Có đặt làm sườn xám không? Chiếc sườn xám mà cháu gái tôi mặc hôm đám cưới thật đẹp……”
“Lily, mau nói đi, hôm đó chuẩn bị mấy bộ trang phục? Sao không chịu tiết lộ gì cả? Muốn gây bất ngờ cho mọi người đúng không? Mau nói đi, nếu đụng hàng nhau thì xấu hổ lắm.” Lily là nhũ danh của mẹ Kỷ Đông Thiên.
“Đông Thiên, mẹ cháu nói rằng quan hệ giữa cháu và mẹ chồng rất tốt, tốt đến mức bà ghen tị, cháu không thể coi trọng người ngoài hơn, nhà mẹ ruột mới thương mình nhất. Cháu mau đọc một bài báo viết rất chi tiết có tên: Ngày sinh con mới biết ai là người thật lòng yêu thương mình.”
“Đông Thiên, bây giờ cháu nặng bao nhiêu?”
……
Tay Kỷ Đông Thiên run lên, cô ngồi dậy, mặt nạ trên mũi tuột xuống, cô nhanh chóng thoát khỏi trò chuyện nhóm.
Cảm thấy áp lực gấp bội ngay lập tức.
Một lúc sau, mẹ gọi điện thoại tới hỏi vì sao cô rời khỏi nhóm, làm vậy rất không lễ phép.
“Mẹ, con không sao, chỉ hơi mệt. Con xin lỗi, con và bạn mẹ thật sự nói chuyện không hợp, thật xấu hổ. Mẹ giúp con giải thích nhé, nhân tiện nói lời xin lỗi.” Kỷ Đông Thiên vội vàng cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn còn sững sờ.
Chuyện gì đã xảy ra? Dường như có ảo giác rằng toàn thế giới đang đợi cô xuất hiện? Chỉ cần có người tình cờ hỏi, cô lập tức lo lắng như thế.
Khi đang lo lắng thì bụng lại đau, Kỷ Đông Thiên chạy vào toilet, ngồi trên bồn cầu thở ngắn than dài, không biết phải làm sao.
Một cô dâu có ngấn mỡ ở eo, bảy cái mụn trên mũi, váy cưới cần thay đổi kích thước, liên tục gặp ác mộng…… Đây chính là cô.
Cô nhận ra sự thật, không hề ảo tưởng muốn gây ấn tượng cho bất kỳ ai, chỉ cần hoàn thành thủ tục vào ngày hôm đó.
Buổi tối, Kỷ Đông Thiên đề nghị ăn canh cá, Trương Vô Tật lái xe chở cô đến một quán chuyên về cá ở rất xa, cho cô ăn ba tô canh cá, ăn thịt cá phi lê trắng mềm như tuyết, cuối cùng đợi đến khi cô hài lòng mỉm cười.
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo trên con đường ven sông.
“Ông xã, em đã suy nghĩ kỹ. Thật khó để trở thành một cô dâu tuyệt đẹp. Tốt hơn hết em nên thoải mái chờ ngày đó đến, hôm đó em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, không cố tình thay đổi.” Kỷ Đông Thiên kéo cánh tay Trương Vô Tật, nhìn bầu trời đầy sao nói, “Đột nhiên nghĩ thông suốt, tâm trạng thư thái rất nhiều.”
Trương Vô Tật dừng lại, kéo cô qua, giấu cả người cô trong áo khoác và nói: “Vì sao muốn gây ấn tượng với người khác? Em không phải là cô dâu của anh hay sao? Lấy lòng một mình anh còn chưa đủ à?”
“Anh nói không sai, nhưng có nhiều người nhìn, nên hy vọng mình xinh đẹp hơn.”
Anh lặng lẽ nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên chóp mũi đỏ ửng dưới ánh mắt kinh ngạc của cô.
“Em đủ xinh đẹp rồi, anh chưa từng gặp người con gái nào xinh hơn em. Nói thật cho em biết, anh không mong chờ ngày cưới chút nào. Tưởng tượng cảnh em mặc váy cưới đó để mọi người chiêm ngưỡng, anh không hề vui. Khi em đếm ngược thời gian, anh hy vọng ngày đó sẽ đến muộn hơn.”
“Hở? Đây có phải là tiếng lòng thật sự của anh không?”
Trương Vô Tật gật đầu.
“Vậy sao anh không nói lúc chúng ta thảo luận? Em đoán anh có khả năng không muốn đám cưới, đã đề nghị với anh từ lâu, hay là chúng ta không làm? Dù sao đám cưới là để mọi người xem. Nhưng mà. Anh nói anh muốn làm.”
“Bởi vì anh không muốn phản đối những gì em thích.”
Kỷ Đông Thiên nhất thời không biết phải nói gì, nghĩ thầm chẳng trách mấy ngày nay anh ít nói hơn bình thường, hóa ra là lo lắng cô bị người ta nhìn. Cô suy nghĩ cẩn thận, vấn đề này…… Thật sự đúng là sẽ khiến anh thêm lo lắng. Vào mùa hè, cô mặc đồ mát mẻ khi ra đường, chỉ cần có người khác phái nhìn cô vài lần, anh sẽ ôm cô vào lòng, cản tầm nhìn của họ. Cô nhớ có lần cô đã giấu mình trong vòng tay anh, nấp suốt cả một phố đi bộ, chân không chạm đất…… Phải nói lại, ngày đó thì khác, cô nên được mọi người thưởng thức, bao gồm người lạ, cả nam lẫn nữ. Anh không thể luôn ôm cô không buông tay, không cho người ta xem cô dâu đúng không?
Nghĩ đến đây, Kỷ Đông Thiên nhìn chồng mình, đối với sự bình tĩnh, im lặng, tính chiếm hữu ngoan cố không thay đổi của anh không thể hiểu được…… Thật sự vừa ngọt ngào vừa buồn rầu.
Phải làm gì đây?
“Hay là, chịu đựng một chút là xong?” Đến lượt Kỷ Đông Thiên an ủi anh, “Hơn nữa váy cưới của em cũng không phải quá gợi cảm, chỉ hở lưng, vai và cánh tay mà thôi, váy dài đến mức không thể thấy ngón chân.”
“Cánh tay, vai và lưng,” Giọng nói của Trương Vô Tật giống như khắc trong gió lạnh, nhíu mày chậm rãi nói, “Còn, không, đủ, nhiều?”
“……”
“Tuy nhiên ngày đó em là vai chính, em có thể làm gì tùy thích, không cần nghĩ đến chuyện nhân nhượng anh.” Trương Vô Tật nói thêm, “Tất cả mọi thứ đều lựa chọn theo sở thích của em, anh không có phản đối.”
Kỷ Đông Thiên bật cười, không thể kìm chế muốn hôn anh.
“Nhưng chỉ có ngày đó, những ngày còn lại,” Trương Vô Tật dùng ánh mắt và suy nghĩ để “thăm dò” từng bộ phận mà anh quen thuộc, “Em chỉ có thể để một mình anh từ từ thưởng thức.”
Kỷ Đông Thiên ho khan, nhanh chóng phản bác anh: “Sao chỉ quy định em? Còn anh thì sao?”
“Ngay cả ngón tay mà anh còn không dễ dàng cho người khác xem.” Trương Vô Tật nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Anh là loại người mình không làm được lại yêu cầu người khác hay sao?”
Điều này thật sự không sai, Kỷ Đông Thiên đăm chiêu. Chỉ có người đàn ông như Trương Vô Tật mới có thể mặc áo dài tay, quần dài tối màu và tất, kéo khóa lên, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, bình thản đi trên đường vào một ngày nóng trên 38 độ. Chưa kể, ngay cả hai đứa bạn thân cuối cùng cũng biết Trương Vô Tật trông như thế nào sau khi nhìn thấy anh không dưới năm lần……
“Được rồi, em hứa với anh.” Kỷ Đông Thiên hết chỗ nói, ai kêu đây là người đàn ông mà cô chọn, cô đành phải nhịn.
Đi dạo xong, lái xe trở về, Kỷ Đông Thiên thả lỏng trên đường đi, dường như những rắc rối trong khoảng thời gian này không còn tồn tại nữa.
Trước khi đi ngủ, Kỷ Đông Thiên lấy hết can đảm mặc thử váy cưới, không ngờ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra, tuy phần eo tương đối bó sát nhưng không đến mức cần chỉnh sửa, chỉ cần cô thẳng lưng và hóp bụng cũng miễn cưỡng có thể mặc.
Cô xinh đẹp xoay một vòng tròn 360 độ nhìn mình trong gương, sau đó mới cho Trương Vô Tật đi vào xem, và kêu anh chụp hình.
“Ủa? Sao không cởi được? Ông xã ơi, anh giúp em kéo khóa kéo.” Kỷ Đông Thiên quay sang cầu cứu.
Trương Vô Tật đi tới, chậm rãi giúp Kỷ Đông Thiên cởi khóa kéo sau lưng, ánh mắt nhìn đường chỉ khóa kéo rõ ràng trên làn da trắng nõn dọc theo lưng, thật lâu không lên tiếng.
“Em có đẹp không?” Kỷ Đông Thiên quay lại, hỏi chồng với đôi mắt sáng ngời.
“Rất đẹp.” Chồng cô trả lời.
“Thật tốt quá, anh đưa hình cho em, ngày mai em gửi mọi người xem.”
Ngày hôm sau, Kỷ Đông Thiên gửi tấm hình do Trương Vô Tật chụp cho mẹ, không bao lâu sau mẹ gọi điện thoại tới: “Bé cưng, mẹ đưa hình cho mấy người trong nhóm xem. Con đẹp quá, mọi người đều khen, nói chưa bao giờ nhìn thấy cô dâu xinh đẹp như vậy.”
“Thật hở mẹ? Thực ra cũng tạm thôi, đó không phải là trạng thái tốt nhất của con.”
“À này, sao con không gửi hình của Vô Tật? Cậu ấy mặc vest nhất định rất đẹp trai, mẹ phải đưa cho bọn họ thưởng thức.”
“Mẹ, chẳng phải con đã từng nói với mẹ hay sao? Anh ấy không tùy tiện cho người ta xem……”
“Nói gì đó?” Mẹ ngắt lời Kỷ Đông Thiên, “Tất cả đều là người quen, nhất định phải giấu đến ngày cưới luôn à? Nếu con không đưa hình, họ cho rằng con tìm người xấu xí!”
Kỷ Đông Thiên nghĩ thầm cũng đúng, trả lời đồng ý. Chờ đến tối, sau khi Trương Vô Tật ngủ say, cô rón rén lấy di động, chụp lén gương mặt say ngủ của anh, rồi chạy vào toilet ngồi trên bồn cầu thêm bộ lọc.
Nào ngờ cô nhìn ngũ quan tinh xảo của anh, lông mi dài, mũi cao hoàn mỹ, đường môi lạnh lùng, ngắm một lúc lâu lại luyến tiếc cho người khác xem. Ngày hôm sau, cô tìm cớ dứt khoát từ chối yêu cầu vô lý của mẹ.
Trong chớp mắt, cô phát hiện mình đã bị Trương Vô Tật lây bệnh, bắt đầu lo lắng rằng người bạn đời của mình sẽ bị người ta nhìn trong ngày cưới. Hay là bảo anh ấy đeo mặt nạ? Tạo hình chú rể lộng lẫy nhưng bí ẩn, sẽ không quá đột ngột, cứ như vậy, các khách nữ sẽ không thể nhìn thấy mặt của anh…… Vừa sáng tạo, một công đôi việc, không tệ không tệ……
“Từ từ, mình điên rồi à? Sao lại biến thái như vậy?” Kỷ Đông Thiên lắc đầu, ra lệnh cho mình trở lại bình thường.
……
Nửa tháng trước tiệc cưới, Kỷ Đông Thiên lấy váy cưới trong tủ thử lại, không ngờ phần eo rộng thùng thình, hỏi mới biết là Trương Vô Tật lén cầm đi cải tiến cho cô.
“Vì sao phải sửa? Em rõ ràng mặc số nhỏ, có vẻ vừa gầy vừa xinh.”
“Có dấu khóa kéo trên da.” Không nghi ngờ gì nữa, đó là một trong những bộ phận anh thích nhất.
“…… Đâu có? Không có ai thấy.”
“Em chắc chứ? Đến tối, có một người sẽ nhìn thấy rõ ràng.”
“……”
“Đông Thiên, anh đã nói, người khác không quan trọng, em đừng tự làm khổ mình vì bọn họ.” Anh chậm rãi uống một ngụm cà phê đen, bổ sung thêm, “Đối tượng mà em muốn lấy lòng chỉ có mình anh.”
“……”
Tác giả có lời muốn nói:Bà con có thể tưởng tượng cảnh trao nhẫn giữa Đông Thiên và Vô Tật đeo mặt nạ……╮(╯▽╰)╭ Hai người này thật là, tính chiếm hữu không hề thua nhau.