Mùa Đông Sẽ Về

Chương 20

Tại ngoại ô thành phố A…

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, khung cảnh xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hẳn. Gió lạnh vẫn thổi, làm lay động những chiếc lá còn trên cây và cả những chiếc lá lìa cành, tạo nên những âm thanh lao xao. Thỉnh thoảng, tiếng kêu ồm ộp của một con ếch vang lên như làm đêm khuya càng thêm đáng sợ.

Khu vực quanh đây chủ yếu là nơi sinh sống của những người lao động bình thường, và lẽ dĩ nhiên là sau một ngày làm việc mệt nhọc, họ đã chìm vào giấc ngủ. Không ai hay biết, trong một căn biệt thử đã bỏ hoang gần đó đang có việc lớn xảy ra.

Trên sân thượng của tòa nhà, một nam nhân tuấn lãng lười biếng tựa mình vào chiếc ghế đế vương, ánh mắt hưng phấn như thú dữ nhìn con mồi của mình hướngvềphía hai cô gái đã bị trói và nhét vải vào miệng gần đó. Một tên thuộc hạ đeo mặt nạ bạc nhìn hắn, cung kính hỏi:

-Chủ nhân, nên xử lí hai ả này như thế nào?

Giọng nói nam nhân vang lên mang theo chút ý đùa, nhưng đối với hai người đang run rẩy ở dưới kia thì chẳng khác nào tử thần:

-Nên làm sao đây nhỉ?

Bọn người này dám động đến bảo bối tâm can của hắn, nếu cho họ chết dễ dàng như thế thì thật là chưa hết tội. Vẫn là cho bọn họ thêm “chút giáo huấn” thì hơn.
Người nam nhân cao ngạo như đế vương đang thản nhiên phán xét sinh tử của người khác dĩ nhiên chẳng là ai ngoài Nam Cung Lãnh. Anh đã đeo mặt nạ nên Vương Lăng và Sở Yên Chi không hề nhận ra. Sau khi đã điều tra lại những gì mà Âu Dương Vĩ gửi cho mình, anh ngay lập tức thực hiện trừng trị hai kẻ khốn kiếp kia. Nhìn đôi mắt của Vương Lăng và Sở Yên Chi toát lên sự sợ hãi cực độ, anh hài lòng kêu thuộc hạ lấy vải từ miệng họ ra, chuẩn bị nghe những âm thanh “tuyệt vời” nhất.

Sau khi tạm thời được giải thoát, họ chưa kịp mừng vội thì đã nghe thanh âm lạnh lẽo của tên ác ma kia vang đến bên tai:

-Các người có biết tại sao mình lại ở đây không?

Vương Lăng lắc đầu tỏ vẻ mình không biết. Còn Sở Yên Chi thì đã xanh mặt, tuyệt vọng tựa vào lang can. Nam Cung Lãnh bước lại gần Vương Lăng, đôi tay thô ráp niết mạnh cằm cô ta:

-Ngu ngốc như vậy, chẳng trách bị người khác lợi dụng làm tay sai.

Đôi mắt anh nhìn đến người còn lại, thản nhiên nói:

-Bất quá vẫn khá hơn là cái loại người có chút trí thông minh mà lại sử dụng bừa bãi. Loại người đó rất đoản thọ a.

Anh cao ngạo bước đi xa bọn họ, tựa người vào lang can ra điều suy nghĩ:

-Uhm, để tránh các người làm quỷ không minh bạch, hôm nay, tôi đặc biệt khai ân cho các người biết lí do vì sao mình bị bắt đến đây.

Giọng anh lạnh lẽo hẳn:

-Đó là vì các cô đã đụng đến một người không nên đụng.

Nước mắt từng giọt lăn trên mặt Vương Lăng. Người thần bí kia bắt bọn họ, là vì bọn họ đã làm hại Hạ Thủy Miên ư? Nhưng người đó vừa nói cô làm tay sai. Rõ ràng đâu có ai điều khiển cô.

Chưa để cô ta kịp nghĩ thông suốt, Nam Cung Lãnh đã nhấc môi cười đầy ma mị. Tiếc là nụ cười ấy đã bị mặt nạ dấu đi. Anh ung dung nói với thuộc hạ:

-Treo cổ chân Vương Lăng lên, cho cô ta nếm trãi chút sợ hãi đã.

Nhanh chóng, tên thuộc hạ kia cùng đồng bọn đã mang cô ta treo lên. Dây thừng một đầu treo trên xà nhà, một đầu buộc chặt vào chân Vương Lăng khiến cô ta bị treo ngược lơ lửng, đầu hướng xuống đất. Nhìn cô ta vùng vẫy lợi hại, Nam Cung Lãnh mới hài lòng bước đi, để lại cho cô ta một lời khuyên:

-Nếu cô muốn chết nhanh một chút thì vùng vẫy kịch liệt lên. Tin chắc rằng nếu rơi từ độ cao này xuống, nếu cô không chết thì cũng trở thành người thực vật.

Nhìn thấy con cờ của mình đã bị xử lí, Sở Yên Chi run bần bật. Biểu hiện đó của cô ta càng khiến đôi mắt khát máu của Nam Cung Lãnh hiện lên sự hứng thú nồng đậm hơn. Tất cả những kẻ làm tổn thương đến cô, tất cả những kẻ chia cắt anh và Miên Miên. Anhsẽgiết chết họ, từng người, từng người một.

Anh xoay người nhìn cô ta, gọi thuộc hạ:

-Mang thuốc 036 ra đổ vào họng cô ta, luôn tiện mang Mi Mi để cho cô ta từ từ “hưởng thụ”.

Nhanh chóng, một lọ thuốc màu xanh ngọc đã được đổ vào họng của Sở Yên Chi. Ả ta vốn đang nghĩ cách để trốn thoát, bỗng trong đầu lóe lên tia sáng. Thay đổi sắc mặt trong giây lát, ả cất giọng nũng nịu cầu xin:

-Anh tha cho em đi. Emsẽlàm tất cả để đền ơn anh.

Đôi mắt ả toát ra sự mê hoặc, bày tỏ ý định dùng thân thể mình để bảo toàn mạng sống. Điều đó càng khiến Nam Cung Lãnh chán ghét. Anhsẽkhông bao giờ chạm vào một người phụ nữ nào khác, trừ cô gái nhỏ của anh. Cô ta dựa vào đâu mà cho rằng thân thể bẩn thỉu của mình có thể lọt vào mặt anh đây. Đôi mắt anh cơ hồ nảy lửa:

-Cô nghĩ cô xứng sao?

Thuộc hạ của Nam Cung Lãnh cũng nhanh chóng trở lại, mang theo một cái lồng chứa một con trăn lớn. Con trăn lớn nhìn chủ nhân mình đầy mong đợi. Anh bật cười, vuốt vuốt thân thể trơn bóng của nó:

-Đồ chơi mới cho mày, Mi Mi.

Nó vặn vẹo thân mình như bày tỏ sự phản đối với cái tên không một chút oai vệ. Nhưng nhanh chóng, đôi mắt tam giác của nó đã nhìn Sở Yên Chi đầy hứng thú.
Ngay lúc cô ta sợ mất mật, anh càng hài lòng tiếp tục câu chuyện của mình:

-Nếu cô đã thích quyến rũ người khác như vậy, chi bằng thử làm Mi Mi của tôi hài lòng đi. Nó cũng là đực đó. À quên nói cho cô biết, lọ thuốc cô vừa uống không phải là thuốc độc. Chẳng qua nósẽkhiến cho cô cảm nhận được sự sợ hãi một cách rõ ràng hơn mà thôi. Chính xác hơn là nósẽphóng đại cảm xúc sợ hãi của cô lên gấp 10 lần.

Thuộc hạ của anh nhanh chóng quăng cô ta vào chuồng cùng con trăn lớn Mi Mi. Nam Cung Lãnh tựa người vào ghế, lắng nghe tiếng hét thảm thiết của cô ta truyền ra. Đến lúc cô ta ngất đi, anh mới phân phó với thuộc hạ:

-Quăng cô ta cho mấy gã ăn xin, để bọn họ muốn làm gì thì làm. Ít hôm sau cũng cho cô ta một phát súng kết liễu.

Vương Lăng nghe tiếng hét thảm thiết của Sở Yên Chi lòng đầy hối hận. Thì ra, cô ta chính là chủ mưu. Thảo nào cô ta luôn giả vờ làm chị em tốt với mình để rồi cứ nói xa nói gần rằng Thủy Miên luôn được mọi người đánh giá cao là nhờ đi đường tắt. Thì ra, cô ta chính là chủ mưu của mọi chuyện, cũng là người tung những tấm ảnh thân thiết của cô gái kia với Tổng giám đốc. Một loạt biểu tình của Vương Lăng làm sao qua được mắt của Nam Cung Lãnh. Anh bước tới gần cô ta, hỏi:

-Cô đang cảm thấy như thế nào?

Cô ta cười chua chát, trả lời.

-Tôi hối hận rồi. Bất quá việc ra như thế này cũng là do tôi ngu ngốc.

Nam Cung Lãnh lạnh nhạt ra lệnh cho thuộc hạ:

-Thả cô ta xuống.

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vương Lăng cảnh cáo:

-Vì cô không phải là chủ mưu, hơn nữa cũng hối hận nên tôi tạm tha cho cô lần này. Nếu cô dám nói nửa lờivềchuyện đêm nay hay tái phạm lần nữa, tôisẽtặng cho cô một cái chết thảm hơn Sở Yên Chi.

Mặc cho cô ta còn thất thần, Nam Cung Lãnh đã cùng thuộc hạ biến mất. Khi bước lên xe, anh cũng tháo mặt nạ xuống, để lộ ra nụ cười ôn nhu. Bé con, bọn người bắt nạt em, anh đã bắt họ trả giá rồi. Ngày mai, anh nên làm gì để cho em đừng buồn nữa đây nhỉ? Thế là suốt đêm hôm ấy, có một người không ngủ, lang thang trên khắp mọi trang web để tìm cách an ủi người con gái mình yêu thương.
Bình Luận (0)
Comment