Mùa Đông Sẽ Về

Chương 26

Những tia nắng cuối cùng của ngày cũng đã lùi đi, để lại cả bầu trời bóng đêm bao la cho thần bóng đêm ngự trị. Và đây cũng là lúc rất nhiều người bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Trong màn đêm, có một người ngồi trên xe phân khối lớn, tiến đến một bìa rừng nguyên sinh rồi dừng lại ở đó. Trước mặt anh ta là một nhà kho vững chãi.

Ven khu vực bên ngoài của một khu rừng nguyên sinh, một nhà kho lớn nghiễm nhiên xuất hiện khiến người ta cảm thấy không phù hợp. Và đêm nay, căn nhà kho vốn luôn im lìm ấy lại bật đèn sáng như một tín hiệu về một cuộc hợp bí mật.

Nam nhân thong thả tiến đến gần hơn, dừng lại trước một cây cổ thụ cách nhà kho ba bước, gõ nhẹ năm cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Đến trước cửa nhà kho, anh ta nhìn xuống dưới chân mình, vuốt đầu một con rắn lục vốn ẩn mình rất khéo giữa cỏ cây. Rất nhanh, con rắn đó vội vả bò đi và khi trở về, nó ngậm một chiếc chìa khóa. Dùng chìa khóa mở cửa, Nam Cung Lãnh ung dung bước vào bên trong.

Đây là một loạt cơ quan dùng để đề phòng bọn chó săn hoặc thế lực thù địch thâm nhập. Ở bên trong gốc cây cổ thụ kia chính là một nơi nhập mật mã, chứng tỏ người bước vào có tư cách tham gia hội nghị bí mật. Còn con rắn lục kia là một rô-bốt có khả năng cảm biến mùi hương trên cơ thể, từ đó phân biệt bạn hay thù.

Đừng nhìn nơi này có vẻ bình thường mà thả lỏng cảnh giác, bởi thực chất ẩn trong kiến trúc tầm thường của nhà kho là một loạt vũ khí hạng nặng được bố trí ngầm, nếu ám hiệu không đúng thì kẻ xâm nhập sẽ bị loại bỏ. Bên cạnh đó, dưới tầng gạch đá thô sơ bên ngoài của nhà kho là một tấn thép chống đạn dày 20 mm, đảm bảo sự an toàn cho nơi đây. Đối với thiết kế công phu này, anh cũng không khỏi thán phục đầu óc của tên tiểu tử Ám. Anh không chút nghi ngờ nếu hắn không là người thừa kế hắc bang, có lẽ đã lao đầu vào làm một nhà bác học điên chuyên nghiên cứu cơ quan ám khí cũng nên.

Khác với vẻ ngoài tầm thường, bên trong nhà kho được bài trí vô cùng xa hoa, tráng lệ. Đến lúc này, đã có không ít người có mặt ở đây. Ung dung bước đến, anh ta ngồi cạnh vị trí chủ tọa, bình thản hướng mắt nhìn lũ hồ ly sống lâu thành tinh, khóe mắt lóe lên từng tia sáng kì dị, liệu điều mưu toan.

Người đang thản nhiên an vị trên chiếc ghế chủ tọa kia chính là con trai độc nhất của bang chủ đương nhiệm, cũng là sát thủ trong top 10 của giới hắc đạo – Ám. Gương mặt hắn so với Nam Cung Lãnh càng thêm vài phần lãnh khốc. Hơn nữa, quanh năm rèn luyện giữa máu tanh khiến hắn có một khí thế sát phạt, gây áp đảo cho người ngồi đối diện mình. Hắn đạm bạc mở miệng:

-Các vị đều đã đại giá quang lâm, thật sự nể mặt.

Một lão hồ ly già có chút chần chừ nhìn hắn, e ngại hỏi:

-Chúng tôi đương nhiên phải nể mặt thiếu chủ, nhưng không biết hôm nay, triệu tập hết mấy lão già đây để làm việc chi?

Ám nhìn lão ta ra vẻ đa mưu túc trí, trong lòng không khỏi mắng to một tiếng. Rõ là một lũ già thành tinh, càng già càng chết nhát. Bất quá, hắn hiểu rõ bọn người này hơn ai hết, thong thả tiếp lời:

-Đương nhiên là có việc quan trọng. Bất quá sẽ có chút mạo hiểm.

Nghe đến hai từ mạo hiểm, nhiều người ra vẻ đắng đo suy nghĩ. Nhưng sống trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, hắn đương nhiên hiểu rõ bọn họ chỉ đang diễn kịch, hòng giành cho mình được lợi ích tối đa thôi. Mà chỉ cần có đủ lợi ích, đừng nói là có chút mạo hiểm, cho dù liều mạng già bọn họ cũng nhất quyết không từ nan. Hắn thong dong, nhìn sang Nam Cung Lãnh:

-Cậu nói với mọi người đi, Huyết.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp hướng về anh. Anh bình tĩnh, ngữ điệu không chút chuyển lay như đang nói đến một việc bình thường:

-Tiêu diệt thế lực Dạ Đế.

Toàn thể người có mặt trong nhà kho bỗng cảm thấy hít thở không thông. Dạ Đế - người từng là huyền thoại của hắc đạo, một đời kiêu hùng, dù đã lớn tuổi nhưng dã tâm vẫn còn bành trướng. Đành rằng thời gian gần đây, bị thế lực thần bí tấn công, khiến nhiều chuyến vận chuyển vụ khí thất bại làm thế lực ông ta có chút suy yếu, nhưng dù sao cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc gì. Tuy nói rằng,lực lượng của bọn họ mạnh hơn nhưng nếu ông ta liều mạng thì chưa chắc đã có thu hoạch gì lớn.

Nhìn thấy vẻ kinh sợ trong mắt họ, Ám không khỏi trề môi. Nếu không phải là lão cha già nhà hắn ngàn vạn lần căn dặn hắn không được thay máu(*), tuyệt đối bọn người này sẽ không còn ở đây để mà đắn đo chần chừ. Hắn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn:

-Chúng tôi đã mời mọi người hỗ trợ thì xác xuất nguy hiểm của kế hoạch này không phải quá cao.

Một lão già cẩn thận khác lại lên tiếng hỏi han:

-Vậy các cậu có thể cho tôi biết xác xuất thành công của kế hoạch là bao nhiêu?

Nam Cung Lãnh ra điều nghĩ ngợi, rồi mở miệng đáp:

-Tám thành.

Một trong những tên còn lại kêu lên tức giận, đập bàn:

-Các người dựa vào đầu mà cho rằng mình nắm chắc được tám thành. Đối tượng mà các người muốn tấn công là thế lực của Dạ Đế, không phải là một tổ chức tép riu xoàng xỉnh nào.

Những gã còn lại giữ im lặng, nhưng có thể dễ dàng nhận ra được bọn họ cũng không quá tin tưởng với những điều mà Nam Cung Lãnh vừa nói. Ám có chút nhức đầu, khẽ chau mài. Đúng là lần này Huyết hơi gấp gáp. Tuy nói hắn là người thừa kế của tổ chức này, nhưng dù sao hiện nay, hắn vẫn chưa nắm được thực quyền. Người mới mà hắn bồi dưỡng tuy được trọng dụng, nhưng tính về tiếng nói và nhân mạch quan hệ thì làm sao bằng mấy gã hồ ly thâm căn cố đế. Nhớ đến đây, hắn không khỏi nghiến răng kèn kẹt. Tên cha già chết tiệt, cứ viện cớ cho hắn không gian trưởng thành, bỏ mặt hắn lăn lóc với mấy gã hồ ly kia, hơn nữa còn phải đảm bảo bọn họ không mất một sợi lông nào hết. Thật sự không biết mấy tên kia là con ông ta hay hắn mới là con ông ta nữa.

Giọng nói của Nam Cung Lãnh vẫn vang lên, đầy điềm tĩnh, khiến cả những người có mặt ở đây và Ám bất ngờ:

-Dựa vào tôi là người thần bí mấy lần ngăn chặn việc làm ăn của Dạ Đế, đã đủ chưa?

(*) Thay máu: ý nói loại bỏ những người cũ trong tổ chức để thay thế bằng những người mới
Bình Luận (0)
Comment