Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 1

Không biết có phải là vì lý do thời tiết hay không, gần đây Sở Tâm Kiệt làm gì cũng không có tinh thần, đột nhiên cảm thấy có chút mù mịt.

Tuy rằng nền kinh tế bị ảnh hưởng bởi cơn bão tài chính, nhưng công ty vẫn thuận lợi vững chắc phát triển. Bởi vì cơ chế vận hành của công ty thuần thục chắc chắn, nên lão bản là hắn cũng không cần ngày ngày trấn thủ.

Sở Tâm Kiệt châm một điếu thuốc, thở ra một hơi, từng làn khói liên tiếp tản ra trong căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục. Liếc người bên cạnh một cái, Sở Tâm Kiệt lại cảm thấy vô lực.

Vì sao thân thể đã phát tiết rồi mà lại càng cảm thấy trống rỗng? Vẫn cảm thấy dường như có điều gì đó mà bản thân không thể nắm bắt.

Một bàn tay mềm yếu đáp lên tấm lưng dày rộng của Sở Tâm Kiệt, vuốt ve qua lại.

Sở Tâm Kiệt liếc mắt một cái, là một nam hài trẻ tuổi. Ngũ quan không phải đặc biệt xuất sắc, giữa chân mày mang theo điểm ngây ngô, lại giả bộ như đã trưởng thành.

“Jay, của anh thật lớn….” Thanh âm êm dịu đáng yêu vang lên.

Sở Tâm Kiệt như có như không mà cười một cái. “Thế nào, còn chưa đủ?”

Xoay người dập tắt điếu thuốc, Sở Tâm Kiệt lại bắt đầu hung hăng áp chế.

“Jay, chậm một chút…. A….”

Sở Tâm Kiệt nhắm mắt lại, ngăn cản chính mình suy nghĩ miên man, mồ hôi trong suốt từ hai má rơi xuống làn da trắng nõn. Đối phương tựa hồ bị mồ hôi cực nóng làm bỏng, hai chân cũng không tự giác mà mở rộng ra.

Sở Tâm Kiệt liều mạng va chạm, đợi cảm giác tuyệt diệu cuối cùng kia tiến đến.

Chờ lúc Sở Tâm Kiệt mở mắt ra đã là mười giờ sáng hôm sau.

Vị trí bên cạnh trống trơn không người.

Sở Tâm Kiệt không thể chịu được lúc mình tỉnh lại, bên người lại là một gương mặt xa lạ. Bởi vậy, mặc kệ chơi đùa đến thế nào, mặc kệ đối phương có cầu xin ra sao, sự thật này chưa bao giờ có người ngoại lệ.

Có lẽ nguyên nhân là ở hắn. Khi đó, người kia cho dù một lần cũng chưa từng ngủ lại. Cho dù chính mình mở miệng giữ lại, người kia vẫn không chút do dự rời đi.

Sở Tâm Kiệt nhìn trần nhà, lắc đầu.

Đi tắm nước lạnh một hồi, thần trí rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại.

Di động trên tủ đầu giường reo.

“Jay, tôi là Diệc Đồng. Tôi có nấu cháo đậu xanh với hạt ý dĩ”. Nam nhân nói.

“Chỉ sợ tối nay tôi không rảnh qua đó”. Tưởng tượng đến hai người kia, trong lòng Sở Tâm Kiệt lại dâng lên mất mát.

“Thế sao, vậy chờ cậu tan tầm tôi đem cho cậu”.

“Trời nóng như vậy, anh không cần phải chạy tới chạy lui, hiện tại tôi đến luôn vậy!” Sở Tâm Kiệt thật sự là bội phục sự săn sóc của người này. Mặc kệ là chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến mình. Đột nhiên cảm thấy, trong mắt nam nhân ấy, mình có phải là kẻ đáng thương hay không?

Sở Tâm Kiệt nhu nhu huyệt thái dương. Tối hôm qua uống không ít, hiện tại lại chưa ăn uống gì, tới đó ăn chút đồ thanh đạm cũng tốt.

Thành phố này tựa hồ chỉ có hai mùa. Mùa hè và mùa đông. Mùa thu cùng mùa xuân, người ta còn chưa kịp cảm nhận thì chúng đã biến mất.

Sở Tâm Kiệt đối với mùa hè thật sự là bất lực. Chậm chạp lại kéo dài.

Hàng cây ngô đồng hai bên đường um tùm xanh tươi, ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu rọi lên người Sở Tâm Kiệt.

Trên đường không có mấy người qua lại, thỉnh thoảng có một vài người đi bộ cũng đều là dùng ô che hết người tránh nắng. Năm đó khi mới tới thành phố này, Sở Tâm Kiệt đã phi thường kinh ngạc với quang cảnh mùa hè nơi đây.

Một tay Sở Tâm Kiệt điều khiển vô lăng, một tay cầm điếu thuốc.

Không xong! Sở Tâm Kiệt thầm kêu trong lòng. Đợi lát nữa đến mà để Diêu Diệc Đồng ngửi được mùi thuốc lá, thế nào cũng sẽ bị nghe giáo huấn một trận. Tuy rằng Diêu Diệc Đồng nói năng nhẹ nhàng, nhưng nhìn biểu tình thành khẩn trong đôi mắt của anh ta, trong lòng Sở Tâm Kiệt cũng sẽ có chút hối hận, tựa hồ đúng là mình đã làm chuyện không nên làm. Huống chi, anh ta đã thành công cải tạo một người khác.

Haiz, Sở Tâm Kiệt không khỏi thầm than trong lòng.

Đem cửa kính xe hạ xuống, để mùi thuốc lá trên người tản đi.

Tiếng ve kêu không ngừng truyền đến tai Sở Tâm Kiệt. Trời nóng như vậy, con người chẳng có lấy một chút khí lực, loài vật này lại vẫn cứ ương ngạnh như thế. Thật là kỳ quái.

Sở Tâm Kiệt bị âm thanh ồn ào làm phiền, trong lòng khó tránh khỏi có phần nóng nảy.

Mùa hè chết tiệt, sao lại đã tới rồi?

Người mở cửa cho Sở Tâm Kiệt là Diêu Diệc Chân.

“Sao cậu lại ở nhà?” Sở Tâm Kiệt cúi người đổi giày, theo bản năng mà đi hỏi han.

“Nhà của tôi, tôi muốn thế nào chả được”.

Sở Tâm Kiệt im lặng. Sáng nay trước khi ra ngoài đáng lẽ phải xem lịch mới đúng.

“Jay, cậu tới rồi!” Diêu Diệc Đồng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng theo cái bát.

Diêu Diệc Đồng đem bát cháo để lên bàn.

Sở Tâm Kiệt múc một thìa, đút vào miệng. Ngọt lành, mỹ vị, cháo được để lạnh vừa lúc có thể giải toả cơn nóng mùa hè.

“Ăn ngon đúng không!” Diêu Diệc Đồng nhìn Sở Tâm Kiệt ăn hết thìa này đến thìa khác, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thoả mãn.

“Hừ!” Diêu Diệc Chân biểu tình nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ Sở Tâm Kiệt còn định mở miệng, thấy vậy lập tức im lặng.

“Nào, tôi lấy cho cậu bát nữa”. Diêu Diệc Đồng tự nhiên nhận lấy cái bát không, chuẩn bị đứng dậy.

“Tôi tự làm được rồi”. Sở Tâm Kiệt ngăn Diêu Diệc Đồng lại, bằng không chính mình đúng là không biết phép tắc.

“Hạnh phúc lắm nhỉ!” Diêu Diệc Chân ở phía sau Sở Tâm Kiệt lảm nhảm.

Sở Tâm Kiệt không nói gì nhìn Diêu Diệc Đồng, Diêu Diệc Đồng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười với hắn.

“Mới sáng sớm đã dậy nấu cháo cho anh cơ mà”. Tiếp tục lảm nhảm.

Thì ra là thế, có người ăn dấm rồi.

“Em không phải cũng ăn đó thôi”. Diêu Diệc Đồng không rõ, chỉ là một việc nhỏ mà sao người này lại cứ như vậy.

“Em là thuận tiện”.

Sở Tâm Kiệt trở lại bàn ăn, tiếp tục vùi đầu ăn cháo, tính toán ăn xong thì rời đi luôn.

“Ai, tôi nói này, anh không phải cũng nên hồi tâm đi chứ?” Diêu Diệc Chân liếc mắt một cái, người này ăn đến là ngon lành, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

“Diệc Chân, Jay tự biết”. Diêu Diệc Đồng vội vàng nói vào, mỗi lần nhắc tới đề tài này Sở Tâm Kiệt sẽ lại trốn tránh.

“Tôi ăn xong rồi”. Mẹ nó, ai cần cậu lo. Sở Tâm Kiệt thầm mắng trong lòng.

“Jay, ngồi thêm lát nữa đi”. Diêu Diệc Đồng đã vài ngày không gặp hắn. Mấy hôm trước gọi điện bảo hắn đến nhà ăn cơm, đều bị hắn nói công việc bận rộn nên cự tuyệt. Kỳ thật, trong lòng Diêu Diệc Đồng hiểu rõ, đó đều chỉ là lấy cớ, rõ ràng trước kia không có chuyện gì cũng thường đến bên này.

“Công ty có việc”. Trả lời ngắn gọn. Không cần nhìn sắc mặt người nào đó cũng biết, chắc chắn là chỉ mong mình đi càng nhanh càng tốt.

“Ngồi đi nha!” Giọng điệu chua ê hết cả răng rồi.

Sở Tâm Kiệt hắc tuyến. Đây là cái khẩu khí gì! So với trực tiếp đuổi người còn khó nghe hơn.

“Diệc Chân, em có ý gì”. Diêu Diệc Đồng khó có khi lớn tiếng, ẩn ẩn mang theo tức giận.

“Cho huynh đệ hai người trò chuyện nha!” Diêu Diệc Chân vô lại giơ tay.

“Tôi thực sự bận, tôi phải quay về công ty”. Sở Tâm Kiệt nói xong, xoay người rời đi.

“Lái xe cẩn thận một chút”. Diêu Diệc Đồng dặn dò.

“Cũng đâu phải tay mơ”. Có người lạnh nhạt nói.

“Tôi đi đây”. Đổi giày, mở cửa, đóng cửa, một loạt động tác của Sở Tâm Kiệt đều rõ ràng dứt khoát.

Nhìn xem, mùa hè đúng là rất dễ làm cho người ta bốc hoả.

Sở Tâm Kiệt không có mục đích lái xe đi, không biết phải về nơi đâu. Đi công ty? Nguyên bản nhân viên còn đang vui vẻ nói chuyện, chỉ cần mình vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi. Về nhà? Rộng rãi trống trải, không có cảm giác.

Quên đi, đến Dạ Sắc vậy, giết thời gian.

Sở Tâm Kiệt ấn nghe điện thoại.

“Jay, thực xin lỗi”.

“Không có gì”. Sở Tâm Kiệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình của người bên kia.

“Kỳ thật, hoàn toàn không liên quan gì đến cậu”.

Xem ra Sở Tâm Kiệt thực vinh hạnh được làm vật hy sinh.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng biết Diêu Diệc Đồng không có khả năng phải chịu uỷ khuất, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.

“Tôi muốn đi làm”.

“Diệc Chân không thoải mái?”

“Tôi đã ở nhà nghỉ ngơi đủ lâu rồi, bác sĩ cũng nói mắt tôi đã không thành vấn đề”. Giọng nói Diêu Diệc Đồng dường như mang theo chút cô đơn. “Một người ở nhà cảm giác như phế nhân”.

Ngày trước, Diêu Diệc Đồng vì tai nạn mà để lại di chứng ở mắt. May mà phát hiện sớm lại được trị liệu thích hợp, cho nên mới thoát khỏi hậu quả đáng sợ.

Trên đời này, người yêu Diêu Diệc Đồng nhất chính là Diêu Diệc Chân.

Sở Tâm Kiệt hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Diêu Diệc Chân.

“Việc này anh không cần lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với Diệc Chân”. Sở Tâm Kiệt an ủi.

Mẹ nó, sớm đã cảnh cáo Diêu Diệc Chân phải dành nhiều thời gian ở bên Diêu Diệc Đồng. Tiền tài không phải chỉ là vật ngoài thân thôi sao, người yêu lại chỉ có một. Đứa ngốc Diêu Diệc Đồng này lại không có bạn bè, cũng không có gì tiêu khiển. Suốt ngày ở nhà đi chợ nấu cơm, quét tước dọn dẹp, so với nữ nhân còn biết chăm lo gia đình hơn.

Diêu Diệc Đồng tuy rằng cam tâm tình nguyện làm mấy việc này, nhưng là nam nhân chung quy vẫn sẽ muốn có thành công của riêng mình. Công việc chính là giá trị cụ thể thể hiện điều đó.

Sở Tâm Kiệt thở dài, hai tên ngốc này, rõ ràng là yêu nhau như thế mà lại không biết biểu đạt.

Giờ phút này, trong Dạ Sắc là một mảnh yên tĩnh, quán bar đã mất đi sự náo nhiệt ban đêm, chỉ còn lại một vẻ cô đơn. Mấy nhân viên đang quét dọn đại sảnh.

“Jay ca tới rồi!” Một nhân viên có quen biết với Sở Tâm Kiệt chào hỏi.

Sở Tâm Kiệt mỉm cười gật đầu, đối với người ngoài, hắn luôn bày ra một mặt ôn nhu.

Theo thói quen đi vào văn phòng phía sau quán bar, trực tiếp đẩy cửa.

“Mẹ kiếp….” Chỉ nghe thấy bên trong có người rít gào.

Sau đó, một người quần áo xộc xệch từ trong văn phòng chạy ra.

“Mẹ nó, trước đây không có ai dạy cậu trước khi vào phòng phải gõ cửa à”. Liêu Tân nghiến răng nghiến lợi nói, một bên sửa sang lại quần áo. Vất vả lắm mới có cơ hội, chỉ còn bước cuối cùng là tiến được vào đoá hoa kia, chỉ tại cái tên này phá đám.

“Trách tôi? Rõ ràng tự mình gấp gáp không kịp khoá cửa, may là bị tôi bắt gặp, nếu như là người nào đó, phỏng chừng cậu xong đời rồi”.

“Cũng không sợ đau mắt hột chết đi”. Liêu Tân mắng thầm, thật sự là không có cách nào, tên này nắm trúng điểm yếu của mình.

Một lát sau, cơn tức của Liêu Tân mới tiêu giảm.

“Khi nào Tiểu Thanh mới về?” Sở Tâm Kiệt có chút nhớ nhung tên dở hơi này, lúc cậu ta có ở đây sẽ không thấy yên tĩnh.

“Tôi mới gọi điện cho cậu ấy, hai ngày nữa sẽ trở về”. Liêu Tân không kiềm chế được biểu tình trên mặt mang theo tưởng niệm kín đáo.

Sở Tâm Kiệt cảm giác được biến hoá của Liêu Tân, nếu người kia tiếp tục xằng bậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận.

“Sớm thế này, ngọn gió nào đem cậu thổi tới đây vậy? Chẳng lẽ là đối với người tối qua nhớ mãi không quên?” Liêu Tân ném bao thuốc cho Sở Tâm Kiệt, chính mình đốt một điếu tự hút.

“Sao cậu lại hút thuốc?” Sở Tâm Kiệt không trả lời vấn đề, hỏi lại.

“Không hút sẽ phát điên mất”. Liêu Tân dùng sức hít vào mấy hơi, sau đó dập tắt đầu thuốc.

“Cai đi”. Sở Tâm Kiệt lười biếng nằm xuống sofa. Nếu nhân viên công ty mà nhìn thấy lão bản ngày thường tao nhã  lại có bộ dáng này, hẳn là sẽ được mở rộng tầm mắt.

“Nói sau!” Liêu Tân có điểm phiền toái. Trong phòng tuy rằng mát lạnh, nhưng không khí lại mang theo hỗn hợp khói thuốc lá, khiến cho căn phòng lại có điểm ngột ngạt.

Sở Tâm Kiệt không nói gì, một tay hắn gối sau đầu, chậm rãi nhả ra làn khói trắng.

“Liêu Tân, sống an ổn với Tiểu Thanh đi”. Người bên ngoài thích ở chung với Sở Tâm Kiệt, hoàn toàn đều là bởi vì hắn giữ suy nghĩ đúng mực. Mặc kệ đối phương là người giàu sang phú quý hay dân thường, Sở Tâm Kiệt đều có thể chiếu cố cẩn thận. Đơn giản mà nói chính là thoải mái cùng dễ chịu. Chính là, chính là người như hắn sẽ vĩnh viễn không cùng người khác thổ lộ tình cảm, vĩnh viễn đối với người ta duy trì ba phần khoảng cách, không thể phá bỏ. Mà Sở Tâm Kiệt có thể nói những lời này với Liêu Tân, mười phần là đã đem Liêu Tân coi như bằng hữu.

Thật ra, Liêu Tân không phải không buồn bực, cùng Tần Thanh kết giao không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn không thể nhìn thấu Tần Thanh.

Liêu Tân bảo Tần Thanh dọn đến chỗ của mình, Tần Thanh không nói hai lời liền rời khỏi ký túc xá.

Không nỡ để cậu mỗi ngày bắt xe buýt đi học liền mua xe cho cậu. Mặc kệ Liêu Tân tặng quà có giá trị hay không, Tần Thanh đều sẽ nhận, nhưng qua nháy mắt lại vứt sang một bên.

Nghỉ hè cùng Tần Thanh đến châu Âu nghỉ phép, Liêu Tân biết đó là lần đầu Tần Thanh đi máy bay, nghĩ đến cậu sẽ hưng phấn, nhưng Tần Thanh lại vẫn bình thản như không. Bất quá, khi hai người cùng nắm tay đi trên con đường rợp bóng cây ở Versailles, trộm ngắm gương mặt Tần Thanh, Liêu Tân biết, Tần Thanh là thực sự vui vẻ.

Chính là, cho Tần Thanh càng nhiều, lại dường như càng không thể nắm bắt được trái tim của cậu, Liêu Tân không phải không nhụt chí.

“Vậy còn cậu?” Liêu Tân hiểu được Sở Tâm Kiệt có ý tốt, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn kích thích hắn.

Gạt tàn đã chồng chất không ít tàn thuốc, trong phòng dần dần mờ ảo, khói thuốc lượn lờ.

“Tôi? Vẫn là chơi đùa nhân gian đi”.

“Jay, trái tim của Tiểu Thanh, cậu nói xem có đặt ở chỗ tôi không?”

“Tần Thanh là người đáng giá để cậu đối xử chân thật”. Sở Tâm Kiệt tin rằng Liêu Tân hiểu được ý mình. Đừng nhìn bình thường Tần Thanh hi hi ha ha, nhưng trong nội tâm lại trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. trong đôi mắt ngăm đen của cậu ẩn chứa những thống khổ qua năm tháng.

Hai người đều lặng lẽ tự ôm tâm sự của mình.

Rất nhanh, Dạ Sắc đã lại náo nhiệt.

Sở Tâm Kiệt xuyên qua cửa sổ trong suốt, nhìn đám người đang điên cuồng nhảy múa vặn vẹo trên sàn nhảy, vẻ mặt của mỗi người đều mang theo thoả mãn cùng say mê.

Một đám người tịch mịch!

Sở Tâm Kiệt không thể không thừa nhận chính mình đã bắt đầu già nua, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà bản thân hắn thích những mỹ thiếu niên, ôm lấy hy vọng ở trên người bọn họ tìm lại những gì đã mất đi.

Sở Tâm Kiệt tự cười giễu chính mình.

“Này, tôi đi đây”. Sở Tâm Kiệt quay đầu lại nói.

Liêu Tân rót một ly rượu, giơ về phía Sở Tâm Kiệt tỏ ý đã nghe được, sau đó một hơi uống cạn.

Xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, bên tai tràn ngập tiếng nhạc cùng âm thanh hô hào hỗn tạp.

Đau đầu, đầu đau. Đây là cảm thụ duy nhất của Sở Tâm Kiệt.
Bình Luận (0)
Comment