Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 10

Thân thể nhỏ bé của Lâm Dực được Lâm Thành Công ôm vào trước ngực, sau đó cả người cậu được tung lên cao, rồi được người đỡ lấy, cứ như vậy lặp đi lặp lại, tiếng cười vui tươi lanh lảnh phát ra từ miệng Lâm Dực, còn nhớ rõ hôm ấy là một ngày trời đặc biệt trong xanh, một chiếc máy bay bay qua còn để lại một cái đuôi khói trắng rõ.

Đào Du Du đứng bên cửa sổ nhìn một lớn một nhỏ đang vui đùa, mở miệng gọi. “Ăn cơm thôi!”

Cha con hai người hi hi ha ha ầm ĩ, rộn ràng lấp đầy cả hàng hiên nhỏ.

Tiếng cười tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai Lâm Dực, những điều tốt đẹp ấy loé lên rồi vụt qua, cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Chuông cửa vang.

Lâm Dực hồi tỉnh.

“Tiểu Dực”.

Lâm Thành Công đứng trước mặt Lâm Dực.

Lâm Dực cuộn bức hình đo đỏ trong tay lại, có vẻ như đang suy nghĩ.

“Ba định gọi điện nói với con một tiếng, ngẫm lại vẫn là qua đây gặp trực tiếp thì tốt hơn”. Lâm Thành Công tuy rằng đã gần sáu mươi, nhưng ngày thường bảo dưỡng tốt, nên sắc mặt hồng nhuận, quần áo cũng biết cách phối hợp, liếc mắt còn tưởng là người mới đầu năm mươi. Chính là tóc mai hai bên bạc trắng đã bán đứng nam nhân này, cũng là minh chứng rõ ràng cho sự vô tình của thời gian.

Lâm Thành Công thấy Lâm Dực không tiếp lời, xấu hổ cầm chén nước lên uống.

Lâm Dực chưa bao giờ cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt này. Trước kia gặp mặt, Lâm Dực không phải cúi đầu thì cũng là nghiêng mặt nhìn chỗ khác.

Chính là, đôi bàn tay này đã từng ôm mình, vỗ về mình. Lâm Dực cảm giác hốc mắt có chút ươn ướt.

“Tháng này ba chuẩn bị về hưu, cho nên ba cũng muốn tìm một cơ hội, đem con giới thiệu với bạn bè của ba”. Lâm Thành Công cũng không chắc chắn, ông đã phải chuẩn bị từ ngữ rất lâu mới dám đem những lời này nói ra.

“Đã biết”. Lâm Dực vẫn nhìn chằm chằm đôi tay của nam nhân.

Lâm Thành Công chú ý đến đường nhìn của Lâm Dực, ánh mắt cũng rơi xuống chính đôi tay mình.

Dưới ánh đèn, có thứ gì đó hơi lấp lánh.

Lâm Thành Công vô thức xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út. “Đeo đã thành quen”.

“Nếu đã yêu mẹ như vậy, vì sao phải làm ra chuyện tổn thương đến mẹ?” Suốt mấy năm nay, Lâm Dực chưa từng nói ra ý kiến của mình, nhưng sự lạnh lùng của cậu với Lâm Thành Công cũng tỏ rõ, cậu hận ông.

Từ nhỏ, tình cảm cha con đã bị chia cắt. Lúc cha mẹ tách ra, Lâm Dực cũng không khuyên can. Chính là Lâm Dực đã từng thấy qua nước mắt của mẹ, những giọt nước mắt khắc chế bi thương không mang theo tiếng động khiến cho Lâm Dực đối với nam nhân này vô cùng giận dữ. Nếu như mẹ có thể mắng rủa cha ở trước mặt Lâm Dực, trong lòng Lâm Dực còn có thể thoải mái một chút. Thế nhưng ngược lại, Đào Du Du chưa bao giờ ở trước mặt Lâm Dực nói xấu Lâm Thành Công.

Lâm Dực là từ miệng người bên ngoài mà biết được nguyên nhân cha mẹ chia xa.

Đơn giản chỉ là chuyện quan hệ bất chính của Lâm Thành Công. Người Trung Quốc rất chú ý tới ăn uống, bỏ càng nhiều tiền càng chứng tỏ thái độ của mình. Không cần biết trên bàn có rượu quý ủ bao nhiêu năm, nhưng bên cạnh nhất định phải có người đẹp như hoa như ngọc.

Người ta vẫn nói nam nhân là động vật dùng nửa dưới để suy nghĩ, Lâm Thành Công đã nghiệm chứng điều này.

Khi ngày hôm sau ánh nắng chiếu vào Lâm Thành Công say rượu vừa mới tỉnh, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác.

Lâm Thành Công cầm một xấp tiền lập tức đuổi người đi, trong lòng hối hận không thôi, chột dạ nghĩ đến vợ hiền đang ở nhà chờ mình.

Cứ tưởng rằng một đêm phong lưu cứ như vậy mà qua đi.

Lại không ngờ, người tính không bằng trời tính.

Một nữ nhân vác theo cái bụng to đến tìm Đào Du Du.

Đào Du Du chỉ hỏi Lâm Thành Công một câu. “Có đúng không?”

Lâm Thành Công từ đầu đến cuối không nói một câu. Nhưng từ ánh mắt né tránh và dao động của ông, Đào Du Du đã hiểu hết thảy.

Rời đi là kết cục duy nhất.

Đào Du Du mang theo Lâm Dực rời khỏi căn nhà kia, mà Lâm Thành Công thì thuỷ chung không chịu ký đơn ly hôn.

Lâm Thành Công có lúc đến thăm hỏi mẹ con Lâm Dực, Đào Du Du sẽ mở cửa cho ông. Lâm Thành Công cũng không nói gì, chỉ ngồi im uống ly trà rồi rời đi.

Người một nhà, sống hai nơi.

“Tiểu Dực, xin lỗi”. Nam nhân nhìn đứa con anh tuấn suất khí trước mặt, muốn bù lại thiếu thốn tình cảm trước đây cho cậu nhưng lại bất lực.

“Không cần xin lỗi tôi, người ông phải xin lỗi là mẹ”.

“Mẹ con là nữ nhân tốt, đáng tiếc ba không biết quý trọng. Lần này ba thông qua sự chấp thuận của bộ giáo dục, đầu tư xây dựng một khu vui chơi cho trẻ em ở tứ xuyên, sắp tới khởi công, ba sẽ tự mình đến đó giám sát. Mẹ con thích trẻ nhỏ, cho nên ba cũng muốn ở lại nơi đó, để trẻ con ở Giang Hải cùng bọn nhỏ ở nơi đó qua lại giao lưu với nhau”. Người đã già, có tiền thì cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa. “Ba biết con đối với công ty của ba không có hứng thú, nhưng ba đã ký tên vào văn kiện, con chính là cổ đông lớn nhất của công ty. Lâm Dực, đừng cự tuyệt”. Thứ duy nhất có thể cho Lâm Dực cũng chỉ có tiền tài.

“Kỳ thật, tôi rất hận ông. Ngày hội cha mẹ ở trường chỉ mẹ đến dự, đưa tôi đi công viên trò chơi cũng chỉ có mẹ. Tôi biết, ông nỗ lực kiếm tiền là để hai mẹ con tôi được sống tốt. Đáng tiếc, đây không phải là thứ mà chúng tôi muốn nhất. Cho tới bây giờ ông chưa từng hỏi qua chúng tôi, thứ ông cho có phải là thứ chúng tôi muốn hay không?” Lâm Dực thật sự muốn cười, nam nhân này phấn đấu cả đời, đến cuối cùng lại buông tay đơn giản như vậy. “Hiện tại, tôi có công việc, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của ông. Nam nhân cần sự nghiệp, nhưng người nhà vĩnh viễn ở vị trí số một. tôi rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ của mình, không muốn thay đổi”. Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc được ở bên cạnh người mình yêu thương?

“Tới bây giờ ba mới hiểu được điều này. Cho nên, Tiểu Dực, con có thể có mặt trong đó không?” Lâm Thành Công bức thiết hỏi han. (Câu trước Dực nói ‘người nhà vĩnh viễn ở vị trí số một’, ba ba hỏi Dực ‘có thể có mặt trong đó’ tức là trong cái vị trí số một đấy).  

Biết sai có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp hơn. Dù sao đây cũng là người đã cho mình sinh mệnh, Lâm Dực nhẹ nhàng gật đầu. “Có thể”.

Kỳ thật hận một người, đối với chính bản thân mình là sự tra tấn lớn nhất. Nếu buông chấp niệm, một lần nữa bắt đầu, biết đâu cũng là cho chính mình một cơ hội?

Cuối tuần, thật sự là hai từ tuyệt vời.

Sở Tâm Kiệt vùi đầu bận bịu xử lý công việc đã chất đống từ lâu. Nếu là trước đây, hắn sẽ phải cực lực áp chế nội tâm đang xao động nôn nóng. Mà hiện giờ lại ung dung hưởng thụ lạc thú trong công việc.

Diêu Diệc Chân gõ cửa rồi đi vào, biết rõ còn cố hỏi. “Đang bận?”

“Hỏi thừa”. Sở Tâm Kiệt ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên. Có thể vào văn phòng hắn mà không cần báo trước cũng chẳng có mấy người.

“Đã về sao không gọi báo một câu?” Diêu Diệc Chân tuỳ ý đùa nghịch chậu hoa nhỏ trên bàn làm việc của Sở Tâm Kiệt. Chậu hoa này là lan phượng vĩ, sức sống thật ương ngạnh, đã đặt ở đây được năm, sáu năm rồi.

“Đừng chạm”. Sở Tâm Kiệt lớn tiếng. Tên trước mặt này là sát thủ vạn vật, ngay cả xương rồng mà cũng bị cậu ta nuôi chết.

Diêu Diệc Chân bĩu môi, buông chậu hoa xuống, đặt mông ngồi vào sofa.

“Diêu tổng, café của anh”. Thư ký mỉm cười ngọt ngào, đem tách café đặt ở trên bàn.

“Tôi đến đây là đặc biệt để thưởng thức café Lisa pha đó”. Diêu Diệc Chân cầm lấy tách café, thưởng thức một ngụm.

“Diêu tổng thật biết ăn nói”. Lisa tao nhã cười cười, xoay người rời khỏi văn phòng.

Haizzz, vì sao nam nhân đẹp trai nhiều tiền đều là đồng tính chứ? Bảo nữ nhân sống làm sao đây? Lisa quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại, thở dài.

“Bộ dạng nói năng ngọt xớt đúng là đáng khinh”. Sở Tâm Kiệt khép văn kiện lại, tháo kính mắt xuống. Sở Tâm Kiệt bị cận thị nhẹ, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày nhưng khi làm việc thì sẽ dùng kính.

“Sao anh cứ đeo kính vậy, tôi thật sự không quen nổi. Cảm giác rất lãnh huyết”. Diêu Diệc Chân vuốt cằm, rõ ràng là cùng một người, vì sao lại có cảm nhận khác nhau thế chứ.

“Đến đây làm gì?” Chắc chắn không phải rảnh rỗi đến soi mói mình.

“Gặp anh nha!”

“Buổi tối tôi mang một người đến ăn cơm”.

“Ai?” Diêu Diệc Chân vẻ mặt bát quái. Tin tức động trời a, Sở Tâm Kiệt chưa bao giờ đưa người nào đến ăn cơm gia đình đâu nha!

“Lắm chuyện!” Sở Tâm Kiệt nhìn Diêu Diệc Chân đang hưng trí bừng bừng, tên này không đi làm ‘chó săn’ đúng là quá lãng phí.

Sở Tâm Kiệt vẻ mặt không chút gợn sóng.

Càng bình tĩnh càng có vấn đề.

Có thể thấy được, Sở Tâm Kiệt rất coi trọng người này. Bằng không, sao có thể đem ra giới thiệu?

Chính là muốn hai người kia tán thành thôi.

“Rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt trời rồi. Có người đại từ đại bi thu nạp anh, đúng là vì dân trừ hại”. Diêu Diệc Chân khoa trương giơ tay lên trời nói.

“Dở hơi”. Sở Tâm Kiệt bị chọc cười.

“Đói rồi, cùng nhau đi ăn đi”. Từ khi Diêu Diệc Đồng đi làm, nguyên bản bữa sáng phong phú của Diêu Diệc Chân cũng chỉ còn lại cháo trắng.

“Chờ một chút”. Sở Tâm Kiệt lấy điện thoại ra, nhắn đi một tin.

“Đúng là kỳ quan! Đường đường Sở đại tổng giám đốc thế mà lại đi nhắn tin”. Diêu Diệc Chân nghển mặt, rướn cổ nhòm nhòm di động của Sở Tâm Kiệt.

“Có điều luật nào quy định tôi không được nhắn tin à?” Sở Tâm Kiệt nhìn tin nhắn trả lời, cất di động.

“Hừ, không biết là trước kia ai đã khinh bỉ người khác nhắn tin?” Có một lần, Diêu Diệc Chân cùng Sở Tâm Kiệt ra ngoài ăn cơm. Cả một buổi Diêu Diệc Chân vẫn mải nhắn tin quấy rối Diêu Diệc Đồng. Lúc thanh toán, Diêu Diệc Chân còn hướng về phía nhân viên bồi bàn hất tóc một cái, mở miệng nói. “Bảo bối, tính tiền”. Lúc rời đi, Sở Tâm Kiệt cố ý đi cách Diêu Diệc Chân ba thước, ra đến ngoài cửa thì bỏ lại một câu, sẽ không bao giờ quay lại nhà hàng kia nữa, mặt mũi của hắn đã mất sạch rồi.

Hai người đi vào thang máy, Sở Tâm Kiệt ấn xuống tầng dưới.

Sở Tâm Kiệt nhìn gương, chỉnh lại quần áo.

Diêu Diệc Chân liếc người trong gương một cái, khoé mắt không kiềm được mà cong cong. Người này hẳn là có thể ổn định rồi!

“Anh rảnh thì đến gặp Liêu Tân đi”. Diêu Diệc Chân ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, thần sắc có chút ảm đạm.

“Có chuyện gì?” Đáy lòng Sở Tâm Kiệt nổi lên một tia bất an.

“Thiếu chút nữa thì có án mạng rồi”. Diêu Diệc Chân khởi động xe, thở dài.

“Nghiêm trọng vậy sao, Tần Thanh không có việc gì chứ?” Không biết là chọc điên Liêu Tân cái gì rồi?

“Hừ, tôi thấy Liêu Tân còn thảm hơn. Chính anh đến mà xem!”

Một bữa cơm trưa, Sở Tâm Kiệt ăn mà không yên lòng.

“Yên tâm, không chết được”. Mỗi người đều có số mệnh, sao có thể cưỡng cầu? Diêu Diệc Chân vốn dĩ không xem trọng chuyện giữa Liêu Tân và Tần Thanh. Tình cảm của bọn họ ngay từ khi bắt đầu đã không vững vàng.

“Không cần chó chê mèo lắm lông”. Cũng không biết thời gian trước là ai bị người khác lạnh nhạt. Sở Tâm Kiệt không muốn nhúng tay vào việc tư của người khác, nhưng là có rất nhiều chuyện cần người ngoài cuộc chỉ bảo.

“Sai thời gian, sai địa điểm, anh nói hai người gặp nhau như vậy liệu có thể kéo dài được sao?” Diêu Diệc Chân nhiều ít cũng biết chút chuyện nội tình.

“Chúng ta đều là người ngoài, cũng không thể tuỳ tiện bình luận”. Không phải ai cũng may mắn như Diêu Diệc Chân, từ lúc sinh mệnh bắt đầu đã được ông trời an bài cho một người luôn luôn ở bên.

“Tôi cũng chỉ để ý Diệc Đồng tốt là được”.

“Biết là tốt rồi”. Sở Tâm Kiệt buông đũa, châm một điếu thuốc. Hắn cũng đang ngẫm lại những lời Diêu Diệc Chân nói, sai thời gian, sai địa điểm….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Liêu Tân và Tần Thanh được tác giả viết riêng trong một truyện khác tên là < Mùa xuân ấm áp >
Bình Luận (0)
Comment