Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 13

“Đây là cái thế đạo gì chứ?!” Lão Tương than thở, tờ báo cầm trong tay run run.

Lâm Dực ngó qua, nhanh chóng liếc nhìn mấy tin tức.

“Ài, quá bất ổn, cướp bóc giờ lại ngang nhiên thế này!” Lão Tương gấp lại tờ báo, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Dực trở về văn phòng, trong lòng hơi hoảng.

Tiểu khu Đỗ Vũ ở vừa lúc nằm ngay rìa nội thành, người ở nơi khác đến rất đông. Mà báo đưa tin mấy vụ cướp bóc thường phát sinh ở những nơi đông đúc phức tạp như vậy. Lâm Dực có chút lo lắng đêm khuya Đỗ Vũ phải về nhà một mình, cậu mở miệng muốn đưa Đỗ Vũ về, đáng tiếc Đỗ Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi. Một người ở đông thành phố, một người ở tây thành phố, nếu đưa Đỗ Vũ về, Lâm Dực trở về cũng là quá muộn, huống chi lúc ấy xe buýt và tàu điện ngầm cũng nghỉ hết rồi.

Nhưng Lâm Dực bị mấy tin tức trên báo chí làm cho lo lắng, một nữ hài tử đi trên đường vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu Đỗ Vũ không đáp ứng, Lâm Dực chỉ có thể bảo cô phải tan tầm đúng giờ.  Kết quả, Đỗ Vũ liền thưởng cho cậu một ánh mắt xem thường, trách cậu việc bé xé ra to.

Đến lúc Lâm Dực gọi điện cho Sở Tâm Kiệt, còn chưa đợi cậu nói xong, Sở Tâm Kiệt đã đáp ứng.

“Có phải em rất phiền không?” Lâm Dực cảm thấy có chút áy náy. Từ trước đến nay, cậu không phải là người thích phiền toái đến người khác, nhưng với Sở Tâm Kiệt lại bất đồng.

“Nếu anh nói, anh rất biết ơn em vì đã tín nhiệm anh, như vậy có phải khoa trương quá không?” Trong lòng Sở Tâm Kiệt đích xác là vui vẻ, người mình thích hướng mình nhờ vả, như vậy chứng minh người đó đã coi mình như người trong nhà. Nếu việc gì cũng theo nguyên tắc phân chia rõ ràng, còn không bằng đi tìm một đối tác làm ăn còn tốt hơn.

Hơn nữa, làm cho Sở Tâm Kiệt càng vui vẻ chính là Lâm Dực đã mở ra cho hắn một cánh cửa, cho phép hắn chân chính tiến vào cuộc sống và công việc của cậu.

Đợi đến lúc bình tĩnh rồi, Lâm Dực nghĩ lại mà sợ. Đỗ Vũ liệu có phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Sở Tâm Kiệt không? Nếu như Đỗ Vũ biết được thì sẽ thế nào?

“Đỗ Vũ, bạn em lái xe đến đón, về cùng luôn đi”. Trong thang máy, Lâm Dực ngẩng đầu nhìn con số đang không ngừng thay đổi.

“Được”. Đỗ Vũ sảng khoái đáp ứng. Bận rộn cả ngày, giờ còn phải chen chúc trên xe buýt về nhà, đúng là sống không bằng chết. Vừa lúc có người cho đi nhờ, đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống.

Lâm Dực giới thiệu đơn giản cho Sở Tâm Kiệt và Đỗ Vũ một chút, hai người lịch sự mỉm cười chào hỏi đối phương.

Trong xe mở nhạc nhẹ, mí mắt Lâm Dực cũng nặng dần, đầu dần dần nghiêng về phía cửa xe. Sở Tâm Kiệt một tay giữ vô lăng, một tay đỡ cổ Lâm Dực chỉnh lại tư thế, tránh cho trán tiểu quỷ này phải tiếp xúc thân mật với cửa kính.

Sở Tâm Kiệt nhìn gương chiếu hậu, Đỗ Vũ đang mải ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Xe dừng lại, Lâm Dực cũng tỉnh, mơ mơ màng màng tạm biệt Đỗ Vũ.

“Mệt lắm sao?” Mấy ngày nay, tiểu tử kia cứ lên xe là sẽ chợp mắt một lát.

“Anh cũng biết mà, cả ngành bọn em đều đang chuẩn bị cho kế hoạch mới. Hôm nay một dự định, ngày mai một ý tưởng, đến lúc họp thì không thấy giúp đỡ hợp tác gì với nhau, chỉ biết phê bình sơ suất của đối phương”. Lâm Dực phụ trách một phần số liệu, kết quả ngày hôm sau lại không cần số liệu ngày hôm nay, cứ thế cứ thế lặp lại. Không phải Lâm Dực oán giận lượng công việc của mình gia tăng, mà là cảm thấy mình quá phí công, một mực chuyên tâm làm rồi trở thành vô dụng.

“Làm việc không vui?” Sở Tâm Kiệt ngẩng đầu, chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán Lâm Dực.

“Cũng không phải. Ít nhất, em đã học thêm được rất nhiều điều. Em nói cho anh….” Lâm Dực đột nhiên giống như một chú sóc con, hai mắt loé sáng, tay che miệng thần thần bí bí.

Sở Tâm Kiệt nhướn mày, yên lặng chờ đợi.

“Em tự mình lên một phần kế hoạch”. Không biết hắn có chê cười không? Bình thường thấy Sở Tâm Kiệt nhận điện thoại, Lâm Dực cơ hồ đoán được hắn là nhân viên cấp cao của công ty, nói không chừng còn là đạ Boss.

“Anh xem được không?” Bình thường Lâm Dực là người rất có trách nhiệm với công việc, kế hoạch mà cậu tự làm ra liệu sẽ thế nào? Sở Tâm Kiệt thật sự rất hiếu kỳ.

“Không được”. Lâm Dực nhất quyết từ chối.

“Vì sao?” Sở Tâm Kiệt có chút ngoài ý muốn, không phải là sợ lộ bí mật kinh doanh đấy chứ! “Vậy quên đi”.

Lâm Dực nhăn nhó. “Em sợ anh sẽ cười em”.

“Đồ ngốc, ai mà chẳng phải tiến lên từng bước một, nào có chuyện chỉ một lần đã thành công”.

“Được rồi, nhưng anh không được cười em”. Lâm Dực uy hiếp, nếu nam nhân này cười cậu, cậu sẽ xấu hổ vô cùng.

“Sao anh phải cười em? Em đây là đang tín nhiệm anh”. Sở Tâm Kiệt vuốt mũi Lâm Dực một cái.

“Đáng ghét”. Lâm Dực che mũi, hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang cười gian y như hồ ly kia.

Trong xe vang lên chuông điện thoại, Lâm Dực nhìn dãy số hiển thị, không hiểu sao lại thấy bất an.

“Lâm Dực…. cậu có thể…. Qua đây được không?” Đỗ Vũ ở đầu dây bên kia nói năng lộn xộn, còn mang theo điểm kinh sợ.

“Em lập tức đến”. Lâm Dực vừa dứt lời, xe đã quay 180 độ, phóng về địa điểm vừa mới tới lúc trước.

Cửa nhà Đỗ Vũ khép hờ.

Trên sàn nhà là Đỗ Vũ và mẹ của cô. Sắc mặt bà mẹ trắng như giấy, phải nhìn kỹ mới phát hiện ra lồng ngực còn phập phồng hơi thở yếu ớt.

“Lâm Dực….” Đỗ Vũ nghẹn ngào.

Lâm Dực ngồi xuống, chuẩn bị ôm lấy lão thái thái đã hôn mê.

“Chờ một chút”. Sở Tâm Kiệt cản lại, ngồi xổm xuống, cạy mở miệng lão thái thái, đem ô vật trong miệng tẩy rửa sạch sẽ.

“Anh làm cho”. Sở Tâm Kiệt nhẹ nhàng ôm người dậy. “Lâm Dực, em nâng chân của bà, tận lực giữ cho chân thẳng với cả người. Trong nhà có đá không?”

Đỗ Vũ luống cuống lau nước mắt, vội vàng chạy vào phòng bếp rồi lại chạy ra.

“Lấy hai cái khăn sạch bọc đá lại”.

Sở Tâm Kiệt cùng Lâm Dực đặt lão thái thái lên ghế. “Để đá lên đầu với gáy”.

Đỗ Vũ đã bình tĩnh lại, theo lời phân phó của Sở Tâm Kiệt để đá lạnh lên đầu mẹ mình.

Xe lao đi nhanh như chớp, nhưng lại dị thường vững vàng.

Rất nhanh sau đó, mẹ Đỗ Vũ đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Hành lang bệnh viện lúc đêm khuya âm u đáng sợ.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dực nhìn Đỗ Vũ đang ngồi trên ghế.

“Chị cũng không biết, vừa mới mở cửa ra đã thấy mẹ nằm trên đất”. Đỗ Vũ nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng kinh sợ. “Đều tại chị, khoảng thời gian này quá ít để tâm đến bà. Từ sau khi ba mất, bà liền trở nên cô độc lầm lì”.

“Đỗ Vũ, đừng tự trách mình. Bác gái cũng không muốn thấy chị như vậy”. Lâm Dực không khỏi đau lòng, Đỗ Vũ vừa mới vượt qua nỗi đau vì sự ra đi của ba, lúc này lại phải chịu thêm đả kích.

Đèn phòng cấp cứu tối đi.

“Bác sĩ….” Đỗ Vũ lập tức đứng dậy.

“Bệnh nhân bị cao huyết áp, may là trước đó đã được sơ cứu chính xác, nếu không cũng khó nói trước được. Hiện tại chờ bệnh nhân tỉnh lại là được rồi”.

Đỗ Vũ giống như quả bóng bị xì hơi, mất hết sức lực ngã ngồi xuống ghế.

“Chuyện còn lại để anh xử lý, em ở đây với cô ấy đi”. Sở Tâm Kiệt vỗ vai Lâm Dực, nhận lấy giấy nhập viện từ chỗ y tá. Mấy chuyện này Sở Tâm Kiệt đều có kinh nghiệm hơn với hai người kia.

Dưới ánh đèn huỳnh quang ảm đạm là nụ cười ôn nhu của Sở Tâm Kiệt, ấm áp như vậy, động lòng người như vậy.

Trong phòng bệnh, Đỗ Vũ giúp mẹ chỉnh lại góc chăn, nhìn hô hấp vững vàng của bà, trái tim rốt cuộc cũng yên ổn trở lại.

“Lâm Dực, cảm ơn….”

“Em cũng không làm được gì!” Nếu thật sự muốn cảm ơn, hẳn là nên cảm ơn nam nhân kia.

Đêm, thật sự quá dài.

“Ngày mai đừng tăng ca nữa, người cũng gầy đi rồi, làm gì có ai liều mạng vì công việc như vậy”. Sở Tâm Kiệt nhéo nhéo gương mặt Lâm Dực, xúc cảm vẫn tốt như trước.

Trong hành lang u tối, Sở Tâm Kiệt nắm lấy tay Lâm Dực.

“Chuyện kia…. Tối hôm nay, cảm ơn anh”. Nếu không có hắn, không biết mọi chuyện đã thành đống hỗn độn nào.

“Vậy đồng ý với anh, tối mai cùng anh đi ăn”. Sở Tâm Kiệt bắt đầu chơi xấu.

“Cũng được, anh còn chưa nếm qua tay nghề của em nữa”.

Rốt cuộc Lâm Dực còn bao nhiêu chuyện khiến Sở Tâm Kiệt kinh hỉ?

Sở Tâm Kiệt lại đến bệnh viện, chính là lần này đến thăm Liêu Tân.

Ngày đó khuyên giải xong, người kia liền vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bắt đầu lại, kết quả biểu hiện đầu tiên là xuất huyết dạ dày.

Sao không chết luôn đi? Sở tâm kiện nén giận oán hận.

Đến lúc nhìn thấy Liêu Tân sắc mặt xám trắng nằm trên giường bệnh, mọi lời trách móc tức giận trong bụng Sở Tâm Kiệt lại không nói ra được.

Người bên ngoài có khuyên giải thế nào, người trong cuộc vẫn cứ trầm mê trong quá khứ thì cũng vô dụng.

Sở Tâm Kiệt đem hoa tươi bỏ vào trong lọ, phòng bệnh trắng toát cũng sẽ không quá mức thiếu sức sống.

“Jay, có phải cậu đang chê cười tôi không?” Liêu Tân chưa bao giờ nghĩ tới, đời mình lại có lúc rơi vào cảnh khốn đốn bất lực như thế này.

“Người khác nghĩ sao không quan trọng, quan trọng nhất là cậu thấy thế nào”. Thật là, người bị bệnh IQ cũng giảm xuống âm vô cùng luôn.

“Tôi đã muốn bắt đầu lại lần nữa. Chính là….” Liêu Tân thở dài. “Tôi đến gặp Tần Thanh, thấy cậu ấy ở cùng một nam nhân khác, tôi đố kỵ đến phát cuồng. Nói ra không sợ cậu cười tôi, tôi thật sự rất thích cảm giác sau khi uống rượu. Giống như cậu ấy vẫn luôn ở bên tôi, chỉ có tự huyễn hoặc mình như vậy tôi mới yên lòng được. Tôi chán ghét thanh tỉnh, không có lúc nào là không phải đối mặt với sự thật cậu ấy đã rời đi. Cậu ấy cái gì cũng không lấy, cứ thế mà biến mất. Càng thống khổ là, đầu óc tôi không thể ngừng tưởng tượng cảnh cậu ấy ở bên người khác, thật sự….” Liêu Tân lấy tay che mắt, cười nhạo chính mình. Một đường đi tới quá mức thuận lợi, cho rằng việc gì cũng dễ như trở bàn tay. Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá nực cười.

Nói thật, Sở Tâm Kiệt cũng không ngờ tới Tần Thanh ở trong lòng Liêu Tân lại chiếm giữ vị trí lớn như vậy. Tên bạo ngược này thế nhưng lại tự hành xác mình?

“Hà tất gì phải vậy?”

“Nhưng trái tim tôi không chịu được, rất đau”. Liêu Tân ấn ngực, tựa hồ tại giờ phút này, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.

“Người ta đã chia tay với cậu rồi, ở bên ai cũng không còn liên quan tới cậu. Cậu có tiền đồ chút đi được không? Trên đời này cũng không phải chỉ có một Tần Thanh”.

“Cậu ấy là do ông trời phái tới để trừng phạt tôi”.

“Liêu Tân, cậu đã bao giờ tỉnh táo nghĩ lại, vì sao Tần Thanh phải rời khỏi cậu? Rõ ràng cậu ta có thể đi từ lâu, vì sao phải chờ tới tận hôm nay?”

Liêu Tân im lặng.

“Lý do cậu ta muốn đi Mỹ có nói với cậu sao?”

Liêu Tân vẫn bảo trì trầm mặc.

“Có phải còn chưa đợi cậu ta nói xong, cậu đã nổi điên động thủ đánh cậu ta?” Sở Tâm Kiệt quả thực là muốn đánh tên này mấy nhát. “Cậu ta căn bản là bị chính cậu đuổi đi. Nếu thật sự muốn đi, cậu ta việc gì phải dài dòng nói với cậu? Có lẽ là cậu ta đang trưng cầu ý kiến của cậu? Mà cậu căn bản còn không cho cậu ta cơ hội nói hết. Liêu Tân, ngẫm lại đi, có phải như vậy không?”

Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê. Nguyên bản, Sở Tâm Kiệt cũng không muốn nói ra, để cho cái tên không biết quý trọng người khác này chịu chút đau khổ cũng tốt. Nhưng hôm nay thấy hắn ta dở sống dở chết, lại có chút thương hại không đành lòng.

“Có lẽ cậu nên đi đâu đó một thời gian, ngắm cảnh vật khác, gặp người khác, biết đâu có thể buông được”.

Chai truyền dịch đã cạn, Sở Tâm Kiệt nhấn chuông gọi y tá, sau đó vỗ vai Liêu Tân rồi rời đi.

“Sở tiên sinh!” Phía sau có người gọi.

“Xin chào!” Thái độ của Sở Tâm Kiệt vẫn lịch sự trước sau như một.

“Ngày hôm qua, thật sự rất cảm ơn anh”. Đỗ Vũ vặn tay, đỏ mặt nhìn nam nhân nhã nhặn nhưng lại mang theo chút xa cách trước mặt.

“Không cần cảm ơn, cô là bạn của Lâm Dực mà”. Tiểu tử kia không phải chỉ một lần nhắc tới Đỗ Vũ trước mặt hắn, cậu nói Đỗ Vũ đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong công việc.

“Thật sự rất cảm ơn anh”.

“Bác gái tỉnh rồi chứ?” Mặc kệ là với ai, Sở Tâm Kiệt sẽ luôn cư xử kín kẽ, không để lộ ra cảm xúc chân thật.

“Tỉnh rồi”. Đỗ Vũ dù có ngốc thế nào cũng sẽ nhìn ra khí tràng vô hình quanh nam nhân này không phải là người bình thường.

“Vậy là tốt rồi”. Sở Tâm Kiệt nhìn đồng hồ.

“Anh có việc bận thì mau đi đi”. Đỗ Vũ rất tinh ý.

“Vậy sau này gặp lại!” Sở Tâm Kiệt lịch sự từ biệt.

Đỗ Vũ nhìn bóng dáng Sở Tâm Kiệt càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Thật may mắn, lúc cần giúp đỡ có người ra tay….

Về quảng cáo
Bình Luận (0)
Comment