Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 22

Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, nếu không thể rời bỏ, vậy thì cả đời gắn bó bên nhau đi.

Lâm Dực không thể lay chuyển được Sở Tâm Kiệt, cuối cùng phải mang theo đồ đạc bắt đầu cuộc sống cùng hắn ở chung.

Mỗi sáng tỉnh lại dưới nụ hôn của nam nhân, Lâm Dực mơ mơ màng màng để mặc hắn tuỳ ý đòi hỏi, thường thường sẽ cọ sát đến bốc hoả luôn. Cuối cùng, Lâm Dực vội vội vàng vàng đến công ty, lại còn bị muộn, mấy ngày gần đây tâm tình lão Tương không tốt, lại có cớ để mắng cậu.

Đỗ Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Dực, Lâm Dực đỏ bừng cả mặt, nam nhân đáng giận kia….

Giữa trưa, người kia gọi điện đến, Lâm Dực thẹn quá hoá giận không thèm nghe, chỉ nhắn lại một tin. “Đang bận, đừng có làm phiền em”.

Hết giờ làm, chiếc xe quen thuộc đã chờ sẵn ở góc đường cũ.

Lâm Dực phẫn nộ ngồi vào trong xe, gương mặt nghiêm túc.

Sở Tâm Kiệt đương nhiên là nhận ra Lâm Dực khác thường, chẳng lẽ công việc không suôn sẻ? Hay là xích mích với đồng nghiệp?

Sở Tâm Kiệt nghĩ nghĩ một hồi, mở miệng. “Sao không thấy Đỗ Vũ?” Dạo gần đây, Đỗ Vũ có tham gia một lớp thể hình, vừa lúc tiện đường với bọn họ.

Nhớ lại cái cười mỉm hôm nay của Đỗ Vũ, đến giờ da mặt Lâm Dực vẫn còn như bị thiêu cháy. “Quan tâm như vậy, sao anh không tự đi mà gọi cho chị ấy?”

Trong lòng Sở Tâm Kiệt giật mình, tiểu tử này, khó có khi khẩu khí nóng nảy như vậy. “Sao vậy?”

Lâm Dực nghiến răng nghiến lợi, nghẹn đỏ mặt, nửa ngày mới phun ra một câu. “Đều tại anh…. Hại em….”

Sở Tâm Kiệt nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ của Lâm Dực, đại khái cũng đoán được bảy tám phần.

“Được rồi được rồi, là anh sai”. Nam nhân cầm lấy tay Lâm Dực, trong mắt lộ vẻ thỉnh cầu.

“Nhưng em cũng có chỗ sai, mới sáng sớm đã quyến rũ anh, là nam nhân đều chịu không nổi”. Rốt cuộc, người này lại thành nạn nhân?

Lâm Dực buồn bực giãy khỏi tay Sở Tâm Kiệt. “Anh đúng là tên cuồng sếch!”

Xem ra thật sự tức giận rồi, Sở Tâm Kiệt vội vàng cầu xin. “Về sau anh sẽ tận lực khắc chế”.

“Tận lực?” thanh âm Lâm Dực lập tức cao lên mấy đề xi ben. Nghĩ lại thì đúng là cậu cũng có trách nhiệm, không đi cản nam nhân này lại.

Lâm Dực nhụt chí.

Trước kia Lâm Dực đã đáp ứng nấu cơm cho Sở Tâm Kiệt, đến bây giờ vẫn chưa làm. Dù sao cơm bên ngoài có tinh xảo mỹ vị thế nào vẫn khuyết thiếu cảm giác ấm áp từ gia đình.

Vì thế, Lâm Dực tính toán xem lát nữa đi siêu thị nên mua gì.

Sữa nhất định phải mua, đây là đồ uống mà Lâm Dực thích nhất. Còn có bia mà Sở Tâm Kiệt thích nữa. Nhưng uống nhiều bia lạnh không tốt cho dạ dày, về sau phải dần dần giới hạn hắn uống ít lại.

Khăn giấy, nước rửa tay, kem đánh răng. Đúng rồi, lưỡi dao cạo râu cũng nên đổi.

Một đống đồ phải mua.

Đến siêu thị, hai người cùng nhau đi chọn đồ.

Sở Tâm Kiệt hoàn toàn không có quyền lên tiếng, Lâm Dực thì như chú ong miệt mài mua đồ.

Lâm Dực cầm trong tay hai túi hải sản tươi, so đi so lại, mà trong mắt Sở Tâm Kiệt thì chúng chẳng khác gì nhau.

“Cái này mới hơn!” Lâm Dực dứt khoát.

Đến quầy hoa quả, Lâm Dực cẩn thận chọn xoài. Nhéo nhéo vỏ ngoài, đưa lên chóp mũi ngửi rồi thả vào trong xe đẩy.

Sở Tâm Kiệt thích nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm Dực, thích bộ dáng chú tâm vào việc gì đó của cậu.

Trong tim ấm áp, cước bộ lại thêm nhẹ nhàng.

Lâm Dực từ phòng bếp gọi. “Ăn cơm thôi!”

Sở Tâm Kiệt từ thư phòng lập tức đi ra.

Trong không khí phiêu tán mùi đồ ăn, Sở Tâm Kiệt gảy cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn  Lâm Dực. Được một người tự tay làm cơm cho mình, cái cảm giác thoả mãn khi được chiếu cố này, sao có thể không hạnh phúc?

Ăn cơm xong, nam nhân nhận nhiệm vụ rửa bát. Lâm Dực nhìn chồng bát đĩa đang ở trong tình trạng nguy hiểm kia, thở dài.

Choang~ Cái thìa rơi xuống đất lăn hai vòng, chết yểu tại nhà.

Xem ra, có một số việc thật sự là cần thiên phú!

Lâm Dực bưng hoa quả, gõ cửa thư phòng.

“Nhà của mình, còn gõ cái gì mà gõ”. Nam nhân ở bên trong không hờn không giận nói một câu.

“Em sợ quấy rầy anh làm việc”.

“Hoan nghênh đến quấy rầy”.

Trên bàn làm việc có bày một phần tư liệu bằng tiếng nhật, Lâm Dực để đĩa hoa quả xuống, dự định quay lại phòng khách chơi game.

“Ở đây với anh!” Nam nhân vươn tay giữ Lâm Dực lại.

“Không tiện lắm”. Lâm Dực liếc đống văn kiện một cái, bên trên viết rõ: Định hướng ba năm tiếp theo – công ty Du Nhiên.

Sở Tâm Kiệt nhìn theo tầm mắt Lâm Dực, lúc này mới hiểu được. “Ngay cả anh cũng là của em rồi….”

Lâm Dực hết nói nổi, nam nhân này.

“Em xem xem, có ý kiến gì?” Sở Tâm Kiệt đem văn kiện nhét vào tay Lâm Dực. “Công ty này em cũng có phần, em phải giúp anh”.

“Lúc trước, có phải vì em nên anh mới ra tay tương trợ không?”

“Ngốc! Em không cần hiểu lầm anh và ba em có giao dịch mờ ám gì. Tình cảm của chúng ta không có gì liên quan đến vật chất hết”. Lâm Dực bị nam nhân ôm ngồi trên đùi, văn kiện đã sớm bị ném qua một bên.

“Tiểu Dực, nghỉ quốc khánh chúng ta đi gặp ba mẹ em được không?”

“Vâng”.

Sở Tâm Kiệt nhéo nhéo mũi Lâm Dực, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.

Ngày mai, sẽ lại tươi đẹp.

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment