Lúc Lâm Dực rời khỏi công ty, mặt trời chạng vạng vẫn còn nóng như lửa đốt.
Từ nhỏ Lâm Dực đã thích mùa hè, mùa hè mang đến rất nhiều niềm vui mà mùa đông không thể có. Đối với Lâm Dực mà nói, tất cả những gì tốt đẹp nhất với cậu đều phát sinh vào một mùa này. Hơn nữa, Lâm Dực là đứa nhỏ được sinh ra vào mùa hè.
Mùa hè có thể mặc quần áo mỏng, không cần phải khoác thêm một đống áo dày khác như mùa đông. Mùa hè có thể không lo lắng gì bơi lội ở trên con sông nhỏ, cho dù chỉ biết bơi kiểu chó nhưng vẫn rất vui vẻ. Mùa hè có thể thoả thích ăn lẩu đến mồ hôi đầm đìa, rồi sau đó cảm giác từng lỗ chân lông đều nở ra, rất thư sướng. Huống chi, mùa hè còn có dưa hấu và nho mà Lâm Dực thích nhất, chỉ có ở vào thời điểm này, hương vị của chúng mới là ngon nhất.
Trước đây, trong vườn nhà Lâm Dực có một cây nho, dây nho quấn đầy khung mái hiên. Chiều tối ngồi dưới mái hiên ăn cơm, cảm nhận từng cơn gió lùa qua. Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát rồi đem dưa hấu từ dưới giếng nước vớt lên, bổ dưa hấu ra, Lâm Dực ôm lấy một nửa quả, dùng thìa khoét phần ruột mát lạnh bên trong, ngọt đến tận tim gan. Từng chùm nho phía trên đỉnh đầu khe khẽ lay động theo gió, có khi Lâm Dực nóng vội không chờ được nho chín thì đã hái xuống ăn, cho nên khi ấy, cả gương mặt nhỏ nhắn của cậu đều nhăn nhó như ăn phải khổ qua.
Mùa hè bây giờ đã thay đổi rồi, Lâm Dực cảm thấy thật thương tiếc.
Lâm Dực còn đang mải suy nghĩ xem cơm tối nên giải quyết như thế nào thì có tiếng nhạc đơn điệu truyền đến.
Người đi đường bên cạnh nhìn nhìn Lâm Dực.
Lâm Dực lúc này mới nghĩ ra, đó là tiếng chuông từ điện thoại mới mua.
Vừa nhìn dãy số gọi đến, Lâm Dực đã cảm thấy đau đầu, thật sự là phiền toái.
“Lâm Dực, tối nay anh có rảnh không?”
Lâm Dực bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, dưới chân không tự chủ mà đá đá mấy chiếc lá rụng trên đường. “Có chuyện gì?”
“Em nhớ anh”.
“Cô không phải là gọi sai số rồi đấy chứ?” Lâm Dực trong lòng khinh thường, nữ nhân đúng là loài động vật phiền phức.
“Lâm Dực, em thích anh mà!” Thanh âm đối phương mang theo tiếng khóc.
Lâm Dực đảo cặp mắt trắng dã, nữ nhân này rốt cuộc có đầu óc hay không. Bất quá chỉ ăn vài bữa cơm, hơn nữa lần nào cũng có người đi cùng, nói chuyện với nhau còn chưa quá mười câu, chính mình sao lại may mắn được cô ta coi trọng chứ?
“Lâm Dực, em thật sự thích anh!”
Thực xin lỗi, hạnh phúc của cô không có sự tham dự của tôi. Nhưng Lâm Dực không thể nói như vậy, đối với nữ nhân dù sao cũng phải uyển chuyển.
“Chúng ta không hiểu biết đối phương”. Lâm Dực suy nghĩ, nói bừa ra mấy lý do.
“Nếu em có thể làm bạn gái anh thì chúng ta sẽ có cơ hội hiểu nhau. Hơn nữa, anh cũng không có bạn gái”. Đối phương tựa hồ đã hiểu lầm lời của Lâm Dực.
Hiển nhiên đối phương đã điều tra chi tiết về Lâm Dực, Lâm Dực phẫn nộ hét lên. “Tôi có bạn gái hay không không liên quan gì đến cô”. Trực tiếp cúp máy.
Căn bản ngay cả diện mạo đối phương Lâm Dực cũng không nhớ rõ, thật sự là mạc danh kỳ diệu.
Mới đầu Lâm Dực còn lo lắng đối phương dây dưa không chịu buông tha, không nghĩ tới đối phương lại không gọi lại.
Lâm Dực đúng là số con rệp, máy tính trong nhà bị lỗi, cứ không ngừng tự khởi động lại. Lâm Dực đã thử qua mọi biện pháp, nhưng cái máy tính này lại vẫn cứ thích làm theo ý mình.
Vốn dĩ Lâm Dực cũng muốn nâng cấp máy tính, nhưng kế hoạch lại xảy ra biến hoá. Có ít tiền thì đã đem đi mua di động mới rồi, xem ra chỉ có thể chờ đến tháng lương tiếp theo.
Hôm nay tan làm, cậu trực tiếp đến quán net.
Gần đây Lâm Dực lại thích chơi CF, một ngày không chơi là chân tay liền ngứa ngáy. Lúc mới học đại học vì ham mê chơi CS mà trốn học, vì thế phải học lại một môn. Về sau nhận ra không thể quá trầm mê, Lâm Dực mới chặt đứt ý niệm này trong đầu. (CF: đột kích. CS: counter-strike)
Nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, Lâm Dực chơi xong mấy ván rồi về nhà.
Lấy chỗ tiền lẻ ra xem, vừa đủ để ăn một bát mỳ lạnh. Cũng chỉ có mùa hè mới có thể ăn được món đặc sắc này.
Lâm Dực gọi một phần mỳ lạnh cỡ lớn. Đem bơ lạc rắc lên trên mỳ, Lâm Dực bắt đầu xì xụp ăn. Đầu lưỡi nhấm nháp, lúc này mới phát hiện ra mình đã đói lắm rồi.
Lâm Dực lau miệng, thanh toán tiền rồi ra khỏi quán.
Dường như sắp mưa, Lâm Dực ngẩng đầu nhìn trời đêm.
“Lâm Dực, phải không?” Phía sau bỗng có người hung tợn hỏi.
Lâm Dực dừng cước bộ, quay đầu lại.
“Mẹ nó, tao tìm mày đấy!”
Lâm Dực còn chưa kịp hiểu rõ ràng, cổ áo đã bị người ta túm lấy, còn nghe được tiếng vải bị xé rách.
Lâm Dực theo bản năng tránh né, tránh được một tay này lại không tránh được một nắm đấm từ tay khác đấm tới.
Khoé miệng vừa đau vừa nóng, còn có chất lỏng gì đó lưu lại.
Lâm Dực bị đánh cho lảo đảo vài bước, vươn đầu lưỡi liếm đi vết thương ở khoé miệng.
“Mấy người có phải nhận nhầm người rồi không?” Lâm Dực hỏi, đáy lòng cực lực khắc chế lửa giận.
“Mẹ nó, hại em gái tao ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt chính là thằng nhãi mày!” Đối phương hung thần ác sát gào lên, vẻ dữ tợn trên mặt vì phẫn nộ mà co rúm hết cả lại. “Đánh nó!” Vừa dứt lời, vài người từ phía sau lập tức xông lên.
Lâm Dực bây giờ mới phản ứng lại, vấn đề là nữ nhân kia tên gì cậu cũng đã quên mất rồi. Tai bay vạ gió a!
Xem ra không thể giải thích được, chỉ còn một cách, chạy!
Lâm Dực co giò chạy như điên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, người phía sau vẫn đang đuổi theo, vừa đuổi vừa chửi.
Tiếng sấm rền dữ nổi lên bốn phía.
Vừa lúc phía trước có một chiếc xe đang dừng đèn đỏ, Lâm Dực lập tức bổ nhào đến.
“Lái xe!” Đột nhiên có người mở cửa xe, trực tiếp chui vào.
Sở Tâm Kiệt chưa kịp phản ứng, nhưng thân thể đã lập tức hành động theo lời đối phương. Xe lập tức chuyển bánh, lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành tiếng vang, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Sở Tâm Kiệt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vài người đàn ông đang điên cuồng đuổi theo, bất quá, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Ánh đèn đường bên ngoài hắt vào trong xe, lúc mờ lúc tỏ.
Sở Tâm Kiệt lúc này mới nghiêng đầu quan sát đối phương. Người nọ tê liệt ngã nằm xuống ghế, hai mắt gắt gao nhắm lại, lông mi nồng đậm cong cong khẽ run run. Chiếc mũi thẳng giờ phút này đang bận rộn hô hấp dữ dội. Hàm răng cắn chặt môi dưới, tựa hồ như đang cố gắng khắc chế điều gì. Cổ áo đã bị xé rách một phần, lộ ra cần cổ duyên dáng, hợp với nửa ngực bên trên, da thị trắng nõn bại lộ trong không khí, xương quai xanh vì chủ nhân đang kịch liệt thở dốc mà cũng hiện rõ, gợi cảm lại xinh đẹp.
Cho dù bây giờ đang chật vật, khoé miệng hơi sưng, vết máu vẫn còn lưu lại, nhưng cũng không thể giấu đi vẻ anh tuấn của người này.
Sở Tâm Kiệt khẽ huýt sáo trong lòng, là một nam hài xinh đẹp.
Tiếng chuông điện thoại không phải của Sở Tâm Kiệt ở trong không gian nặng nề vang lên.
“Shit!” Nam hài mắng một câu, sau đó mở mắt. Đó là một đôi mắt sáng trong lấp lánh, dường như có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm, hết thảy đều mang theo linh động.
Sở Tâm Kiệt không khỏi nuốt nước miếng, đây chỉ là một loại bản năng thuần tuý. Sở Tâm Kiệt đã gặp qua đủ loại hình động lòng người, quyến rũ có, đáng yêu có, thanh thuần có, cuồng dã có. Mà người này, lại đem những thứ đối lập nhau ấy tập trung một cách hài hoà trên người mình.
“Đừng có làm phiền tôi nữa!” Lâm Dực hét một câu, sau đó lập tức cúp máy, di động nắm chặt trong tay.
“Cảm ơn anh!” Nam hài tựa hồ lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện bên cạnh còn có một người khác.
“Nhấc tay chi lao”*. Sở Tâm Kiệt hướng đối phương cười một cái. (*tiện tay giúp đỡ một việc nhỏ nhặt, không đáng kể đến)
“Dừng xe!”
Kít! Sở Tâm Kiệt lập tức giẫm phanh.
Còn chưa chờ xe dừng hẳn, nam hài đã mở cửa xe, ngồi xuống vệ đường nôn thốc nôn tháo.
Sở Tâm Kiệt yên lặng xuống xe, đến thùng xe lấy ra một chai nước khoáng.
Nam hài vẻ mặt trắng bệch, rốt cuộc cũng không còn nôn nữa. Sở Tâm Kiệt mở nắp chai nước, đưa đến trước mặt nam hài. Nam hài vô lực ngẩng đầu, đối với Sở Tâm Kiệt mỉm cười cảm kích một cái.
Trái tim của Sở Tâm Kiệt hơi nảy lên một chút.
Nam hài nhận lấy chai nước, im lặng súc miệng, chuẩn bị đứng lên. Có lẽ vì ngồi xổm quá lâu hoặc là sức cùng lực kiệt, cả người cậu lảo đảo. Sở Tâm Kiệt vội vàng đỡ lấy, cả người nam hài mềm nhũn dựa vào trước ngực Sở Tâm Kiệt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa nãy trên người đối phương rõ ràng tản ra một loại khí tức lạnh lùng, vậy mà bây giờ chỉ có vô lực cùng bối rối.
Đem nam hài dìu đến ghế sau, đối phương vòng tay gắt gao ôm lấy bụng mình.
“Cậu không sao chứ?” Sở Tâm Kiệt có phần kinh ngạc vì chính mình lại đối với một người không quen biết quan tâm như thế.
Nam hài vô lực lắc đầu. “Mặc kệ là ai, vừa ăn no xong lại chạy nhanh đều sẽ bị thế này”.
“À, là như vậy sao”. Sở Tâm Kiệt vô tình mà hiểu được tình huống của đối phương.
“Phiền anh cho tôi xuống ở giao lộ phía trước, cảm ơn”.
Tán cây ngô đồng ở hai bên đường đã bắt đầu bị gió thổi tung, từng hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống. Cơn mưa đầu hè này rốt cuộc cũng đã tới rồi.
Bên ngoài gió lớn rít gào, người qua đường vội vàng chạy nhanh, chiếc ô trong tay cũng bị gió thổi lật ngược.
Cần gạt nước trên xe liên tục ngăn cản nước mưa hắt tới, hết thảy bỗng trở nên mông lung.
“Tôi đưa cậu về nhà”. Sở Tâm Kiệt nhìn qua gương, nam hài giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại một góc. Sở Tâm Kiệt điều chỉnh lại nhiệt độ điều hoà trong xe.
“Không cần, cảm ơn”. Nam hài rất lễ phép từ chối.
Sở Tâm Kiệt không lên tiếng.
Cho đến khi bóng dáng nam hài dần biến mất trong làn mưa, Sở Tâm Kiệt vẫn ngây ngẩn nhìn theo.
Thanh xuân thật sự là tốt đẹp!
Đem xe đỗ vào tầng hầm, kiểm tra lại trong xe, chuẩn bị rời đi.
Vị trí phó lái có một chiếc điện thoại nằm đó, là chủ nhân của nó đã để lại.
Sở Tâm Kiệt nắm điện thoại trong tay, khoé miệng vô thức cong lên.
Sở Tâm Kiệt đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước chảy xuôi trên cơ thể tráng kiện. Vuốt nước trên mặt, nhìn đến bụng của mình, thật lâu không rèn luyện, cơ bụng có điểm xấu đi rồi.
Gần đây làm gì cũng không có tinh thần, lúc nào cũng thấy lười biếng uể oải.
Sở Tâm Kiệt không muốn đến phòng tập, thẻ thành viên để ở nhà cũng mới chỉ dùng qua vài lần, hơn nữa lái xe đến đó rồi chỉ để chạy bộ, rất phiền.
Lúc tập kèm thiết bị thì luôn có người tới quấy rầy. tuy rằng đó cũng là nơi có thể tìm được bạn giường tốt, nhưng bây giờ Sở Tâm Kiệt chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Cái trò chơi thân thể này hắn đã không còn thấy hấp dẫn, suốt ngày chỉ chơi đùa qua lại, dường như càng chứng minh mình đang lãng phí cuộc đời.
Sở Tâm Kiệt âm thầm hạ quyết tâm, từ ngày mai bắt đầu chạy bộ. Mùa hè vốn là để hao phí thể lực, vận động có lẽ cũng là biện pháp tốt để giải sầu cảm xúc.
Hơn nữa đây là khu xanh hoá dễ chịu, Sở Tâm Kiệt ở đây đã vài năm nhưng cũng chưa từng cẩn thận ngắm nhìn qua.
Trong đầu Sở Tâm Kiệt thoáng hiện lên ánh mắt kia, thần thái sáng loáng mị hoặc, còn có nét quật cường không thể bỏ qua.
Lau khô người, ra khỏi phòng tắm, Sở Tâm Kiệt mở tủ lạnh lấy một lon bia, bật nắp, uống một ngụm.
Nhàn nhã đi đến ban công, cơn mưa to không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Làn gió mát lạnh lướt qua thân thể, không biết là loại côn trùng nào đang vui vẻ hát ca.
Ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời vì được mưa gột rửa mà dường như càng thêm sâu thăm thẳm.
Ánh đèn neon phía xa xa còn loé sáng, ở thành phố này, sự náo nhiệt giữa ban ngày và ban đêm chưa từng bị gián đoạn.
Năm ấy Sở Tâm Kiệt quyết định lưu lại đây gây dựng sự nghiệp, chính là bị sức sống mãnh liệt của thành phố này hấp dẫn.
Uống nốt chỗ bia cuối cùng, Sở Tâm Kiệt xoay người chuẩn bị đi ngủ, ánh mắt lại liếc đến chiếc điện thoại kia, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cảm giác mong chờ khó hiểu.
Đêm nay gió mát hiu hiu, trời đẹp!