Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 24

Tuy rằng Diệp Xuyên không có ấn tượng tốt đối với Nghiêm Hàn, nhưng cũng biết lần đánh nhau này lại có liên quan đến Hắc Lục, tốt nhất vẫn là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không, thời gian càng lâu đối với mình và hai người bạn cùng phòng lại càng thêm bất lợi.

Nếu Nghiêm Hàn có thể cầu được một chút ân tình, mình đành phải phối hợp mà hạ mình.

Bởi vậy khi Nghiêm Hàn khoác vai cậu dẫn vào phòng riêng, Diệp Xuyên cũng không có biểu hiện phản cảm.

Khi cửa phòng được đẩy ra, một luồng khí tràn ngập mùi khói thuốc và hơi người ập vào mặt, Diệp Xuyên bất giác nhíu mày.

Nghiêm Hàn vỗ nhẹ lên vai cậu, ý bảo hãy nhẫn nại.

“Nghiêm ca đã trở lại.”

Từ góc phòng có người hô lớn, “Còn mang theo quản gia đến.”

Trong phòng bùng phát một trận cười.

Mắt Diệp Xuyên còn chưa thể thích ứng với bóng tối, chỉ cảm thấy khói thuốc mù mịt lượn lờ trong phòng tựa như lọt vào thạch động có đám ma qủy đang nhảy múa, cũng không phân biệt được là nam hay là nữ, chỉ có thể theo Nghiêm Hàn đi về phía trước.

Vài giây sau, mới chú ý tới phía cuối của căn phòng này là một bức tường kính, nhìn ra bên ngoài có thể thấy quán bar của câu lạc bộ nằm ở tầng thấp nhất.

Thời gian hãy còn sớm, quán bar mới chỉ có vài bàn là có khách, ánh sáng sắp đặt thập phần nhu hòa.

Có vài người ngồi trên ghế sô pha kê sát vách tường, trên bàn trà bằng kính đặt ở trước mặt bầy đầy đồ ăn vặt cùng với rượu bia, xem ra đã uống được một lát rồi.

Nghiêm Hàn giúp Diệp Xuyên đi đến gần, lúc này Diệp Xuyên mới nhận ra người ngồi ở chính giữa ghế sô pha là Hắc Lục, bên người có một thiếu niên mi thanh mục tú ngồi dựa vào rất thân mật, tay cầm một cái nỉa xiên trái cây đút cho Hắc Lục ăn.

Thấy hai người bọn họ lại gần, trong khi Hắc Lục chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, thì thiếu niên kia lại tràn ngập hiếu kì, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên người bọn họ.

Nghiêm Hàn dùng tay nhẹ nhàng đẩy lưng Diệp Xuyên, cậu hiểu ý, cúi đầu kêu một tiếng, “Hắc ca.”

Hắc Lục đem hột nho nhả vào lòng bàn tay của thiếu niên, thờ ơ liếc mắt nhìn Diệp Xuyên một cái, “Ngồi đi.”

Hai bên trái phải có mấy người đứng lên nhường chỗ, Nghiêm Hàn không khách khí ngồi xuống, đem Diệp Xuyên kéo vào trong lòng.

Diệp Xuyên cũng không nhăn nhó, lười biếng dựa vào Nghiêm Hàn.

Ánh mắt lúc này đã thích ứng được với bóng tối, cậu để ý thấy không ít người đang âm thầm đánh giá mình, trong ánh mắt soi mói hiện lên vẻ thích thú, giống như không thèm che dấu sự đánh giá của bọn họ về cậu.

Điều này gây cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu, khiến Diệp Xuyên theo bản năng liên tưởng tới loài dã thú đang ẩn mình trong bụi rậm để săn mồi.

Diệp Xuyên cảm thấy mình hình như đã sai lầm khi tiến vào lãnh địa của loài động vật hoang dã, chung quanh là một đám dã thú hung ác, mà bầy dã thú này khéo léo kiềm nén hơi thở, đang kiên nhẫn chờ con đầu đàn phát ra hiệu lệnh săn mồi.

Diệp Xuyên vô thức tập trung lực chú ý trên người Hắc Lục.

Hắc Lục tựa hồ không để mắt đến Diệp Xuyên.

Trong phòng nhiều hơn hay ít đi một người đối với hắn mà nói cũng không có khác biệt gì.

Hắn mang theo vài phần hứng thú và thần sắc uể oải nhìn quán bar dưới lầu, chỉ có khi nào thiếu niên đưa trái cây đến bên miệng mới há miệng lơ đãng cắn một miếng.

Người này tựa như con sói đầu đàn.

Hắn ngồi tại chỗ, cho dù không nói một lời, cũng không ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Diệp Xuyên không biết một thủ lĩnh giống như hắn mỗi ngày sẽ làm cái gì, nhưng khi cậu ngồi bên cạnh, thật sự có thể cảm giác được từ trên người hắn phát ra sự uy hiếp vô hình, tựa như ngay một giây sau đó hắn sẽ bổ nhào lại, không chút lưu tình cắn đứt yết hầu của mình.

Diệp Xuyên bất an động đậy, đang muốn đổi tư thế, thì nghe Nghiêm Hàn ghé vào lỗ tai nói nhỏ: “Chịu đựng chút đi, ngồi một lát rồi tôi dẫn cậu đi trước.”

Diệp Xuyên gật gật đầu.

Nghiêm Hàn lại hỏi, “Ăn gì không? Trái cây nhé?”

“Không cần.”

Diệp Xuyên lắc đầu, “Cơm chiều tôi còn chưa ăn, sao mà ăn trái cây được.”

Nghiêm Hàn đang định đáp lại, chợt nghe thiếu niên bên cạnh Hắc Lục cười nói: “Nghiêm ca cùng tiểu suất ca kề tai nói nhỏ cái gì mà vui thế.

Nhìn vẻ mặt anh ấy cười đến không thấy Tổ quốc, chắc là bị vợ quản lý chặt rồi.”

Diệp Xuyên lạnh như băng quét mắt liếc hắn một cái, cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện thật nghe không lọt tai.

Thiếu niên bị ánh mắt kia làm cho kinh ngạc, có chút vô thố quay đầu nhìn Hắc Lục.

Hắc Lục vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu nên an phận chút đi.

Nếu thực sự đánh nhau cậu nhất định không phải là đối thủ của cậu ấy.”

Thiếu niên không phục, ánh mắt soi mói lướt nhanh trên người Diệp Xuyên, “So với tôi thì cao hơn một chút, cũng không cường tráng gì mấy.”

Diệp Xuyên cũng không khách khí nhìn lại.

Cảm thấy thân thể nhóc ranh này mảnh khảnh gầy nhom, so với Đào Âm còn không bằng, nhìn thôi cũng biết không phải là đối thủ của mình.

Thiếu niên làm nũng túm tay Hắc Lục, “Em đang luyện tập cùng Kỳ ca, đã lên đến đai đen nhất đẳng rồi.”

Diệp Xuyên tỏ vẻ khinh thường.

Hắn nhớ rõ lúc học cao trung năm nhất, trong một ngõ nhỏ, có tên lớn tuổi hơn cậu nhìn hơi đần độn cũng kêu gào rằng mình có đai đen này nọ, lại bị cậu đánh cho chết khiếp.

Học võ mà không có thực tiễn, khi ra đánh nhau sử dụng được cái rắm á.

Cậu cảm thấy tên nhóc này nhìn ra được ánh mắt khinh thường của mình, bởi vì biểu tình làm nũng trong mắt hắn đã biến thành vẻ ấm ức.

Diệp Xuyên không có một chút hứng thú đối với loại nhóc con ỷ vào sau lưng có điểm tựa vững chắc liền phô trương thanh thế.

Tuy rằng cậu không biết đứa nhỏ này có thân phận gì, có lẽ là người Hắc Lục nuôi dưỡng, cũng có khi chỉ là MB quen biết trong câu lạc bộ.

Bất quá, trong lòng cậu rất rõ ràng, nếu mình cùng thằng nhóc này đánh nhau, Hắc Lục tuyệt đối sẽ không cho rằng cậu khiêu khích hắn, nhiều nhất chỉ xem như là hai tên nhóc trong lúc lời qua tiếng lại đã xảy ra mâu thuẫn.

Hiểu rõ điều này, Diệp Xuyên liền lười cho hắn sắc mặt hoà nhã.

Vẻ không phục đều hiện hết lên trên mặt thiếu niên, trong thanh âm cũng lộ ra ý khiêu khích, “Nè, chúng ta tìm chút thời gian đấu thử đi.”

“Không rảnh.”

Diệp Xuyên không thèm ngẩng đầu từ chối thẳng.

Đúng vậy, cậu đến đây là muốn ra vẻ đáng thương, nhưng tội gì phải làm vậy với bất cứ ai.

Dù sao ở nơi này mọi người đều biết tính tình cậu không tốt.

Diệp Xuyên bất giác nhìn lướt qua chính chủ của ngày hôm nay, Hắc Lục cũng đang để ý nhìn biểu tình của Diệp Xuyên, nơi đáy mắt đen thăm thẳm có chút ý cười, tựa như hai tên nhóc đang đấu võ mồm làm cho hắn cảm thấy thú vị.

Thiếu niên vẫn không cam tâm truy vấn cậu, “Có mất bao nhiêu thời gian đâu chứ? Cậu một ngày bận rộn cái gì a?”

Diệp Xuyên liếc mắt nhìn hắn, có chút mất kiên nhẫn.

Cậu còn chưa có nghĩ ra phải tỏ vẻ đáng thương trước mặt Hắc ca bằng cách nào, tên nhóc này cứ nhảy ra gây phiền phức, đây là cố tình phá rối a? “Đi học, viết luận văn, giúp giáo sư viết báo cáo, hoạt động đoàn thể.”

Diệp Xuyên đếm đầu ngón tay tính cho hắn nghe, “Ăn cơm, ngủ, tắm rửa, giặt quần áo, hẹn hò.

.”

Sắc mặt thiếu niên có chút bối rối.

Cảm thấy người này thật không nể mặt mình một chút nào, “Chỉ là đấu thử thôi, cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.

Nếu không thì vầy đi, ngày mai buổi chiều tôi rảnh, chúng ta cùng nhau học hỏi?”

Diệp Xuyên không nhịn được nữa, “Cậu là ai a?”

Thiếu niên bị cậu chặn họng một câu, sắc mặt phút chốc đỏ lên.

Hắc Lục vỗ vỗ mặt hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nghiêm Hàn vội vàng nhảy ra hoà giải, “Tiểu Quý, Tiểu Quý, Tiểu Xuyên so với cậu còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Tính tình cậu ấy không tốt, cậu cũng đừng để bụng a.”

Thiếu niên được gọi là Tiểu Quý tựa vào trong lòng Hắc Lục, thực ủy khuất nhìn Diệp Xuyên, “Tôi cũng không có ác ý.”

Diệp Xuyên cũng lười quan tâm đến người không liên quan gì, cầm ly rượu Nghiêm Hàn đưa cho, theo ám hiệu của hắn đứng lên.

Thì nghe Nghiêm Hàn nói: “Hắc ca, tôi và Tiểu Xuyên kính anh một ly.

Thằng bé này tính tình không tốt, luôn gây phiền toái cho chính mình còn không biết.

Anh đại nhân đại lượng, đừng cùng nó so đo.”

Diệp Xuyên vốn đang tự giác giả bộ đáng thương, nghe thấy Nghiêm Hàn mở lời trước, vội vàng xuôi theo lời của hắn nói: “Hắc ca, ngày đó là tôi không hiểu chuyện.

Đã mạo phạm đến anh, mong anh bỏ qua cho.”

Hắc Lục mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu, mắt nhìn qua lại đánh giá hai người, người này cho dù trên mặt mang theo nét cười, trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần âm trầm, khiến người ta không đoán được tâm tư của hắn.

Diệp Xuyên nghe căn phòng vốn ồn ào giờ lại lặng như tờ, trong lòng không tự chủ được bắt đầu xê dịch.

Ngay lúc bầu không khí có chút bế tắc, Hắc Lục bỗng nhiên nở nụ cười.

Diệp Xuyên lại cảm thấy hắn không cười còn đỡ, cười rộ lên ngược lại làm cho cậu mồ hôi ra ướt đẫm bàn tay, giống như đang trơ mắt nhìn mình bị giết bằng một con dao cùn nhỏ cứa ngang họng.

Một bàn tay của Nghiêm Hàn còn khoác trên lưng cậu, như cảm giác được bất an trong lòng cậu, vỗ nhẹ nhẹ trấn an.

Tâm tư Diệp Xuyên lúc này đều đặt ở trên người Hắc Lục, cũng không chú ý phản ứng với hắn.

Hắc Lục đẩy thiếu niên trong lòng ra, tay cầm lấy ly rượu trước mặt, “Một chút việc nhỏ làm lớn ra như vậy làm gì, có khác gì đang dọa trẻ con chứ.

Chuyện này về sau ai cũng không được nhắc lại.”

Diệp Xuyên có thể cảm giác được Nghiêm Hàn thở một hơi dài nhẹ nhõm, giọng nói so với vừa rồi cũng thoải mái hơn mộkhôngt ít, “Tiểu Xuyên còn nhỏ, vì không hiểu chuyện nên mới có thể ở địa bàn của Hắc ca cãi nhau gặp chuyện không may.

Việc này trách tôi là được rồi.”

Diệp Xuyên bị lời nói của Nghiêm Hàn kích thích khiến axit dạ dày tiết ra chua loét.

Nhưng đã trót giả bộ đáng thương, rốt cuộc cậu cũng chỉ có thể phối hợp, nét mặt kiên trì gạt bỏ dáng vẻ muốn cười, tỏ vẻ mình là người ngây thơ không biết gì.

“Được rồi, được rồi, biết cậu đã bao nhiêu năm, giờ mới phát hiện cậu là người thích bao che khuyết điểm như vậy.”

Hắc Lục nói xong nâng cái ly nhẹ cụng vào ly của hai người, “Đều là người một nhà, việc nhỏ ấy về sau không cần nhắc lại nữa.

Cậu là bác sĩ, đừng giống như lão mụ tử vậy.”

Mọi người ngồi chung quanh đều cười lên.

Diệp Xuyên bắt chước hai người uống cạn ly rượu, cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng.

Bất quá nhìn vẻ mặt Nghiêm Hàn, tựa hồ chuyện này đã qua đi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm không ít.

“Ăn lót dạ trước.”

Nghiêm Hàn đưa một ít trái cây khô cho cậu, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”

Diệp Xuyên nghe thấy hai chữ ăn cơm liền cảm thấy khó chịu, giọng điệu càng nói càng hung dữ, “Không cần dẫn, tôi đi ăn một mình được rồi.”

Nghiêm Hàn sờ tóc của cậu, lúc này đây Diệp Xuyên không có né tránh, cậu đã đói bụng đến khó chịu.

Nghiêm Hàn cảm thấy nhìn bộ dáng trông mong của cậu thật sự khả ái, nhịn không được nhích lại gần hôn một cái lên má.

Diệp Xuyên tức giận đẩy hắn qua một bên, “Bớt đùa giỡn lưu manh với bố mày đi.”

Nghiêm Hàn lại cảm thấy bộ dáng hung tợn của cậu rất giống làm nũng, nhịn không được lại chọc ghẹo, “Hiện giờ không đùa giỡn, vậy đợi đến khi nào?”

Diệp Xuyên mặc kệ hắn.

Đã tám giờ rồi, còn chưa ăn cơm chiều, khi đói bụng cậu càng xấu tính hơn.

Lại chờ thêm nửa giờ, Diệp Xuyên thật sự chịu không nổi nữa, bắt đầu thường xuyên đá chân Nghiêm Hàn ở dưới gầm bàn.

Nghiêm Hàn cắn răng chịu đựng.

Diệp Xuyên không hiểu bọn họ tụ họp như vậy rốt cuộc có cái gì đáng chú ý, không lẽ giờ mình nhảy ra nói cần phải về trường chứ.

Gặp mặt tạ lỗi cũng đều đã xong, không thể gây ra cái gì để làm hỏng mọi việc, đành phải tiếp tục chịu đựng.

Mãi cho đến chín giờ, Hắc Lục nhận một cuộc điện thoại, dẫn theo vài người đi trước.

Diệp Xuyên thấy hắn để Tiểu Quý ở lại còn mình thì rời đi, trong lòng ít nhiều có chút bất ngờ.

Bất quá đối với việc riêng của người khác, Diệp Xuyên cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

Hắc Lục vừa đi, Nghiêm Hàn dẫn theo Diệp Xuyên cũng cáo từ đi luôn.

Bao tử Diệp Xuyên vô cùng khó chịu, Nghiêm Hàn kêu cậu chờ hắn ở ven đường để mình đi lấy xe, cậu cũng không nghe, Nghiêm Hàn vừa quay người, Diệp Xuyên liền kêu taxi trực tiếp quay về trường.
Bình Luận (0)
Comment