“Mười giờ bốn mươi lăm, mèo con nhà anh xuống lầu.”
“Ai nha, băng qua đường, muốn đi đâu đây a?”
“Quán mì!
Lão Hắc, mèo con nhà anh hẹn người ta đi ăn cơm mà, sao lại đến quán mì chứ?”
“Sì sụp húp, ăn hết một tô mì thịt bò lớn, lại còn nhiều thịt bò hơn mì.
Sức ăn cũng không tồi, cậu nhóc này quả thật bộ dạng rất đẹp, ngồi một chỗ ăn mì mà cũng có mấy cô thiếu nữ nhìn trộm.
.”
“Ra khỏi nhà, đón xe.
Tôi phải theo sau.
.”
“Nhà hàng Hải Vị a, lão Hắc, nơi này đồ ăn mắc muốn chết.
Anh có chi trả không?”
“.
.”
“.
.”
Hắc Lục rốt cục nổi bão, “Lão tử tốn tiền thuê cậu làm vệ sĩ, chứ không phải muốn huấn luyện cậu thành paparazi!”
“Đùa một chút thôi mà.”
Điện thoại đầu bên kia nam nhân cười gượng hai tiếng, “Anh đúng là không có một tế bào hài hước nào.
Cứ cứng ngắc như vậy, anh bạn nhỏ sẽ cảm thấy cách biệt thế hệ với anh đó.”
Hắc Lục vuốt trán, “Lâm Tử, trên bàn làm việc của tôi còn một đống văn kiện chưa phê, cậu tưởng tôi nhàn nhã lắm hả?”
“Được rồi là tôi không tốt.”
Lâm Tử giả mù sa mưa giải thích, “Tôi thì cứ nghĩ, nếu cầm tiền của anh rồi thì cần phải báo cáo cả những điều nhỏ nhất, cho anh khỏi phải lo lắng.”
“Lão tử sẽ cho người đi đập phá cửa hàng của cậu, có tin hay không?!”
“.
Được rồi, tôi không nói đùa với anh.
Ai nha, lại tới một anh chàng đẹp trai nữa, lão Hắc, mèo con nhà anh ở sau lưng hẹn hò với tình nhân khác rồi.
.”
Hắc Lục đầu đầy hắc tuyến quyết đoán tắt điện thoại.
Nhận thức Lâm Tử nhiều năm như vậy, sao lại không phát hiện ra tên kia có tật xấu sợ thiên hạ không loạn vậy kìa? Hắn nhớ rõ người này lúc mới xuất ngũ vẫn trưng ra một khuôn mặt than, gặp ai cũng đều là bộ dáng hờ hững.
Quả nhiên xã hội chính là một cái nồi nhuộm khổng lồ a.
Điều an ủi duy nhất chính là Lâm Tử là người rất thông minh, hơn nữa thân thủ không tồi, bình thường mấy tên côn đồ cỡ tầm tầm dù vài tên cũng không thành vấn đề.
Thực ra cho dù Lâm Tử ứng phó không được, bằng thân thủ của hắn cũng có thể kéo dài thời gian, có thêm vài phút này để chờ viện binh cũng đỡ.
Đương nhiên, hay nhất là không xảy ra tình huống gì.
Hắc Lục nghĩ, mong sao đây chỉ là do mình lo xa mà thôi.
Diệp Xuyên đã ăn một tô mì, lại còn thêm thịt, bởi vậy lúc ngồi ở nhà hàng Hải Vị chờ Diệp Thời Phi, cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.
Bởi vì chỉ có hai người ăn cơm, cho nên Diệp Thời Phi đặt một bàn ở đại sảnh sát bên cửa sổ, tầm nhìn không tồi, cũng yên tĩnh, thích hợp để hai người trò chuyện.
Nơi này không cho hút thuốc, Diệp Xuyên chỉ có thể ngồi chán ngắt đùa nghịch cái ống tăm bằng đồng có hình dạng chim cánh cụt để trên mặt bàn.
Vài phút sau, cậu trông thấy Diệp Thời Phi xuống xe taxi, cúi đầu bước lên mấy bậc thềm rộng lớn của nhà hàng Hải vị.
Trong lòng Diệp Xuyên lại lần nữa dâng lên cảm giác kháng cự vi diệu.
Đó là một loại cảm giác muốn tránh né không thể hiểu được.
Nhưng mà rốt cuộc muốn tránh né cái gì, cậu lại hoàn toàn không nói ra được.
Trước mặt người khác Diệp Thời Phi vẫn luôn là bộ dáng tao nhã, đối nhân xử thế rất có phong độ, Diệp Xuyên thậm chí không nhớ được là anh ấy có nổi giận với mình lần nào hay chưa.
Cũng không giống Diệp Thời Tranh chút nào, cứ làm ra vẻ thích giảng đạo lý với Diệp Xuyên, giảng đã đời rồi lại tức giận, sau đó giơ chân đạp mình.
Mặc dù như vậy, cậu vẫn thân thiết với Diệp Thời Tranh hơn.
Ai.
Diệp Xuyên thở dài, thế mới biết cái gì dễ dàng thì cũng có phần không tốt? Diệp Thời Phi đi vào đại sảnh, mắt nhìn quanh một vòng, nở nụ cười nhẹ đi về phía Diệp Xuyên đang ngồi.
Diệp Xuyên thấy trong tay hắn còn cầm vài cái gói to, trong lòng có chút không thoải mái.
Ba năm nay Diệp Thời Phi thỉnh thoảng sẽ mua quà cho người trong nhà, trước tiên chưa nói đến chuyện có thích hay không, nếu không nhận thì có vẻ như mình rất bất lịch sự.
Còn nhận, đều là những thứ quý giá, lại sẽ làm sinh ra vài phần sợ hãi vì mình không công mà hưởng lộc.
Nói tóm lại, cái nào cũng không dễ chịu cả.
Diệp Thời Phi đem mấy cái gói to đặt ở cái ghế bên cạnh Diệp Xuyên, cười tủm tỉm đánh giá cậu, “Tinh thần không tồi, đi chơi vui chứ?”
“Vui lắm.”
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Không khí trên núi rất trong lành, lại yên tĩnh.
Tinh thần tự nhiên hứng khởi hơn nhiều.
Anh cả nói anh đi Hải Nam mà? Có mệt hay không?”
“Cái chính không phải là mệt, mà là quá đông người.”
Diệp Thời Phi hướng về phía vài cái gói to kia hất cằm, “Mua cho em ít quà, nhìn xem có thích hay không.”
Diệp Xuyên giả vờ lục lọi cái túi.
Bao lớn bao nhỏ gồm có mứt dừa, mứt trái cây, đồ ăn vặt, quần áo, còn có một cặp bóp tình nhân bằng da cá sấu.
“Hả?”
Diệp Xuyên kinh ngạc, “Hải Nam cũng làm sản phẩm này sao?”
Diệp Thời Phi mỉm cười, “Bạn anh đi du lịch ở Thái Lan mang về tặng.”
“Đẹp quá.”
Diệp Xuyên mân mê hai cái bóp, vừa đúng Hắc Lục và mình mỗi người một cái.
“Ừ, sản phẩm đặc thù của nơi đó.”
Diệp Thời Phi lật xem thực đơn, ra vẻ không để ý nói: “Ở bên đó mua cũng rẻ.
Đem về xài đi.”
“Cám ơn anh hai.”
“Khách sáo làm gì.”
Diệp Thời Phi đưa thực đơn để lên trước mặt cậu, “Muốn ăn món gì?”
Diệp Xuyên không đói bụng, kêu đại một món tôm và sò.
Diệp Thời Phi kêu mấy món nổi tiếng của nhà hàng, lại thêm một chai rượu trắng.
Diệp Xuyên nhớ vừa rồi anh ấy đi taxi tới, chẳng lẽ trước khi đến đây đã nghĩ đến chuyện uống rượu? Tinh thần của Diệp Thời Phi có vẻ không tốt lắm, sẽ không phải là muốn mượn rượu giải sầu chứ? Vạn nhất say rồi làm sao.
“Chỉ uống ít thôi mà.”
Diệp Thời Phi cười cười, “Không sao đâu.”
Diệp Xuyên nhìn thấy phía dưới mắt của anh ấy cót một quầng thâm, thật cẩn thận hỏi: “Anh hai, anh có phải là.
Có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không?”
Mấy ngón tay Diệp Thời Phi đang gõ nhẹ lên mặt bàn tạm dừng một chút, thần sắc bất động hỏi lại, “Rõ ràng vậy sao?”
“Cũng không phải.
.”
Diệp Xuyên có chút khó xử trong lòng.
Cái loại cảm giác kháng cự này mạc danh kỳ diệu lại một lần nữa hiện ra, cậu cảm thấy mình thật đúng là có chút không biết nên dùng thái độ gì để nói chuyện với anh ấy mới thích hợp, “Em chỉ là nghe anh cả nói qua một ít chuyện của anh.
Phải, là chú thím.
.”
“Tại anh chọc tức bọn họ.”
Diệp Thời Phi gật đầu, thần sắc hơi hơi ảm đạm, “Hôm trước ba còn gọi điện thoại nói tại anh cho nên em mới lầm lạc, mắng anh xối xả không ngừng.”
Diệp Thời Tranh nói đúng, chuyện của Diệp Thời Phi đã ném trước một quả bom hạng nặng ở Diệp gia, cho nên việc của cậu và Hắc Lục sẽ dễ được chấp nhận hơn.
Nhưng mà mắt thấy áp lực ở kiếp trước của mình giờ chuyển dời qua cho Diệp Thời Phi, mặc dù cảm thấy may mắn, trong lòng Diệp Xuyên cũng có chút xấu hổ.
Diệp Xuyên trầm mặc một lát, bắt đầu dùng lời nói của Diệp Thời Tranh an ủi hắn, “Thím nói có thể tìm người đẻ thay hay gì gì đó.
.”
Diệp Thời Phi phì cười, “Cái thằng ngốc này nói cái gì đâu không.”
Diệp Xuyên cũng hiểu được chính mình khuyên cũng như không, cho nên bị hắn cười, bất giác có chút ngượng ngùng.
“Ăn đi.”
Diệp Thời Phi gắp một miếng cá bỏ vào cái đĩa, lơ đãng hỏi: “Ngày nghỉ cũng nhanh qua thật, mấy ngày này em đã làm gì?”
“Hả?”
Diệp Xuyên cảm thấy câu hỏi này không đầu không đuôi gì cả, không phải vừa mới nói mình đi du lịch sao? Diệp Xuyên mở to mắt nhìn Diệp Thời Phi, Diệp Thời Phi cũng nhìn lại cậu, vẻ mặt cười cười, giống như đang thật sự đợi câu trả lời.
Diệp Xuyên đành phải bỏ đũa xuống, đem tất cả mọi chuyện mà hắn đã biết tường tận kể lại một lần nữa, “Công việc ở Đức Ngôn bên kia từ khi bắt đầu nghỉ đông đã chuyển sang làm cả ngày.
Công ty bắt đầu nghỉ từ ngày cuối năm.
Nghe anh cả nói chú thím đi du lịch, em liền cùng Hắc ca đi leo núi.”
Diệp Thời Phi gật gật đầu.
Diệp Xuyên nhìn mặt của Diệp Phi lúc này có vẻ ngập ngừng, thì biết anh ấy cũng không để tâm đến câu trả lời của mình.
Vậy thì, rốt cuộc Diệp Thời Phi muốn hỏi chuyện gì đây? Diệp Thời Phi cứ dùng đũa gẩy mấy miếng tôm thịt để trên đĩa, đảo tới đảo lui, Diệp Xuyên ngồi phía đối diện cũng cảm thấy não nề thay cho mấy miếng tôm thịt kia.
Nhưng mà cậu lại đoán không ra rốt cuộc Diệp Thời Phi muốn hỏi cái gì, cũng không thể hấp tấp, đành phải tẻ nhạt ngồi một bên nghiến răng ăn hải sản, kiên nhẫn chờ Diệp Thời Phi tự mình mở miệng.
Diệp Thời Phi ăn cũng không ngon lành gì được lưng lửng dạ, thấy Diệp Xuyên vẫn cứ liếc mắt vụng trộm nhìn mình, biết là cậu nghi ngờ, giờ có che dấu cũng chả còn ý nghĩa.
Huống chi hắn tự mình đến tìm Diệp Xuyên, cho dù ai cũng nhìn ra được hắn đã thật sự không còn biện pháp nào khác.
Diệp Thời Phi chưa bao giờ để tâm đến chuyện cúi đầu trước người khác, điều hắn để ý là sau khi mình cúi đầu sẽ có kết quả gì.
“Tiểu Xuyên, kỳ thật anh định nhờ em một chuyện.”
Diệp Thời Phi đắn đo một chút, cảm thấy cho dù mình có nói chuyện cởi mở với Diệp Xuyên thì vẫn là một vòng luẩn quẩn.
Bởi vì thằng nhóc Diệp Xuyên này luôn luôn che dấu mình, có một số việc Diệp Thời Phi cũng không chắc lắm là cậu thật tình không biết, hay là giả vờ không biết.
“Chuyện gì thế anh?”
Diệp Xuyên nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tốt rồi cuối cùng cũng đi đến vấn đề chính.
“Chúng ta là anh em, anh sẽ không giấu diếm em.”
Ánh mắt Diệp Thời Phi khẩn thiết, “Có thể làm phiền em nhờ Hắc tổng giúp anh điều tra một chuyện hay không?”
“A?”
Diệp Xuyên hoài nghi rằng mình đang nghe lầm.
Muốn tìm Hắc Lục giúp đỡ lại cố ý hẹn mình là sao? Diệp Thời Phi là người của Diệp gia, là anh hai của Diệp Xuyên, cho dù là chuyện gì, nếu anh ấy trực tiếp tìm tới Hắc Lục, hắn tuyệt đối sẽ nể mặt.
Tựa như Diệp Thời Tranh, Diệp Xuyên biết anh ấy và Hắc Lục qua lại không ít, nhưng cho tới bây giờ Diệp Thời Tranh chưa bao giờ ở trước mặt Diệp Xuyên nhắc tới chuyện này.
Lại giả bộ ngốc.
Trong lòng Diệp Thời Phi tức giận, thằng nhóc này giả bộ ngốc đúng thật là đạt tới trình độ cao rồi.
“Chuyện là như thế này.”
Diệp Thời Phi khoanh tay trước ngực, cân nhắc từng câu từng chữ: “Hắc tổng ở B thị quen biết rất rộng, anh định nhờ hắn dò la chuyện nhà họ Lý có được không?”
Diệp Xuyên lúc này rất bối rối, “Lý gia? Nhà của Lý Hành Tung sao?”
Diệp Thời Phi gật đầu, thần sắc ảm đạm, “Phiền Hắc tổng điều tra giúp anh xem Lý Hành Tung hiện giờ ở đâu.”
Diệp Xuyên giật mình, lúc này mới thật sự tỉnh táo lại.
Té ra Diệp Thời Phi đây là tìm không thấy tình nhân của mình, mới chạy tới đây quanh co lòng vòng thử mình sao?!
Cái kiểu đem mọi chuyện thành một vòng luẩn quẩn kéo đến tận nam cực rồi mới lôi trở về này cũng chỉ có một mình Diệp Thời Phi làm được.
“Khi nào về em sẽ nói với Hắc ca.”
Hai cái chân dài của Diệp Xuyên để dưới gầm bàn không tự chủ được co lại.
Cậu bỗng nhiên rất muốn đi WC.
Diệp Thời Phi gật đầu, thần sắc thả lỏng không ít, “Tốt rồi, có tin tức thì báo cho anh biết?”
Diệp Xuyên gục gặc đầu.
Hai anh em nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, Diệp Thời Phi được trợ lý gọi điện thoại kêu đi.
Diệp Xuyên cảm thấy mình thực sự cần phải được an ủi, bèn ăn liền hai chén súp hải sản vi cá, xong rồi mới lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng Hải Vị.
Mỗi lần tới nơi này đều không có chuyện gì tốt.
Diệp Xuyên nghĩ, sau này vẫn nên ít đến nhà hàng Hải Vị thì tốt hơn.
Diệp Xuyên xách theo một đống đồ ngồi trên xe taxi, đang nghĩ tới nên gọi điện thoại liền cho Hắc Lục hay là về nhà rồi hẳng nói chuyện này, thì di động lại vang lên.
Diệp Xuyên mở lên thấy một dãy số xa lạ, lập tức liền cảm thấy đau đầu.
Có lẽ đây là di chứng để lại sau khi bị Diệp Thời Phi hành.
Diệp Xuyên không muốn nhận, nhưng chủ nhân của số điện thoại này tựa hồ so với cậu còn cố chấp hơn.
Di động reo đến lần thứ ba, Diệp Xuyên không thể không nhận.
“Ai vậy?”
Diệp Xuyên hữu khí vô lực dựa vào lưng ghế nói nhỏ, “Có chuyện gì nói nhanh đi, có.
.”
“Tiểu Xuyên.
.”
Sau lưng Diệp Xuyên giống như bị điện giật, lập tức mở mắt ra, “Lý Hành Tung?!”
Tổ sư bố nó, hai ngươi đây là đặt bẫy chờ lão tử nhảy vào chứ gì? Diệp Xuyên bị kích động muốn đập điện thoại.
Ở đằng này Diệp Thời Phi mới quanh co lòng vòng châm biếm mình, vừa quay người vị đằng kia liền gọi điện thoại tới.
Nếu để cho Diệp Thời Phi biết được việc này, Diệp Xuyên giống như bị oan Thị Kính.
Mình còn chưa sống đủ mà, cũng không muốn diễn với bọn họ tiết mục yêu nhau cẩu huyết như trên truyền hình đâu.
“Đừng tắt!”
Lý Hành Tung tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Xuyên, vội vàng la lên: “Anh có việc muốn nói với em.”
Từ trong thanh âm của hắn Diệp Xuyên nghe như là không còn sức lực, trong lòng bỗng nhiên có chút do dự, “Chuyện gì vậy?”
Lý Hành Tung lại trầm mặc.
Diệp Xuyên tưởng tượng thấy bộ dáng mỏi mệt và cô đơn của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, tâm tình không hiểu sao có chút phức tạp, “Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Anh hai của tôi đang tìm anh khắp nơi.
.”
“Em có tin hay không.
.”
Ngữ điệu của Lý Hành Tung khẽ run, giống như bị suy sụp tinh thần, lại tựa hồ ẩn chứa một sự kì vọng nào đó, “Em có tin.
có kiếp trước hay không?”
“Cái gì?!”
Trong nháy mắt lông tơ của Diệp Xuyên dựng thẳng lên.