Đem tiền cho em trai vay và đưa tiền cho cha dượng chữa bệnh, nếu không truy tới cùng, thì có thể nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắc Lục không thể thuyết phục bản thân mình giúp đỡ con người đã đẩy mình vào vực thẳm, nhưng nếu chỉ là em trai tìm đến để vay tiền, thì hắn lại hoàn toàn không ngại.
Hắc Nhất Bằng vẫn còn là sinh viên, làm anh trai hắn có cho em mình một chút tiền tiêu vặt cũng không phải là chuyện ghê gớm.
Về phần Hắc Nhất Bằng tiêu xài như thế nào món tiền này.
cũng đâu quan hệ gì tới mình? Hắc Lục biết Diệp Xuyên nói “Em trai tìm anh vay tiền”
chính là một cách nói lừa mình dối người.
Nhưng nếu không nói như vậy, chuyện liền đi vào ngõ cụt.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng không muốn mất đi Hắc Nhất Bằng, cũng không nghĩ bởi vì mình khoanh tay đứng nhìn mà làm cho Hắc Nhất Bằng cảm thấy thất vọng.
Hắn biết ngoại trừ tìm đến mình, Hắc Nhất Bằng cũng đã cùng đường rồi.
Giờ phút này hắn chính là cái phao duy nhất mà Hắc Nhất Bằng có thể bám vào, cũng là chỗ dựa cuối cùng.
Hắc Lục không đành lòng cắt đứt tia hy vọng mỏng manh cuối cùng này trong lòng nó.
Tư vị cùng đường chính mình cũng từng trãi qua, hắn cũng không muốn đem Hắc Nhất Bằng ném vào vạc dầu sôi này mà dày vò một lần.
Trong bầu không khí trầm mặc kì lạ đó, người phục vụ đẩy xe thức ăn tới.
Cá hấp, gà xào cay, đậu hủ ma bà, thịt xào lăn.
Đều là món mà Hắc Nhất Bằng thích ăn.
Hắc Lục bỗng nhiên nhớ tới trước đây Hắc Nhất Bằng thích ăn tiêu, mỗi lần đều ăn đến miệng mồm đỏ bừng, vừa xuýt xoa lại vừa tiếp tục nhai hạt tiêu.
Hắc Lục âm thầm thở dài, nắm tay Diệp Xuyên bóp nhẹ một cái, “Em nói đúng, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Xuyên nhẹ nhàng thở ra, trên mặt tràn đầy nét tươi cười.
Hắc Nhất Bằng cúi đầu, nước mắt không kềm được tuôn rơi.
Thiệu Khải ngồi ở bên cạnh, trong tay nắm chặt đôi đũa, vẻ mặt khó xử.
Còn đồ ăn này, rốt cuộc là có định ăn không đây? Chừng nào mới được ăn a? Diệp Xuyên nén cười gắp cho hắn vài miếng thịt xào, “Ăn đi, ăn đi, để nguội sẽ không ngon nữa.”
Nói xong còn dùng ánh mắt ra ám hiệu cho Thiệu Khải: Cậu không thể giành ăn với Hắc Nhất Bằng được đâu, mau xuống tay đi thôi.
Thiệu Khải ngầm hiểu, cùng với Diệp Xuyên hai người luân phiên vươn tay gắp đồ ăn.
Ăn như gió cuốn mây tan, đợi cho Hắc Nhất Bằng phục hồi lại tinh thần, đĩa cá hấp bên trong cũng chỉ còn lại một đống giá đỗ đậu phụ.
Chút ít tình cảm Hắc Nhất Bằng mới vừa nảy sinh đối với Diệp Xuyên nhất thời tan thành mây khói.
Thiệu Khải thì miệng mồm đầy dầu mỡ, Hắc Lục nhìn Hắc Nhất Bằng giống như con nít bị bắt nạt hướng về phía Diệp Xuyên trợn mắt, cũng không khỏi bật cười.
Quên đi, quên đi.
Hắc Lục ở trong lòng tự an ủi mình: nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ Hắc Nhất Bằng không rơi lệ, Diệp Xuyên không lên tiếng hoà giải, mình thật có thể đành lòng thấy chết mà không cứu sao? Cho đến bây giờ cho dù trong lòng vẫn còn hận thù đối với người kia, nhưng mà thật sự hận đến nỗi muốn hắn ta chết sao? Hắc Lục không muốn để cho Diệp Xuyên nghĩ rằng mình đã tàn nhẫn đến nhường này.
Hắn là người thông minh, mà người thông minh tuyệt đối sẽ không để cho cái loại hận thù hư vô này phá đi hạnh phúc thật sự trước mắt.
Câu châm ngôn kia nói như thế nào nhỉ? Bỏ qua cho người khác, cũng chính là tự buông tha cho mình.
Hắc Lục nghĩ, bất quá chỉ là một ít tiền mà thôi.
Hổ gia từng vỗ vai của mình nói một câu thấm thía rất có đạo lý: Trên đời này, phàm là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, thì không nên né tránh.
Hắc Lục rốt cuộc xử lý chuyện của Hắc Nhất Bằng như thế nào, Diệp Xuyên không hỏi thêm nữa.
Bởi vì ngày đính hôn của Diệp Thời Tranh đã xác định rồi, Diệp gia từ trên xuống dưới đều bận rộn hẳn lên.
Tuy rằng mới chỉ là đính hôn, nhưng Diệp Thời Tranh là con trưởng của Diệp gia, cũng là việc vui đầu tiên của Diệp gia, đối phương lại là con nhà có uy tín và danh tiếng ở B thị, đương nhiên Diệp gia không dám sơ suất.
Tiệc đính hôn được tổ chức ở trung tâm của khách sạn Crown, ngày đó, Diệp gia bao trọn phòng tiệc lớn nhất dưới lầu ba.
Crown được xem như khách sạn mở đầu tiên ở khu Đông, quy mô cũng không quá lớn, so với rất nhiều khách sạn lớn nhỏ mới mở ra sau này mặc dù có hơi lỗi thời, nhưng đối với những người con của B thị mà nói, Crown yên tĩnh luôn mang theo nét cổ kính của hoàng tộc, là một nơi để thể hiện địa vị không thể thay thế.
Đương nhiên, những người dân ngoại tỉnh như Diệp gia thì không hiểu rõ lắm về khách sạn Crown trong lịch sử của B thị.
Lựa chọn đãi khách ở đây là ý của nhà gái.
Diệp gia đối với cuộc hôn nhân này vô cùng hài lòng, chuyện này xem như việc nhỏ không đáng kể đương nhiên là nhiệt tình đáp ứng.
Thời gian rãnh của Diệp Xuyên cơ hồ đều dành giúp Diệp Ninh Đức đăng ký danh sách khách mời hoặc là bố trí hội trường và rất nhiều việc linh tinh khác, bị một đống chuyện vụn vặt vây khốn khiến cho cậu muốn điên đầu, bận rộn suốt cho đến buổi tối trước hôm đính hôn mới xem như được nhẹ nhàng thở phào.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thời Tranh dẫn mọi người đến Trần gia đón nữ nhân vật chính, Diệp Xuyên đi theo vợ chồng Diệp Ninh Đức tới Crown trước để chuẩn bị những việc cuối cùng.
Hắc Lục bởi vì thân phận đặc thù, cũng đi theo Diệp Xuyên lại đây.
Hai người đều mặc lễ phục.
Hắc Lục mặc lễ phục màu đen, trước ngực cài hoa màu tím, Diệp Xuyên mặc lễ phục màu trắng, bên trong phối với áo sơmi màu tím.
Hai người đứng chung một chỗ có vẻ đẹp trai khác thường.
Hắc Lục nhìn bốn phía xung quanh, Diệp Ninh Đức đang đứng bên cửa sổ cùng MC thảo luận chi tiết, Kiều Mẫn và vài phu nhân khuê các thì tụ tập ở bên cạnh bồn hoa tíu tít tán chuyện, mấy người phụ nữ đều ăn mặc phục trang đẹp đẽ, Kiều Mẫn còn cố ý thay đổi kiểu tóc theo mốt mới.
Trợ lý của Diệp Thời Tranh thì đang kéo nhân viên khách sạn trang trí những chi tiết cuối cùng.
Trong sảnh tiệc mặc dù không ít người, cũng coi như gọn gàng ngăn nắp.
Hắc Lục nhìn thoáng qua đồng hồ, khách cũng sắp đến.
Hắc Lục nhíu mày, cúi người xuống kề tai Diệp Xuyên hỏi nhỏ: “Dịp quan trọng như thế này, sao không thấy Diệp Thời Phi nhà em vậy?”
Diệp Xuyên nhìn lướt qua phòng tiệc, “Anh ấy vẫn chưa tới sao? Em cũng đâu có biết a.”
Trong lòng Hắc Lục có loại bất an không thể nắm bắt được, “Anh cả em đính hôn, hắn không ló mặt ra là sao?”
“Chú thím không có nói, đại ca cũng chưa từng nhắc qua.”
Diệp Xuyên nhức đầu, “Có khi nào đi theo anh cả đến Trần gia đón người không?”
Thấy cậu không biết chắc chắn, Hắc Lục cũng không hỏi thêm.
Lễ đính hôn xong còn có tiệc, thời điểm đó, Diệp Thời Phi chắc chắn phải lộ diện thôi.
Mãi đến khi buổi lễ bắt đầu Diệp Thời Phi mới vội vàng từ cửa hông đi vào phòng tiệc, Hắc Lục xa xa liếc mắt một cái, thấy cằm của hắn râu ria không cạo bọng mắt thâm quầng, mày thì nhíu lại.
Xem ra tình hình của công ty Lí Nghiệp quả nhiên không tốt, nếu không một Diệp boss đường làm quan luôn luôn rộng mở sao lại tiều tụy thế này.
Ở trong đầu Hắc Lục loại bỏ một đống tin tức có liên quan đến Lí Nghiệp đang còn nằm trên bàn công tác của mình, ẩn ẩn cảm thấy giữa Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi nhất định là xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không phải cái loại việc nhỏ nhẹ nhàng bâng quơ.
Bằng không, thì đã tu luyện tới cảnh giới được gọi là “Cáo lông đỏ”
Tuyệt đối sẽ không để lộ ra tại đây vẻ mặt xanh xao và hai cái bọng mắt đen thùi nhìn thật mất mặt này.
Hắc Lục chỉ kịp thần ra một lát, vì lễ nghi đã được bắt đầu.
Thủ tục đính hôn này đối với nhiều người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, kỳ thật nếu nói giống như nghi lễ của kết hôn cũng không khác biệt lắm.
Hắc Lục nhìn một đôi tân hôn mặc lễ phục chuẩn mực, đứng ở trên lễ đài trang trí đầy hoa tươi theo sự hướng dẫn của MC lúc thì dâng trà, khi thì dâng hương, trong lòng hơi động, cúi người nhỏ giọng nói với Diệp Xuyên đứng bên cạnh: “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta cũng kết hôn nhé.”
Cứ tưởng rằng Diệp Xuyên nghe được những lời này sẽ vô cùng cảm động, không nghĩ tới cậu nhóc xấu xa này sau khi sửng sốt một chút liền quay về phía mình với vẻ xem thường, “Bộ tính chơi một mình hả? Pháp luật nước ta không thừa nhận đâu.”
Hắc Lục hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng lẽ em không thể nói một câu dễ nghe được sao.”
“Nhìn người ta đính hôn anh bắt thèm chứ gì?”
Diệp Xuyên quay về phía Hắc Lục cười hì hì, vẻ mặt xấu xa vẫn chưa thay đổi.
Hắc Lục cũng không muốn để cậu nhìn ra mình bị chọc đến phát bực, đưa tay sờ soạng lên vành tai cậu, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại, “Chẳng phải tôi đã sớm đính ước với em rồi sao? Có gì đâu mà thèm?”
Diệp Xuyên vội vàng không ngừng né tránh, gương mặt xẹt qua một tia đỏ ửng mất tự nhiên.
Trên lỗ tai kia là chiếc hoa tai mà từ lúc đeo tới giờ chưa gỡ xuống lần nào, vành tai cậu vốn mẫn cảm, giờ phút này trước mặt mọi người bị hắn đùa giỡn, thân thể lập tức có phản ứng.
Hắc Lục cúi đầu cười trộm, hòa 1 – 1 nhé.
Nghi thức chấm dứt, bữa tiệc bắt đầu.
Diệp Xuyên đi phía sau Diệp Thời Tranh bưng chai và ly rượu, theo đôi tân hôn đi từng bàn kính rượu.
Đời này cậu chưa bao giờ cười nhiều như vậy, đi hết một vòng, cảm thấy gương mặt cứng đờ.
Mới vừa ngồi xuống bên cạnh Hắc Lục, còn chưa ăn được hai miếng, Diệp Thời Phi bưng hai ly rượu đi tới.
“Lại đây một chút, Tiểu Xuyên.”
Diệp Thời Phi dùng một loại tư thái không cho cự tuyệt cường ngạnh kéo cậu lên, “Đi với anh qua bên kia gặp vài người.”
“Người nào vậy?”
Diệp Xuyên khẽ nhíu mày.
Diệp Thời Phi sử dụng lực quá lớn, cánh tay cậu bị nắm đến phát đau.
“Đều là những người kinh doanh có máu mặt ở B thị.”
Diệp Thời Phi đưa cho cậu một ly rượu, “Sau này em làm luật sư mà, nhân mạch là là phải chậm rãi nuôi dưỡng mới được.”
Hắc Lục đưa tay ngăn cản hắn,“Tôi cảm thấy.
.”
Diệp Thời Phi không hề khách khí cắt ngang lời hắn, “Tiểu Xuyên là em trai của tôi, đi kính bạn bè tôi ly rượu mà thôi, không có gì quá đáng chứ?”
Hắc Lục nhíu mày, giọng điệu của Diệp Thời Phi làm cho hắn rất khó chịu.
Nhưng hôm này là ngày vui của Diệp gia, hắn cũng không thể nổi cáu, liền quay đầu dặn Diệp Xuyên, “Uống ít thôi nhé, không cần thể hiện.”
Diệp Xuyên vội vàng gật đầu.
Cậu hiểu được ý của Hắc Lục là muốn che chở cho cậu, nhưng tình trạng của Diệp Thời Phi rõ ràng không mấy tốt, Diệp Xuyên không muốn vào một ngày quan trong thế này lại cải lời hắn, cậu cũng chẳng muốn hai người này xảy ra tranh chấp.
Nếu không, cậu có thể nói cùng Diệp Thời Phi rằng nhân mạch ở B thị gì gì đó, Hắc Lục so với anh càng có quyền lên tiếng hơn nhiều.
Thời gian và ngữ cảnh phù hợp, cho dù thật muốn nói, vẫn phải nể mặt Diệp gia.
Hắc Lục thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Diệp Thời Phi dẫn Diệp Xuyên xuyên qua đại sảnh, đi tới một bàn ở gần đài phun nước.
Trong đó thực sự là có vài gương mặt nhìn quen thuộc, bất quá ở trong mắt Hắc Lục, nhân mạch như vậy.
Thật sự không có giá trị gì mà phải chậm rãi nuôi dưỡng.
Hắc Lục luôn cho rằng tinh lực của một người đều có hạn, huống chi Diệp Xuyên là luật sư cũng không phải là người của công chúng, so với việc đem tinh lực đi thân cận với một đống lâu la kia, còn không bằng dành thời gian toàn tâm toàn ý củng cố các mối quan hệ hiện giờ.
Hắc Lục cũng không hiểu Diệp Thời Phi rốt cuộc nghĩ thế nào, hắn có thể nhìn ra điều mà Diệp Thời Phi đang suy tính hay không? Bất quá, hành động vừa rồi của Diệp Thời Phi đã đắc tội với mình, Hắc Lục cũng không phải là người khoan dung rộng lượng.
Ngón tay Hắc Lục nhẹ nhàng nhịp nhịp lên ly rượu.
Hắn cho Diệp Thời Phi vài phần mặt mũi, là bởi vì chức danh anh hai của Diệp Xuyên, nếu như anh ta không thèm để ý đến mối quan hệ trọng yếu này.
Hắc Lục cười lạnh, vậy mình cũng không cần phải khách khí nữa.