Kim đồng hồ từng chút một nhích tới thời gian thỏa thuận.
Lý Hành Tung có hơi mất kiên nhẫn gõ vào tay lái, trong lòng sinh ra một nỗi bất an không rõ nguyên do.
Kỳ thật những lời Hắc Lục đã cảnh báo nửa điểm hắn cũng không tin.
Hắn biết xuất thân của Hắc Lục chẳng mấy vẻ vang, cho dù hai năm qua nhân khuông cẩu dạng đã cải biến không ít, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là lưu manh.
Nghe nói đại học cũng học không xong, chẳng có bối cảnh gì để dựa vào, chỉ bởi vì sống lâu lên lão làng mà chạy đến trước mặt mình khoa tay múa chân, không nhìn lại xem chính mình là ai.
Nếu đặt mình và Hắc Lục cùng nhau, với đầu óc thông minh của Diệp Xuyên làm gì mà không nhận ra ai có điều kiện tốt hơn? Lý Hành Tung hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có chút thầm oán Diệp Thời Phi.
Hắn có thể ngầm đồng ý Lý gia gian lận ở công ty, kỳ thật chỉ là cho Diệp Thời Phi chút giáo huấn thôi.
Hắn cũng không thực sự muốn tống xuất Diệp Thời Phi ra khỏi Lý Nghiệp — Đá một cước, rồi lại túm trở về, chỉ muốn làm cho hắn bớt đi những tâm tư không nên có.
Thông minh như Diệp Thời Phi thì khả năng đoán được là rất cao, hơn nữa cả hai cũng đã làm bạn bè nhiều năm, nếu mình thật muốn đá hắn đi, những nhân viên kì cựu trong công ty sợ là đều thất vọng đau lòng.
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, mình còn chưa kịp túm trở về, Diệp Thời Phi đã đánh đòn phủ đầu kiềm chế đối phương.
Mình tính sai rồi.
Lý Hành Tung vỗ vỗ tay lái, trong lòng càng nghĩ càng buồn bực.
Bất quá, tuy rằng tình cảnh bây giờ của mình có chút bị động, nhưng Hắc Lục và Diệp Thời Tranh nói gì mà nghe đáng sợ, trong lòng Lý Hành Tung cũng không quan tâm nhiều đến những thủ thuật nhỏ của Diệp Thời Phi.
Hắn nghĩ cho dù là ai, làm việc gì đều có mục đích.
Diệp Thời Phi ham muốn cái gì? Tiền, công ty, hay thêm vài thứ nữa, nếu những điều kiện này đều được thỏa mãn, Diệp Thời Phi là người thông minh, sẽ biết làm thế nào cho phải.
Lý Hành Tung liếc mắt nhìn đồng hồ, khó chịu nhủ thầm: Đã trễ hai phút rồi, có khi nào là địa điểm quá phức tạp, nên chính Diệp Thời Phi cũng lạc đường không? Thời gian và địa điểm đều do Diệp Thời Phi quyết định.
Nơi này là một khu dân cư đang được phá bỏ, vào ban đêm đèn đường cũng không có mấy cái còn sáng.
Tòa nhà đã được phá đi một nửa lung lay như sắp đổ đứng giữa đống phế tích gạch ngói vụn, trong bóng đêm thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố.
Lý Hành Tung nhìn bóng cây lay động ngoài cửa xe, bất an trong lòng không biết tại sao càng ngày càng sâu.
Cách đó không xa một ánh sáng chợt lóe lên, đáy lòng Lý Hành Tung nhảy dựng, cả người lập tức lên tinh thần.
Đây là một chiếc xe hơi kiểu cũ, chạy giật cục đến ven đường, cách Lý Hành Tung khoảng hai trăm mét thì ngừng lại.
Ánh sáng mù mịt, Lý Hành Tung căn bản nhìn không rõ lắm người ngồi trên ghế điều khiển rốt cuộc là ai, cũng chẳng biết được trong xe ngoại trừ lái xe còn có ai khác hay không, trong lòng lại khẩn trương lên.
Sau một lát, cửa xe đối diện đẩy ra, một bóng người quen thuộc bước xuống, cúi đầu đi về phía bên này.
Lý Hành Tung vội vàng đẩy cửa xe ra, “Thời Phi?”
Diệp Thời Phi dừng bước, trên mặt xẹt qua một chút hoảng hốt.
Lý Hành Tung rất muốn hỏi hắn có phải Diệp Xuyên ở băng sau hay không, nhưng nhìn sắc mặt hoảng hốt của người đứng trước mặt, thì trực giác mách bảo không nên đề cập vấn đề này.
Hai người đứng cách nhau một đoạn ngã tư đường trống vắng, trầm mặc đối diện một lát, Diệp Thời Phi chỉ về phía xe Lý Hành Tung, “Vào trong đó nói chuyện chứ?”
Lý Hành Tung vội vàng gật đầu.
Đóng cửa xe lại, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, Diệp Thời Phi giương mắt nhìn Lý Hành Tung, thần sắc tĩnh lặng như nước.
Lý Hành Tung không biết tại sao bỗng nhiên có chút bứt rứt, “Hút thuốc không?”
Diệp Thời Phi lắc đầu, bên môi hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, chỉ chợt lóe lên rồi lại trầm xuống, chân mày khóe mắt không che giấu được sự mỏi mệt.
Giống như người đang sức cùng lực kiệt, không biết tìm nơi nào để dựa vào, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Lý Hành Tung đốt cho mình điếu thuốc, hạ giọng hỏi: “Người đâu?”
“Ngủ trong xe.”
Diệp Thời Phi khẽ nói, “Trước khi thả người, tớ phải nói với cậu vài câu.”
Âm thanh Diệp Thời Phi rất khẩn thiết, Lý Hành Tung vừa mới gật đầu, thì nghe hắn thấp giọng thở dài: “Hành Tung, chúng ta quen biết lâu như vậy, cho dù thế nào tớ cũng không nghĩ tới có một ngày lại cùng với cậu ồn ào đến thế này.”
Lý Hành Tung thở dài trong lòng, nói thật hắn cũng không nghĩ tới.
Trước khi gặp Diệp Xuyên, hắn vẫn cho rằng mối quan hệ giữa mình và Diệp Thời Phi sẽ là hợp tác lâu dài, phát triển Lý Nghiệp thành công ty hàng đầu B thị, cả nước, thậm chí toàn châu Á.
“Chủ yếu là trách nhiệm của tớ.”
Lý Hành Tung lúc này thật sự hối hận.
Đáng lẽ ngay từ đầu hắn nên xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, không nên đem việc công việc tư lẫn lộn với nhau.
Trong ánh mắt Diệp Thời Phi lộ ra thần sắc chua xót, “Hành Tung, thích một người, muốn tiếp cận, theo đuổi, sống cùng với người ấy, là sai sao?”
Lý Hành Tung không biết trả lời ra sao.
Nếu nói Diệp Thời Phi không sai, vậy thì là ai sai đây? “Tớ thực sự đã suy nghĩ về điều đó, Thời Phi.
Chuyện công ty là lỗi của tớ.
Trong lòng bất mãn vì cảm thấy cậu đang đùa giỡn mình, muốn mượn Lý gia làm chuyện mờ ám cốt là cho cậu một bài học.
Là tớ muốn rẽ ngang, đáng lẽ vấn đề giữa hai chúng ta thì phải cùng nhau giải quyết, mà không nên nhờ tay của Lý gia đối phó với cậu.”
Trong mắt Diệp Thời Phi ánh lên sự thất vọng rõ ràng, “Chỉ vậy thôi sao?”
Lý Hành Tung tránh đi ánh mắt của hắn, “Thời Phi, hai chúng ta vốn là anh em, sau này.
Cũng làm một đôi anh em tốt.”
Diệp Thời Phi cúi đầu cười lạnh, “Anh em thôi sao?”
Lý Hành Tung nếu đã định nói rõ, trong lòng không còn kiêng dè nữa, những lời nói tiếp theo cũng càng lúc càng trôi chảy, “Mấy ngày nay tớ luôn suy nghĩ, lúc trước nếu thái độ của tớ rõ ràng minh bạch, thì với mối giao tình của hai chúng ta, cho dù như thế nào cũng sẽ không đi đến bước này.
Chuyện tình cảm tớ không hiểu lắm, cho nên khi cậu nói thử một lần, tớ đã vì tò mò mà không cự tuyệt.
Nếu đổi lại là bây giờ, tớ sẽ không đáp ứng với cậu.
.”
Sắc mặt Diệp Thời Phi xám xịt thảm hại.
Trên đời này còn gì có thể làm tổn thương người ta hơn khi người yêu nói với bạn rằng hai người yêu nhau là sai lầm đâu chứ? “Tình cảm của cậu đối với Tiểu Xuyên rốt cuộc là như thế nào?”
Khóe miệng Diệp Thời Phi nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo, “Chuyện đến nước này, cậu cũng nên cho tớ một câu trả lời rõ ràng đi.”
Lý Hành Tung ho khan hai tiếng, ngẫm lại đã nói đến bước này, tuyệt đối không thể phí công rồi lại làm cho Diệp Thời Phi ôm ý tưởng không thực tế với mình được, liền tàn nhẫn nói: “Thời Phi, hiện giờ tớ đã biết rõ, tình cảm của tớ đối với cậu và Diệp Xuyên hoàn toàn khác nhau.
Về phía Diệp Xuyên, là thật tâm theo đuổi.
Tớ đã nói với người nhà về chuyện này, nhà tớ cho ý kiến là trong vòng mười năm sẽ không kiểm soát cuộc sống riêng.
Nếu tớ và một người đàn ông có thể đi qua mười năm, tớ nghĩ, sau này họ cũng sẽ không bận tâm đến cuộc sống của mình nữa.”
Diệp Thời Phi cười lạnh, “Cậu vẫn nói sau này muốn thành gia lập nghiệp, thì ra là ở trước mặt tớ chừa đường lui cho chính mình phải không?”
Ma xui quỷ khiến Lý Hành Tung nhớ tới giấc mơ kia, nhịn không được trả lời bằng một giọng mỉa mai, “Thời Phi, hai chúng ta hiểu nhau quá rõ, khoan nói đến chuyện của tớ.
Cậu thử tự hỏi xem có phải mình cũng có tâm tư giống vậy hay không? Ở trước mặt tớ, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ chừa đường lui cho mình?”
“Ta phơi bày tâm hồn dưới ánh trăng, chẳng ngại ánh trăng chiếu rọi mọi ngóc ngách của tâm hồn.
.”
Diệp Thời Phi chăm chú nhìn Lý Hành Tung, trong thần sắc bi thương dần dần lộ vẻ bình tĩnh quyết đoán, “Lý Hành Tung, cậu nói lời này chứng tỏ mình đang đuối lý.
Chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm, tớ đã làm chuyện gì có lỗi với cậu chưa?”
Lý Hành Tung không nói gì.
Chuyện này căn bản không phải có lỗi hay không, chẳng lẽ bởi vì hắn không có lỗi với mình, thì mình phải chấp nhận sống cùng hắn cả đời sao? Nhưng lời này không thể nói trước mặt Diệp Thời Phi được.
Nếu không, mối quan hệ của hai người sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa.
Diệp Thời Phi tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, lập tức mạnh mẽ kiềm chế cơn nộ khí, xòe một bàn tay về phía Lý Hành Tung, “Đưa tiền đây.”
Lý Hành Tung không nói hai lời liền đưa ra một tấm chi phiếu.
Diệp Thời Phi cũng không khách khí, lấy di động ra ấn phím kiểm tra tài khoản, không chút nương tay chuyển khoản luôn, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hành Tung cười cười, “Lý Hành Tung, coi như nợ nần của chúng ta đã thanh toán xong.”
Lý Hành Tung cảm thấy tâm hồn trống rỗng.
Cho dù biết đã đến cục diện này, hai người không còn bất cứ điểm chung nào nữa, nhưng Lý Hành Tung vẫn tính tới tình huống tốt nhất: Hắn và Diệp Thời Phi sau khi thông suốt rồi, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, sau đó.
“Thanh toán xong rồi.”
Diệp Thời Phi lặp lại một lần nữa, như cười như không nhìn Lý Hành Tung, “Coi như tớ làm công cho cậu vài năm đi, mua được một bài học lớn.
Cậu trả lương cũng đủ hậu hĩnh.”
Ma xui quỷ khiến Lý Hành Tung nhắc nhở một câu, “Hắc Dực và Diệp Thời Tranh đều biết chuyện cậu làm.
Cậu.
.”
Diệp Thời Phi liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng cười nói: “Lý Hành Tung, cậu tự xem mình là chàng trai báu vật sao?”
Diệp Thời Phi trừng mắt nhìn Lý Hành Tung, trong lòng cảm thấy phẫn nộ khó hiểu.
Không chỉ phẫn nộ, càng nhiều hơn là một loại cảm giác vô cùng hối hận đối với chính mình.
Cứ tưởng rằng Lý Hành Tung chỉ là một công tử vô tâm vô phế áo quần bảnh bao, đùa bỡn tình cảm bắt cá hai tay, nhưng từ những lời này cho thấy, thì ra hắn không phải là công tử bột, mà là khắp nơi lưu tình gieo rắc mầm móng phong lưu.
Ta khinh.
Diệp Thời Phi thật sự tức giận đến muốn hộc máu, nhiều năm thế rồi, hắn chính là bị người này đùa giỡn xoay mòng mòng?!
Mình thật tâm thật lòng nhưng ở trong mắt hắn rốt cuộc là gì đây? Có phải còn không bằng viên gạch lót dưới chân hắn? “Ngươi đi chết đi.”
Tận đáy lòng Diệp Thời Phi bỗng nhiên sinh ra một sự thù hằn sâu đậm, nghiến răng gằn giọng cười, “Ngươi đi chết đi, Lý Hành Tung.
Mang theo người trong lòng ngươi cùng xuống địa ngục đi.”
Lý Hành Tung nhìn thoáng qua chiếc xe đậu cách đó không xa, phút chốc một tia hoảng sợ xẹt qua trong lòng.
Diệp Thời Phi đẩy cửa xuống xe, vừa đi vừa gằn giọng cười.
Tiếng cười quỷ dị trong bóng đêm nghe không giống như đang cười, mà như là tiếng chim ác báo hiệu điềm xấu phát ra, tiếng kêu hung ác.
Từng tiếng từng tiếng một, cười như sắp tắt thở đến nơi.
Lý Hành Tung cảm thấy thấy cơn ớn lạnh dọc theo cột sống lan ra toàn bộ cơ thể, trong nháy mắt sởn cả gai ốc.
Diệp Thời Phi đúng lúc đó quay đầu lại quét mắt liếc hắn một cái.
Mắt của hắn dài nhỏ, khi liếc mắt nhìn người ta luôn mang theo vài nét phong tình.
Mà giờ phút này, trong ánh đèn xe trắng sáng, khóe mắt với đuôi chân mày hơi hơi nhếch lộ ra một tia quỷ khí rét căm căm.
Tim Lý Hành Tung chợt đập nhanh hơn, hắn đẩy cửa xe ra, cứ như chạy trốn tử thần mà lao về phía Diệp Thời Phi.
Trong xe Diệp Thời Phi không mở đèn, ở băng sau có một người được bọc trong chăn, cũng không biết là đang ngủ hay hôn mê.
Khi Lý Hành Tung thật cẩn thận kéo cửa xe ra, cơ hồ nghe được trái tim mình trong lồng ngực đập bang bang mạnh mẽ, tựa như bị đâm một nhát, ẩn ẩn đau.
Kéo tấm chăn xuống, lộ ra một người gầy yếu với khuôn mặt trái xoan.
Trong đầu Lý Hành Tung vang lên thanh âm ong ong, ngây ngẩn cả người.
Đây hoàn toàn không phải là Diệp Xuyên!
:.
Ánh mắt bị bít kín, Diệp Xuyên hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ cảm thấy xe xóc nảy đến lợi hại, tiếng gió vun vút bên tai khiến cậu buồn nôn.
Lão Ngưu không nói một lời ngồi ở bên cạnh, ngẫu nhiên xe quá xóc nảy còn có thể đưa tay kéo cậu lại.
Vài giờ trước, lão Ngưu đem cho Diệp Xuyên một tô mì ăn liền, sau khi cậu ăn xong liền bịt kín mắt túm lên xe.
Diệp Xuyên đã sốt đến gần mê man, thần trí không mấy thanh tỉnh, chỉ có thể mơ hồ đoán ra trên xe có bốn người.
Ngoại trừ lái xe, ở ghế phó lái còn có một người đàn ông, không nói lời nào, chỉ là không ngừng hút thuốc, đến nỗi trong xe đều là mùi khói thuốc.
Diệp Xuyên mới đầu nghĩ có lẽ là muốn đem mình thả ra, nhưng mà thế trận này không hiểu sao khiến cho cậu cảm thấy sợ hãi, cứ rùng mình mãi.
Cậu đã bị sốt hai ba ngày nay rồi, rất sợ nếu cứ nóng hoài như vậy, có khi nào biến thành đồ ngốc.
Nghe nói nếu sốt quá cao mà không kịp trị liệu, hậu quả có thể là bị biến thành ngu ngốc.
Xe đột nhiên ngừng lại.
Thân thể Diệp Xuyên theo quán tính chúi về phía trước, đầu đập mạnh vào ghế, trong đầu vang lên thanh âm ong ong, suýt nữa thì ngất xỉu.
Bên ngoài xe ngoại thật yên tĩnh.
Không có tiếng ồn ào huyên náo nơi phố thị, dường như là đang ở ngoại ô của nơi nào đó.
Tiếng gió ào ào, mang theo mùi bùn đất, cảm giác như đang ở nơi đồng không mông quạnh.
Diệp Xuyên đang hoảng hốt, thì cảm thấy lòng bàn tay được lão Ngưu nhét vào một cái gì đó.
Diệp Xuyên cả kinh trong lòng, vội vàng nắm chặt, khi cậu nhận biết được đây là một con dao gấp, trái tim không khỏi đập thình thịch, linh cảm điềm xấu sắp xảy ra nhất thời trở nên mãnh liệt chưa từng có.
Một làn gió lạnh thổi vào, lão Ngưu nghe động tĩnh rồi xuống xe trước, rồi mới túm cánh tay Diệp Xuyên kéo cậu xuống dưới.
Chân Diệp Xuyên vừa đụng đất liền cảm thấy trên mặt chợt lạnh, khăn bịt mắt bị lão Ngưu kéo xuống.
Ngay sau đó liền cảm thấy lão Ngưu dùng sức rất mạnh đẩy cậu một cái.
Diệp Xuyên còn chưa kịp phản ứng vì không biết chuyện gì xảy ra, thì nghe lão Ngưu hét thảm một tiếng, “Thằng nhãi này đạp chết tao rồi.
Ah nó bỏ chạy.
.”
Diệp Xuyên đột nhiên thức tỉnh, liếc nhanh mắt về đầu xe, thấy có hai tên khỉ đột lao tới, bèn bỏ chạy theo hướng ngược lại.