Diệp Xuyên chạy nhanh đến muốn tắt thở.
Vì cậu bị cơn sốt hành hạ khiến cho thần trí điên đảo, lại cố sức chạy lâu như vậy, suy nghĩ có chút không rõ ràng lắm.
Gió đêm ào ào.
Trong không khí tràn đầy mùi vị của rác, dầu máy và rỉ sét, thứ mùi hỗn hợp đó xông vào mũi làm Diệp Xuyên suýt ngất đi.
Cố nén cơn buồn nôn nhìn ra phía ngoài thăm dò, Diệp Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt tối om, không có đèn đường, thậm chí trên bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao, căn bản là không thể thấy rõ lắm mọi vật chung quanh hay những hình thù cao thấp đang chặn tầm mắt kia rốt cuộc là cái gì.
Diệp Xuyên phỏng đoán nơi này có lẽ là một nhà xưởng không còn sử dụng.
Sân rất lớn, những thứ thượng vàng hạ cám cũng không ít, chỉ sợ là đã biến thành bãi rác rồi.
Diệp Xuyên vừa len lỏi giữa những chướng ngại vật, vừa nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, cảm giác giống như đang ngửa cổ nhận cú chém của đao phủ vậy.
Bị sốt đã vài ngày, Diệp Xuyên vì bệnh nên có chút mơ hồ.
Bất quá đầu óc của cậu vẫn chưa đến mức hồ đồ, núp ở một góc dùng con dao nhỏ lão Ngưu đưa cho ra sức cứa đoạn băng dính phía sau, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác bị trúng bẫy.
Ngay cả lão Ngưu lặng lẽ nhét con dao vào trong tay mình cũng sợ là nằm trong kế hoạch của người khác.
Nếu không tại sao cậu là một bệnh nhân sắp chết đói chết khiếp, mà hai tên khỉ đột kia đuổi theo nửa ngày cũng không kịp? Tình thế trước mắt này, rõ ràng là đã giăng lưới, bố trí cạm bẫy, cho nên phóng xuất con mồi mới phát huy tác dụng.
Đôi mắt của cậu sắp chóng đỡ không nổi.
Diệp Xuyên đưa tay lau ót, đã không còn nóng nữa, ngược lại bây giờ lại rét run, chân cũng đứng không vững.
Mình giờ ở trong tình trạng này, làm thế nào để mật báo cho Hắc Lục đây? Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Diệp Xuyên đành phải lần theo cái thùng sắt bên cạnh lặng lẽ đi ra ngoài, mò mẫm một hồi, cũng định hướng được sơ sơ bố trí của công xưởng này, sân vuông vức, cửa chính nằm ở phía Bắc, mà vị trí của mình giờ phút này bị kẹt ở phía Đông.
Trèo tường là không thể tính đến, bức tường cao cũng đến mười thước, phía trên dựng rào sắt tua tủa, đó là chưa nói đến việc chân của cậu đứng còn không vững nói chi chuyện leo trèo.
Chắc là có cửa hông, nhưng mà cậu mới đặt chân vào đây, lại lần mò trong bóng tối, căn bản là không có khả năng tìm được.
Có thể đi vào đi ra cũng chỉ có cửa trước.
Diệp Xuyên rầu gần chết, đây chính là đứng giữa vầng sáng mà lại không thấy lối ra mà.
Trong gió đêm từ xa truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Đáy lòng Diệp Xuyên trầm xuống, chân không khỏi bước nhanh hơn.
Gần đây hẳn là có người mai phục, nhưng giờ đã đến bước này, chẳng lẽ cậu chỉ có thể trốn ở đây giương mắt nhìn Hắc Lục đưa bản thân mình vào miệng súng sao? Nhưng mà cậu nên làm như thế nào đây? Cảnh báo? Nhảy ra bảo hắn đừng tới đây? Điều này có thể sao? Rõ ràng Hắc Lục vì mình mà đến.
Nếu chuyện này đã không thể thay đổi, Diệp Xuyên nghĩ, cũng chỉ có thể động não để tìm biện pháp, xem còn cách nào có thể chỉ rõ nơi mai phục này, tận lực giúp Hắc Lục tranh thủ vài phần chủ động.
Nếu muốn nơi mai phục bị bại lộ, đương nhiên phải có ánh sáng.
Đốt lửa là không thể thực hiện được, trên người cậu không có diêm, hay bật lửa, trong này cũng không có cái gì đốt lên được.
Nhưng nhà xưởng quy mô như vậy, khẳng định sẽ có thiết bị chiếu sáng.
Cho dù nhà máy không còn hoạt động, đường dây điện chắc cũng không đến mức bị mang đi.
Tầm mắt của Diệp Xuyên nhìn qua lại đánh giá nhà xưởng không chút ánh sáng, vừa suy nghĩ nơi đặt buồng chứa các thiết bị điều khiển việc chiếu sáng, nhất định vị trí là ở sân trong.
Dường như hồi trung học đi tham quan nhà xưởng, buồng cầu dao điện nằm ở ngay phía sau phòng bảo vệ.
Sở dĩ cậu nhớ rõ như vậy, là vì lúc ấy có vài nam sinh lớp dưới tay chân bắng nhắng chạy tới đùa nghịch, kết quả làm cho việc cung cấp điện bị gián đoạn.
Sau khi quay về trường bị nêu tên phê bình điển hình trong giờ chào cờ, vài nam sinh còn xếp thành một hàng đọc bản ghi nhớ, thuộc lòng rồi mới được thông qua.
Diệp Xuyên nhớ tới vừa rồi lúc mình đứng sát góc tường phía đông, hình như ở đó có một cái thùng bằng kim loại.
Diệp Xuyên quay trở lại tiếp tục lần mò.
Mới vừa đi được hai bước, phía trước liền thoáng thấy một bóng người.
Nhất thời lông tơ của Diệp Xuyên dựng thẳng lên.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù cậu muốn tránh cũng không kịp, Diệp Xuyên sửng sờ đứng im một chỗ, sau ót mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Chợt nghe thanh âm quen thuộc thấp giọng nói: “Bên này cũng không có, đi về phía trước kiếm xem.
Mẹ nó, tao nghi thằng nhóc kia chạy thẳng ra cửa lớn rồi.
Chú ý đừng để cho nó thoát.”
Là giọng của lão Ngưu.
Cách không xa mấy có một người đàn ông cố nén giọng: “Tìm cẩn thận chút đi.
Lão đại ở phía trước, nếu thật sự chạy về phía đó thì chúng ta bớt việc rồi.”
Lão Ngưu vừa trả lời vừa đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Xuyên, ý bảo không có việc gì rồi đi xượt qua bên cạnh cậu.
Diệp Xuyên sợ bóng sợ gió một hồi, hai chân mềm nhũn cơ hồ đứng không vững, Khó khăn lắm mới trụ vững đợi mấy người nọ đi qua, bấy giờ cậu bắt đầu lần theo bức tường từng bước một đi về phía trước, chẳng dám thở mạnh, sợ gây ra tiếng động.
Bất quá, cám ơn trời đất, ở góc này thật sự có thùng cầu dao điện — trong này tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng mà sau khi đã quen với bóng tối, có thể thấy rõ thùng cầu dao diện màu xám nhạt bên ngoài cửa có vẽ cảnh báo hình tia chớp màu đen là chuyện rất bình thường.
Có lẽ lúc trước khi dọn đi mấy người công nhân không để ý, cho nên trên thùng không có khoá, chỉ gài bằng một đoạn sắt thô.
Cả tay và chân của Diệp Xuyên đều yếu ớt, căn bản không có lực để kéo ra.
Chỉ có thể đem con dao nhỏ của lão Ngưu cho chèn vào hai thanh sắt, từng chút một mà nạy ra.
Nơi này là vùng ngoại thành, vào ban đêm xung quanh rất yên tĩnh, chỉ một thanh âm nhỏ xíu cũng có thể nghe rất rõ.
Tiếng xe chạy càng lúc càng gần, trong lòng Diệp Xuyên gấp gáp, nhất thời cảm thấy mạch Thái Dương đập loạn xạ, dồn sức bẩy thật mạnh, thì nghe xịch một tiếng, thanh sắt gỉ đã rớt ra.
“Tiếng gì vậy?”
Cách đó không xa có người thét to một câu.
Diệp Xuyên ngừng động tác trong tay, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, ở bên ngoài vách tường truyền đến tiếng chó sủa, như là có chó hoang cắn nhau.
Thanh âm này đến quá mức đúng lúc, trong lòng Diệp Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Một người đàn ông thấp giọng quát mắng vài câu, trong xưởng lại yên tĩnh trở lại.
Diệp Xuyên nín thở, rón ra rón rén kéo cánh cửa của thùng cầu dao ra.
Ban đêm tối thui, cho dù mắt đã quen với bóng tối, Diệp Xuyên cũng chỉ có thể nhận biết được đại khái, về phần đường dẫn có còn điện hay không, linh kiện bảo hiểm linh tinh này nọ có còn tốt hay bị hư hao gì không, thật sự vô phương kiểm nghiệm.
Chỉ có thể trông vào vận may thôi.
Diệp Xuyên chùi bàn tay đầy mồ hôi lên quần áo, nghiêng tai nghe thanh âm động cơ ô tô từ xa vọng lại, tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ô tô tới gần thêm một chút, tốc độ giảm bớt, rồi ngừng lại.
Diệp Xuyên hít thật sâu, nắm một loạt chốt mở rồi đẩy lên.
Bên tai lập tức truyền đến thanh âm ong ong, như là phía sau nhà có cái quạt bị mở ra.
“Sao lại như thế này?”
Trong viện có người kêu lớn.
Trong lòng Diệp Xuyên hoảng hốt, động tác không khỏi nhanh hơn, đẩy hết tất cả chốt phía dưới.
Lại nghe một loạt âm thanh rối loạn, thùng cầu dao điện không biết bị gì, phút chốc xẹt lửa.
Diệp Xuyên hoảng sợ, dưới chân bị vướng miếng gạch vỡ, té lăn ra đất.
Cùng lúc đó, trước mắt trở nên sáng ngời, khoảng mười cái bóng đèn trên vách tường và bốn năm cái bên trong đều bừng sáng.
Diệp Xuyên bị té đến đầu choáng mắt hoa, hơn nữa ánh sáng chợt bừng lên làm cho mắt không kịp thích ứng, trong lúc nhất thời cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Bên tai một loạt tiếng ồ lên, có kêu có mắng, hơn nữa tiếng bước chân loạn xà ngầu, quả thực là rất hỗn loạn.
Diệp Xuyên ôm đầu định đi lại gần thùng cầu dao điện, sân lớn như vậy, muốn tìm đến nơi đây cũng không khó.
Nếu ai chạy tới đóng nguồn điện.
Diệp Xuyên nghĩ, lão tử thề giết chết hắn không tha.
Kiệt sức quá nhiều, thân thể Diệp Xuyên đầm đìa mồ hôi lạnh co vào sát góc, trong đầu như có tiếng nổ vang, trước mắt có vô số hoa lửa không ngừng bay tới bay lui.
Diệp Xuyên mơ hồ biết bên cạnh có người chạy qua chạy lại, nhưng mà cậu đã không còn bao nhiêu sức lực cầm con dao nhỏ bảo vệ thùng cầu dao điện.
Hắc Lục lúp xúp chạy tới ngay ngoài cửa nhà xưởng, một bàn tay vừa mới đặt lên nắm đấm cửa, đèn trong nhà xưởng liền sáng lên.
Không phải ánh sáng cực đại cố ý mở ra để áp chế khi thẩm vấn, mà là mấy bóng đèn tồi tàn trong sân, liếc mắt một cái, mười bóng thì có ít nhất một nửa không sáng.
Bất quá, như vậy cũng đủ để hắn quan sát rồi.
Hắc Lục lập tức liền hiểu được đây là chuyện gì.
Có nội ứng — tạm thời không nói tới nội ứng này có phải là Diệp Xuyên hay không, nhưng chắc chắn sau khi Trần Mộc Tử hồi phục tinh thần trong kinh ngạc, chuyện trước hết cần phải làm là phái người làm thịt nội ứng này.
Cho nên Hắc Lục tuyệt không thể để cho người này gặp nguy hiểm.
Mệnh lệnh của Hắc Lục nhanh chóng truyền xuống.
Cửa sau đã bị mở ra, Hắc Lục nép người chui vào cửa sắt chật hẹp.
Vài người đàn ông cao to cầm súng theo sát phía sau.
Mọi người lặng yên không một tiếng động tiếp cận, phía cửa chính đã truyền đến tiếng súng nổ.
“Chia nhau ra, tìm được người lập tức báo cho tôi.”
Hắc Lục đè thấp thanh âm dặn mấy người bên cạnh.
Ảnh chụp của Diệp Xuyên bọn họ đã cầm trong tay, chỉ cần nhìn thấy hoàn toàn có thể nhận ra.
Hắc Lục tự mình trực tiếp đi về phía thùng cầu dao điện.
Sau khi cuộc điện thoại tống tiền gọi lại không đến mười lăm phút, bản vẽ sơ đồ bố trí của nhà xưởng này đã được đưa đến trước mắt Hắc Lục.
Lúc đầu Hắc Lục lo lắng bọn họ giấu người trong nhà xưởng.
Nếu là vậy, muốn đem người thuận lợi mang đi khỏi tất nhiên không dễ dàng.
May mà, bọn đạo tặc đối nơi này không mấy quen thuộc, trốn ở nhà xưởng đối với bọn họ chẳng có nửa phần ưu thế.
Hắc Lục cảm thấy bọn đạo tặc tám chín phần còn chưa thông thuộc địa hình của nơi này.
Đây là địa bàn của Trần Mộc Tử, trước đây nghe nói là một nhà in nhỏ, bởi vì không chịu giao nộp phí bảo hộ, bị thủ hạ của Trần Mộc Tử cứ cách ngày lại tới gây rối, rốt cục không chịu nỗi sự nhũng nhiễu này đành phải đóng cửa.
Sau khi giải thể, nhà máy đương nhiên rơi vào tay Trần Mộc Tử, nhưng thuộc hạ của hắn nào có ai biết kinh doanh, cho nên cứ bỏ phế như vậy.
Hắc Lục đã sớm cho thuộc hạ thâm nhập vào tổ chức của Trần Mộc Tử.
Hắn muốn thu phục tên này không phải là một hai ngày, cha dượng của hắn cờ bạc mắc nợ chính là ở sòng bạc của Trần Mộc Tử.
Chẳng qua việc tẩy trắng tập đoàn Bắc Hồng không dễ dàng, hắn không thể đem tâm huyết của chính mình ra mạo hiểm.
Nay vừa lúc mang cả vốn cùng lời thu hồi về.
Tiếng súng dày đặc, vài phút sau liền yên tĩnh lại.
Hắc Lục đánh giá chắc là bên ngoài đã giải quyết xong, hiện giờ bắt đầu truy tìm đám cá lọt lưới.
Hắc Lục mở đèn pin, thận trọng đi vào theo khe hở giữa hai căn nhà trệt.
Ánh sáng ngọn đèn phía trước nhà xưởng rọi lại đây, từ xa Hắc Lục nhìn thấy một bóng người thoáng đảo qua ở thùng cầu dao điện phía trước, sau lưng người nọ là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ.
Tay chân Hắc Lục bỗng lạnh lẽo trong phút chốc, cố gắng hít thở sâu mấy lần mới nhận ra người này không phải Diệp Xuyên.
Tuy rằng vóc người tương tự, nhưng tóc của Diệp Xuyên không nhiều như vậy.
Hắc Lục bước nhanh hơn, vừa đi đến chỗ rẽ liền thấy ở một góc phía sau thùng cầu dao điện có một người đang núp.
Trong nháy mắt, Hắc Lục cảm thấy hô hấp cùng nhịp tim của mình như ngừng lại.
Một bàn tay to lạnh lẽo đặt trên trán Diệp Xuyên, nhẹ nhàng xoa xoa.
Diệp Xuyên cố sức mở mắt ra, nhưng trước mắt bị một màn sương mù mênh mông che phủ, cái gì cậu cũng không nhìn thấy.
Có điều xúc cảm vô cùng quen thuộc.
Trái tim cứ treo lơ lửng của Diệp Xuyên rốt cục buông lỏng, một chút sức lực cuối cùng trong thân thể cũng bị rút đi, Diệp Xuyên như buông được gánh nặng mà ngả về phía sau.
“Xuyên Nhi.
.”
Hắc Lục theo bản năng xoay người lại ôm lấy cậu.
Ngay trong nháy mắt khi cúi người xuống, Hắc Lục chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên chấn động, nơi ngực truyền đến một cảm giác nóng rực quỷ dị, tựa như có người hắt nước sôi vào.
Vừa cúi đầu liền thấy Diệp Xuyên được mình ôm chặt trước ngực, mặt và đầu cổ đầy máu.
Hắc Lục ôm người yêu, ngã quỵ trên mặt đất.