NGÀY 4 THÁNG 7.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi không ra khỏi giường ngay. Tôi cứ nằm như thế trên giường, vờ như sáng hôm nay cũng giống như bao buổi sáng ở căn nhà mùa Hè của chúng tôi. Ga giường của tôi vẫn thơm mùi nước xả vài quen thuộc, chú gấu bông Junior Mint của tôi vẫn đang ngồi chễm trệ trên nóc tủ.
Mọi thứ vẫn như xưa. Mẹ và cô Susannah đang đi dạo ngoài bãi biển, còn đám con trai đang tranh nhau dĩa bánh nướng nhân việt quất trong bếp, và tôi sẽ chẳng bao giờ có sự lựa chọn nào khác ngoài bát ngũ cốc Kashi của mẹ. Sữa tươi giỏi lắm cũng chỉ còn độ nửa cốc là cùng, và càng không dám mơ họ sẽ để phần lại cho tôi chút nước hoa qủa tươi nào.
Nếu là ngày trước chắc tôi sẽ tức điên lên mất, nhưng ngay bây giờ cái ý nghĩ ấy khiến tôi bất giác mỉm cười. Tôi biết tất cả những điều trên chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Ở đây không còn cô Susannah, hay mẹ, hay anh Steven. Mặc dù tối qua tôi đi ngủ khá sớm nhưng hôm nay tôi vẫn dậy muộn như thường.
Đồng hồ chỉ 11h30. Vậy là tôi đã ngủ suốt mười hai tiếng. Lâu lắm rồi tôi mới được ngủ ngon đến vậy. Tôi xuống khỏi giường, đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Được ngắm nhìn vạn vật từ khung cửa sổ của căn nhà mùa Hè như thế này luôn khiến cho tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều.
Ước gì mọi cánh cửa sổ đều có thể nìn ra đại dương, không có gì khác ngoài những bãi cát thẳng tắp và biển cả mênh mông. Thấp thoáng đằng xa là Jeremiah và anh Conrad trong bộ đồ bơi màu đen đang mải mê lướt sóng. Một hình ảnh quen thuộc của các mùa Hè trước đây. Và cứ như vậy, trong lòng tôi lại tràn trề một niềm hy vọng.
Có lẽ Jeremiah nói đúng. Có lẽ anh Conrad rồi sẽ quay lại với chúng tôi. Và tôi sẽ quay trở về với căn nhà của mình, rời xa khỏi anh và tất cả những gì khiến tôi nhớ tới anh. Tôi sẽ đi bơi cùng Taylor, cùng cậu ấy đi mua sắm, ăn uống và rất nhanh thôi mùa Hè sẽ trôi qua. Và tôi sẽ có thể quên đi những thói quen trước kia của mùa Hè.
Đây thực sự sẽ là lần cuối cùng của tôi. ~*~ Đầu tiên tôi gọi điện cho Taylor, giải thích tình hình hiện nay cho cậu ấy hiểu: Rằng chúng tôi đang ở Cousins tìm cách thuyết phục anh Conrad quay trở lại trường học và kết thúc mùa Hè cuối cùng của chúng tôi ở Cousins. Câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi là, "Belly, cậu có biết cậu đang làm gì không thế?" "Ý cậu là sao?" "Cậu biết là mình đang muốn nói gì mà.
Cậu có phải bị thiểu năng đâu mà không hiểu. Đáng ra cậu phải đang ở nhà rồi mới đúng." Tôi thở dài. Đã không biết bao lần tôi nhắc Taylor đừng có dùng từ "thiểu năng" để nói về người khác rồi nhưng cậu ấy vẫn chứng nào tật đấy. Chẳng hiểu cậu ấy nghĩ gì nữa.
Không lẽ cậu ấy quên mất cô em họ bị bệnh Down rồi sao? Tôi nghĩ Taylor cố tình nói thế để chọc tức tôi thì đúng hơn. "Cậu quan tâm làm gì nếu anh Conrad bỏ học?" Taylor hỏi. "Anh ấy thích làm gì với đời thì cứ mặc xác anh ấy đi." Mặc dù tôi biết sẽ không có ai nghe trộm những gì mình nói, nhưng tôi vẫn hạ giọng, "Anh ấy đang mệt mỏi lắm.
Anh ấy cần bọn mình." "Anh ấy chỉ cần có cậu em trai thôi. Người, mà xin thưa với cậu, là trông còn hot hơn anh ấy gấp tỷ lần. Anh Conrad đâu có cần tới cậu. Anh ấy đã phản bội cậu, nhớ chưa?" Giờ thì tôi thực sự đang thì thào vào trong điện thoại, "Anh ấy không hề phản bội mình, cậu biết rõ thế còn gì.
Vào thời điểm ấy bọn mình đã chia tay nhau rồi. Hơn nữa anh Conrad và mình chưa bao giờ là một đôi thực sự." Thật không dễ dàng gì để thừa nhận điều đó. "Thôi đi. Anh ấy không phản bội cậu nhưng anh ấy đã đá cậu ngay sau buổi prom. Quả là một chàng trai tuyệt vời. Mừng cho cậu." Tôi lờ đi không thèm chấp.
"Cậu làm ơn đừng cho mẹ mình biết nếu mẹ gọi cho cậu nhé." Taylor khịt mũi. "Ờ. Ai bảo mình là một đứa bạn trung thành làm gì cơ chứ." "Cám ơn cậu. À, và cám ơn rất nhiều vì đã thay hết đống quần áo của mình." "Không có gì," cô nàng nói giọng đầy tự hào.
"Và Belly này?" "Ơi?" "Đừng có quên nhiệm vụ trước mắt của cậu đấy." "Ừ, Jeremiah đang tìm cách thuyết phục anh ấy rồi..." "Không phải chuyện đó, hâm ạ. Mình đang nói về nhiệm vụ kia cơ. Cậu cần phải làm sao cho anh Conrad muốn quay trở lại với cậu, sau đó quay lưng cự tuyệt anh ta.
Thật phũ vào." Cũng may chúng tôi nói chuyện qua điện thoại để Taylor không phải chứng kiến cảnh tôi lắc đầu ngao ngán với câu bình phẩm của cô bạn mình. Vấn đề là nếu đứng trên góc độ của cậu ấy thì có lẽ như vậy là đúng. Taylor chưa từng bị tổn thương bởi một người con trai nào bởi vì cậu ấy luôn là người nắm thế chủ động.
Cậu ấy là người quyết định họ chia tay hay họ quay lại với nhau. Bọn con trai tôn thờ cậu ấy, cứ không phải chiều ngược lại. Taylor rất thích câu thoại trong bộ phim Người đàn bà đẹp của Julia Roberts, nói về cuộc đời một cô gái điếm. "Tôi là người chọn ai và tôi là là người nói khi nào." Không phải cái ý tưởng đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.
Chỉ là tôi biết nó sẽ không bao giờ có tác dụng. Riêng mỗi việc làm sao để thu hút sự chút ý của anh Conrad trong lần gặp lại nhau đầu tiên, dù là một phản ứng rất nhỏ thôi, cũng gần như không thể rồi. Nói gì đến lần thứ hai. Sau khi Taylor và tôi cúp máy, tôi gọi cho mẹ. Tôi nói sẽ tiếp tục ở lại nhà của Taylor thêm một tối nữa vì cậu ấy vẫn chưa hết buồn.
Mẹ đã đồng ý. "Con đúng là một người bạn tốt," mẹ nói. Mẹ cũng không quên dặn tôi cho mẹ gửi lời chào bố mẹ Taylor. Mẹ thậm chí không đặt dấu chấm hỏi với câu nói dối vừa rồi của tôi. Thật không giống mẹ chút nào. Rõ ràng giờ đây mẹ chỉ muốn được ở một mình gặm nhấm nỗi buồn mất đi người bạn thân nhất mà thôi.
Sau đó tôi đi tắm và thay vào đó bộ quần áo Taylor đã chuẩn bị cho tôi. Một chiếc áo hoa trắng rất gợi cảm cùng chiếc quần soóc ngắn tự chế của cậu ấy. Tôi cứ để nguyên tóc ướt như thế đi xuống nhà. Anh em Jeremiah đã về nhà và đang ngồi trong bếp ăn món bánh nướng bọn đường mà cô Susannah vẫn thường dậy rất sớm để mua.
"Xem mình mua cái gì này," Jeremiah đẩy cái túi giấy về phía tôi. Tôi mở túi giấy ra tọng nguyên nửa cái bánh vào miệng. Bánh vẫn còn ấm nguyên. "Ngon quá," tôi nhồm nhoàm khen. "'Thế... giờ sao?" Jeremiah quay sang nhìn anh Conrad, mặt đầy hy vọng. "Anh Conrad?" "Hai đứa nên về sớm đi nếu muốn tránh tắc đường trong dịp lễ Quốc khánh 4/7," anh Conrad nói.
Tim tôi quặn đau khi phải chứng kiến nét mặt của Jeremiah khi đó. "Bọn em sẽ không đi mà không có anh." Jeremiah nói. Anh Conrad thở hắt ra. "Nghe này, Jere. Anh rất cám ơn vì em đã lặn lội tới tận đây. Nhưng em thấy đấy, anh vẫn ổn. Mọi thứ đều ổn." "Ổn cái nỗi gì! Nếu anh không quay lại hoàn thành nốt hai bài thi hôm thứ Hai, anh sẽ bị đuổi học đấy có biết không? Lý do duy nhất tại sao anh phải tham gia lớp học Hè là bởi bị anh vẫn còn nợ mấy môn đó của kỳ trước.
Nếu không quay lại thì anh tính sao đây?" "Khỏi lo. Anh sẽ tự tìm cách." "Anh lúc nào cũng nói câu ấy, nhưng anh chẳng làm được cái quái gì hết. Anh chỉ giỏi lẩn trốn." Qua cái cách anh Conrad hằm hằm nhìn Jeremiah như muốn ăn tươi nuốt sống như thế, tôi biết cậu ấy đã đánnh trúng tim đen của anh.
Lòng kiêu hãnh của anh chỉ đang nhất thời bị chôn vùi bên dưới cơn thịnh nộ mà thôi. Conrad mà tôi biết sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Đã đến lúc tôi cần phải nói câu gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu và nói, "Anh làm sao có thể trở thành bác sỹ nếu không có một tấm bằng Đại học được hả Conard?" Anh quay sang nhìn tôi.
Tôi cũng giương mắt nhìn anh. Tôi đã làm được! Tôi sẽ nói hết những điều tôi cần phải nói, kể cả nếu điều đó làm tổn thương đến anh. Đây là những gì tôi đã rút ra được sau khi quan sát cách Conrad chiến thắng đối thủ của mình qua những trận game chúng tôi chơi với nhau.
Ngay khi phát hiện ra điểm yếu của đối thủ, bạn cần phải tấn công tổng lực, dùng hết tận cả vũ khí trong kho đạn dược mà bạn có và đừng để cho đối thủ có cơ hội trở tay. Không được tỏ ra nhân từ với đối thủ của mình. "Anh chưa bao giờ nói sẽ làm bác sĩ cả," anh nạt lại tôi.
"Em không biết mình đang luyên thuyên cái gì đâu." "Thế thì anh nói đi xem nào," tôi nói. Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Không một ai nói câu nào. Trong một phút, tôi đã nghĩ là cuối cùng anh cũng chịu mở lòng với tụi tôi. Cuối cùng anh đứng bật dậy tuyên bố, "Chẳng có gì để nói hết.
Anh có việc phải đi. Cám ơn về mấy cái bánh, Jere." Sau đó anh quay sang tôi nỏi, "Đường dính đầy mặt em rồi kìa." Và thế thôi, anh đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Sau khi anh đi khỏi, Jeremiah đập bàn, chửi thề, "Khốn kiếp!" "Mình còn tưởng cậu thuyết phục được anh ấy rồi cơ đấy!" Tôi cũng chẳng hiểu sao lời mình nói ra nghe giống như một lời trách móc hơn là một lời nhận xét.
"Cậu không thể dồn anh Conrad quá. Anh ấy sẽ chỉ càng khép mình lại thôi," Jeremiah thở dài, thu dọn đống vun bánh vương vãi trên bàn. "Thì anh ấy đã khép mình lại rồi đấy thôi." Tôi nói. Tôi ngước mắt lên nhìn Jeremiah, trông cậu ấy thật tội nghiệp. Tôi chợt cảm thấy hối hận vì đã nổi cáu với cậu ấy.
Tôi chìa tay nắm lấy tay cậu ấy an ủi, "Đừng lo. Bọn mình vẫn còn thời gian mà. Hôm nay mới là thứ Bảy, đúng không?" "Ừ," Jeremiah gật đầu, nhưng có vẻ giờ cậu ấy cũng không dám tin vào bất cứ chuyện gì nữa. Chúng tôi im lặng, không ai nói với ai câu nào. Như mọi lần, anh Conrad vẫn luôn là người làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cả căn nhà, và các thành viên sống trong đó.Mọi chuyện sẽ khó mà bình thường trở lại cho tới khi anh Conrad bình thường trở lại.