Mùa Hè Xa Xôi

Chương 18

Lúc Dương Kiệt đến dự hôn lễ của Tiểu uyên và Phương Dịch về có nói với tôi : “Lục Tịch đã về rồi!”

“Vậy có thể làm gì đây?” Tôi hỏi.

“Anh không đi gặp cô ấy sao?” Có thể Dương Kiệt vẫn coi tôi là Dương Tuấn của mấy năm trước, không e dè, dũng cảm tiến lên.

“Cô ấy bây giờ khỏe chứ?” Tôi hỏi Dương Kiệt

“Em không biết.” Câu trả lời của Dương Kiệt khiến tôi nghi ngờ, “Anh có biết Tiểu Uyên còn có một người anh trai tên là Hạ Văn Bác không?”

Câu hỏi của Dương Kiệt khiến tôi kinh sợ và bất ngờ, “Anh ta có quan hệ gì với Lục Tịch sao?”

“Có lẽ vậy, em cũng không chắc chắn lắm, tốt nhất anh nên đi gặp Lục Tịch, hỏi thẳng cô ấy.” Dường như Dương Kiệt có chút khúc mắc với người tên là Hạ Văn Bác đó. Thực ra, mấy năm nay tình cảm của Dương Kiệt đối với Lục Tịch vẫn chẳng hề thay đổi, tuy là không biểu hiện ra ngoài, nhưng tình cảm đó vẫn luôn giằng xé nơi sâu nhất trong lòng nó.

Nhưng đến bây giờ Dương Kiệt vẫn chưa hiểu một điều, Lục Tịch có quyền lựa chọn của em, còn về phần em lựa chọn thế nào thì chẳng có ai trong chúng tôi có quyền can thiệp

Buổi tối, Đường Vũ và Tử Chấp cùng tôi uống rất nhiều rượu, tưởng đã say rồi, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo: “Lục Tịch anh phải làm gì bây giờ?” Tôi thì thào, “Em có biết anh nhớ em tới mức nào không?”

“Tuấn, anh uống nhiều quá rồi!” Dường Vũ giằng lấy cái chén trong tay tôi.

“Vậy sao? Tôi thực sự say rồi à?” Tôi tình nguyện say mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Đây là chìa khóa của căn phòng sát vách với phòng của chị dâu, may mà em thông minh, đã đặt phòng trước cho anh rồi, anh có thể tìm một cơ hội gặp mặt chị dâu.” Đường Vũ nhét một chùm chìa khóa vào trong túi áo tôi/

Tôi không biết sau đó mình bước vào khách sạn Hữu Nghị như thế nào nữa, buổi sáng lúc thức dậy đầu đau đến mức như muốn nứt ra.

Đây là đâu? Khách sạn ư? Tôi đột ngột đứng dậy, đến phòng bên cạnh gõ cửa, chỉ mong Lục Tịch vẫn còn ở trong đó.

Quả nhiên người mở cửa là Lục Tịch, em đứng ở trước mặt tôi, chân thực như thế, nụ cười của em vẫn giống với nụ cười nhiều năm trước, dịu dàng, đẹp đẽ, giống như cơn gió chiều nhẹ nhàng khoan khoái.

Đối diện với Lục Tịch thật sự tôi chẳng biết nên nói gì nữa? Nếu chỉ nói nhớ em thì quay về nói với tấm ảnh cho xong.

Tôi đột ngột đứng trước mặt em như thế, có phải sẽ khiến em bối rối hay không? Thấy vẻ mặt em dần dần trở nên cứng ngắc, cơ thể run lên nhè nhẹ, tôi ý thức được việc đã làm quấy rầy em “Xin lỗi, Lục Tịch, chỉ là vì anh muốn gặp em mà thôi.” Tôi nói thầm trong lòng.

Tôi cố gắng tìm một cái cớ: “Xin lỗi, đi nhầm phòng.” Tôi không biết biểu hiện của mình lúc đó không tốt tới mức nào.

Đường Vũ đem đến một bao quần áo rất to: “Anh, anh phải chải chuốt một chút rồi mới có thể đi gặp chị dâu, anh bây giờ giống hệt một con ma men.”

“Cái gì?” Tôi vội vàng cầm gương lên soi, trời ạ! Tôi với cái bộ dạng này mà xuất hiện ở trước mặt Lục Tịch ư?

Vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh tắm táp, thay quần áo sạch sẽ.

Lúc ra khỏi cửa, Lục Tịch cũng đang định đi ra, em dẫn theo một đứa con trai khoảng ba bốn tuổi, thoạt nhìn em chẳng hề giống như mẹ của một đứa trẻ, chắc là trông hộ người khác? Tôi nói với bản thân như vậy.

Thấy tôi, Lục Tịch có vẻ hoảng hốt, “Chờ đã, Lục Tịch!” Tôi nói, “Anh ở ngay sát cạnh phòng em,, có thời gian có thể nói chuyện với em không?” Trên mặt Lục Tịch đầy vẻ không đồng ý, “Xin lỗi, có lẽ tôi không rảnh đâu.” Em đưa đứa bé xuống lầu thật nhanh.

Tôi không biết nên đuổi theo hay ở lại.

Đường Vũ hỏi tại sao khi gặp Lục Tịch tôi liền biến thành một người khác, dũng cảm và cơ trí của tôi đã biến đi đâu mất rồi?

Tôi không chống chế gì, đến lúc nó yêu một người nào đó rồi thì sẽ lý giải được sự ngốc nghếch lúc này của tôi.

Buổi tối, lúc trở về khách sạn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Lục Tịch, hết lần này tới lần khác, cô tiểu thư bướng bỉnh Trình Vận Chấp cứ tới tìm tôi, cô ấy muốn tôi cử cô ấy đến Thâm Quyến làm việc, bởi vì bạn trai của cô nàng là Trữ Hạo đang làm việc ở Quang Hoa, chuyện này không phải là do tôi không đồng ý, mà là Tử Chấp từng nói không được cho cô ấy đi, tôi cũng đành bó tay. Tôi bảo cô nàng đi mà nói với Tử Chấp, cô nàng tức giận tới mức giậm chân bình bịch.

Lúc nói chuyện cùng Vận Chấp nghe thấy tiếng gọi người của Lục Tịch của ngoài hành lang, tôi đi ra ngoài xem, “Lục Tịch, sao thế?” Tôi hỏi em.

“Không thấy con trai tôi đâu cả” Em có vẻ rất sốt ruột.

“Con trai em? Đứa bé sáng nay là con trai em?” Tôi lúc trước còn tự lừa mình dối người, cứ tự đánh lừa bản thân rằng đứa bé kia không phải là con của em.

“Phải.” Em vội vàng gật đầu, tiếp tục đứng ở hành lang gọi “Mặc Mặc.”, thì ra đứa bé kia tên là Mặc Mặc.

Mấy người phục vụ cũng đi tìm giúp.

“Lục Tịch, mẹ gọi con à?” Một cậu bé đi ra từ cánh cửa ở gầm cầu thang “Con ở dưới lầu cũng nghe thấy nữa.” Nó cười hì hì, dáng vẻ làm nũng với Lục Tịch, có vẻ Lục Tịch rất giận.

“Con cứ đi linh tinh đi, lạc mất thì làm sao?” Ngữ khí của Lục Tịch rất nghiêm khắc.

“Con chỉ là xuống lầu xem mẹ đã về chưa, nhưng cửa lại đóng, không vào được.” Cậu nhóc nhỏ giọng nói.

Tôi vẫn đứng ở cửa phòng nhìn em, Lục Tịch thực sự đã ở nơi đất khách quê người đó kết hôn rồi sao? Thấy dáng vẻ dịu dàng khi em ôm cậu con trai trong lòng, tim tôi như vỡ ra hàng trăm nghìn mảnh.

“Dương Tuấn yêu quý!” Vận Chấp cũng đi ra rồi,, cô ấy mỉm cười ám muội với tôi, tôi biết cô ấy cố tình làm vậy.

Lục Tịch, lẽ nào giữa chúng ta một chút cơ hội cũng không có.

Đêm đã khuya, vẫn không tài nào ngủ được,, ở trong phòng thì cảm thấy nặng nề, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Tìm điếu thuốc trong túi áo, hút hết điếu này đến điếu khác. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh cửa sổ của phòng Lục Tịch, nhưng cảm giác khoảng cách lại vô cùng xa xôi.

Quyết định không quấy rầy sự an ổn của Lục Tịch nữa, lặng lẽ đi vào phòng.

Đến bệnh viện thăm bà ngoại, gần đây sức khỏe bà sút kém nhiều, nửa năm trước đã phát hiện được bà mắc bệnh ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối rồi. Lúc đầu tôi cảm thấy thật khó để tiếp nhận chuyện này, nhưng bây giờ đã có thể bình tĩnh mà đối mặt. Cuộc đời một con người thật ngắn ngủi, sinh mệnh lại quá mong manh, mỗi người đều phải trải qua vòng luân hồi của sinh tử, buồn bã và tiếc nuối, chi bằng nên quý trọng những gì vui vẻ đang được trải qua.

Bà ngoại vẫn đang nói chuyện đùa với các y tá, kể cho họ nghe về câu chuyện ông ngoại tôi dẫn quân đi chiến đấu, mấy cô y tá vây quanh bà nghe chuyện giống như đang nghe Bình thư.

Thấy tôi tới, họ đều lấy cớ ra ngoài làm việc.

“Xem ra tâm trạng không xấu lắm! Còn có thể kể chuyện cổ tích cho mọi người nghe.” Tôi nháy mắt với bà vài cái.

“Cn có thể đến thăm ta, ta vui lắm.” Bà ngoại luôn yêu quý tôi.

“Ngày mai con phải đi Thâm Quyến.” Tôi nói với bà “Bên đó có chuyện cần giải quyết.”

“Con đó, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không thể chỉ biết làm việc thôi, việc đại sự cả đời cũng phải lo một chút đi chứ.” Thấy tôi không nói gì, bà tiếp tục “Đến cái tuổi này rồi, chẳng còn muốn gì nữa, chỉ mong các con có thể nhanh chóng thành gia lập thất.”

“Bà, bà lại nữa rồi.” Mỗi làn nhắc tới chuyện này, bà đều nói y chang như vậy.

“Dương Tuấn, hy vọng mấy năm chờ đợi của con không phải là vô ích.” Bà ngoại trịnh trọng nói.

Trong lòng tôi cũng rất nặng nề, nếu như không gặp Lục Tịch, tôi còn có thể tin tưởng em đang ở một nơi nào đó trên thế giới này chờ đợi tôi, nhưng bây giờ tôi không thể chắc chắn Lục Tịch có còn cho tôi một cơ hội nào nữa không.

“Nếu như có thể gặp lại cô bé Lục Tịch đó, bà nghĩ bà chết cũng có thể nhắm mắt được rồi.” Bà ngoại đã nhìn thấu vòng sinh tử từ lâu rồi, bà chỉ là đang mượn cớ bảo tôi đi tìm Lục Tịch về.

“Vâng, chờ con từ Thâm Quyến trở về là hai người có thể gặp mặt rồi.” Thực ra tôi chẳng hề chắc chắn.

Không ngờ lại gặp Lục Tịch ở sân bay, nhìn thấy mẹ con họ từ rất xa.

Thật kỳ lạ, gặp nhau mấy lần nhưng tôi chưa từng nhìn thấy một nửa kia của em.

Không ngờ chúng tôi lại đi cùng chuyến bay tới Thâm Quyến, ngay cả chỗ ngồi cũng ngay cạnh nhau. Lục Tịch rõ ràng là chẳng muốn dây dưa gì với tôi, dọc đường đi, em chỉ kể chuyện cổ tích cho cậu bé kia nghe, còn tôi thì chỉ biết chăm chú nhìn hai mẹ con em. Cậu bé này chắc khoảng ba tuổi rưỡi. Mà Lục Tịch rời khỏi tôi còn chưa được bốn năm, sự xuất hiện của cậu bé này có phải nhanh quá không? Lại nhìn kỹ ngũ quan của cậu bé, quen lắm, hình như gặp ở đâu đó rồi/

Nghi vấn trong lòng tôi không ngừng dâng lên.

Đến Thâm Quyến, ở cửa bảo vệ sân bay, hình ảnh của Lục Tịch mờ dần trong biển người, tôi chẳng hề vội vã, tôi tin chẳng bao lâu nữa chúng tôi lại có thể gặp mặt.

Sau khi đến Quang Hoa, họp lớn họp nhỏ không ít trăm cuộc, cuối cùng cũng có thể nắm trong tay tình trạng cơ bản của công ty. Phó tổng Trữ Hạo từng là tình địch số một của Tử Chấp, tôi nghĩ cần phải chú tâm tới người này, bởi vì người quản lý hạng mục hiện nay Lục Tịch đang làm chính là cậu ta.

Trữ Hạo này quả nhiê không phải “vật trong ao”, có thể tưởng tượng được có tên tình địch số một như vậy, lúc đầu Tử Chấp vì bảo vệ tình yêu mà phải vượt qua bao khó khăn gian khổ, tôi cũng cảm thấy chiến thắng của Tử Chấp đầy may mắn. Có thể là trong lòng vẫn luôn có chướng ngại, cho nên Tử Chấp vẫn luôn không đồng ý cho em gái Vận Chấp qua lại với cậu chàng này.

Trữ Hạo là một người rất thẳng thắn, cậu ta tưởng tôi muốn đoạt quyền cho nên giao hết tất cả các dự án của Tây Á cho tôi. Tôi quan sát cậu ta một cách hiếu kỳ, quả thật là một người thông minh.

Tôi tùy ý lật giở hợp đồng dự án, hỏi “Cậu vẫn luôn hợp tác với Lục Tịch sao?”

“Phải, cô ấy là phó tổng của Tây Á.” Xem ra Trữ Hạo rất quen thân với Lục Tịch.

“Trẻ tuổi như vyậ đã lên tới chức phó tổng rồi? Làm việc rất tốt sao?” Tôi cố tình hỏi.

“Vài dự án hợp tác của chúng ta và Tây Á cô ấy làm không tệ, năng lực công tác của Lục Tịch cũng rất rõ ràng.” Trữ Hạo dường như rất hiểu Lục Tịch.

“Tổng giám đốc Tây Á là ai?” Tôi hỏi

“Hạ Văn Bác.” Tôi từng nghe Dương Kiệt nhắc đến cái tên này, là anh trai Tiểu Uyên.

“Anh ta có quan hệ gì với Lục Tịch không?” Tôi muốn tìm hiểu một chút tin tức từ Trữ Hạo, ai ngờ Trữ Hạo không trả lời đúng vào câu hỏi của tôi, cậu ta hỏi lại “Sao anh không hỏi người trong cuộc ấy??” Trữ Hạo này quả nhiên không phải cái đèn mờ.

“Có điều, tôi có thể nói cho anh biết, Lục Tịch là bà mẹ đơn thân giỏi nhất mà tôi biết từ trước đến giờ, con trai cô ấy cũng rất đáng yêu.” Trữ Hạo cười nhắc nhở tôi, nụ cười của cậu ta ẩn chứa sự tìm tòi của tôi.

Tôi không thể che giấu sự hưng phấn cực kỳ trong đáy lòng khi nghe được những tin tức này.

Lục Tịch, xem ra chúng ta cần gặp nhau một lần.

Trước đây toàn bộ dự án quảng cáo của Đạt Văn đều mời công ty nước ngoài thực hiện, sau khi bàn bạc với Tử Chấp xong, chúng tôi quyết định sẽ hợp tác với Tây Á, như vậy có thể tiết kiệm được một chút chi phí. Hơn nữa, còn có thể kiến tạo cho tôi một chút cơ hội gặp Lục Tịch.

Chỉ đích danh Lục Tịch là đại diện bên phía Tây Á.

Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc. Để chắc chắn dáng vẻ của mình là bình thường, tôi nhiều lần ngắm nghía mình trong gương, khẳng đích không chút tỳ vết nào mới yên tâm.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, ý thức nhắc nhở là lập tức sẽ được gặp Lục Tịch, tôi bắt đầu căng thẳng. Tay đặt ở cái nắm đấm cửa, bày ra vẻ mặt đã được tập luyện nhiều lần, ha ha, có vẻ giống thanh niên đi xem mặt ấy nhỉ?

Lúc Lục Tịch thấy tôi, vẻ mặt rất bất ngờ “Dương Tuấn, sao lại là anh?”

“Lục Tịch! Em đến rồi à?” Tôi bắt bản thân bình tĩnh, mỉm cười.

“Anh chính là tổng giám đốc mới của Quang Hoa?” Lục Tịch có vẻ không tin nổi, vẻ mặt em có vẻ lưỡng lự.

“Em muốn đứng ở cửa bàn chuyện hợp tác sao?” Kế hoạch gặp mặt đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể để cô ấy đi đơn giản như thế “Vào phòng ngồi đi” Tôi nói rất nhỏ, mong rằng vẻ thành thực này của tôi có thể khiến cô ấy bình tĩnh nghe tôi nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment