Mưa Hoàng Hôn

Chương 69

Khó khăn lên được đến phòng khách sạn, Phương Ninh Trí mở cửa phòng, đỡ Biên Việt, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào. Đến cạnh giường, anh đặt người xuống, vừa định đứng dậy đã bị kéo tay, túm về đằng sau. Anh ngã ngửa thẳng vào lòng Biên Việt.

Hắn ôm lấy anh từ phía sau, giọng khó chịu: “Em định đi đâu.”

“Em đi đun nước.”

Biên Việt hừ một tiếng: “Không cho đi.”

Phương Ninh Trí không kịp làm gì đã bị nắm cằm, xoay sang bên, đôi môi bị Biên Việt ngậm lấy.

Một tay Biên Việt đỡ cằm anh, tay còn lại xoa bụng rồi lần xuống theo làn váy, mò vào trong.

Bên trong váy dài còn có quầ.n lót, khi Biên Việt đụng đến thì cong môi cười khẽ. Phương Ninh Trí tựa vào người hắn, biết là mình bị cười, đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn hỏi: “Anh cười cái gì?”

Biên Việt lắc đầu, dán mặt vào mặt Phương Ninh Trí, vừa cọ vừa hỏi: “Em bôi cái gì mà thơm quá vậy Phương Ninh Trí?”

“Xịt ít nước hoa.” Phương Ninh Trí thấy hắn cứ như con chó lớn. Trên cổ cứ hết bị liếm lại cắn làm anh giật mình, hai chân hơi mở lập tức khép lại. Bàn tay đang sờ so,ạng giữa haim chân vén quần lên, thò một ngón tay vào.

Lỗ nhỏ khô khốc mới bị sờ mấy cái đã bắt đầu chảy nước. Phương Ninh Trí kêu lên, hai chân khép chặt, cũng kẹp luôn bàn tay Biên Việt vào. Biên Việt cọ cọ đùi trong anh, cười đen tối: “Mở chân ra nào Ninh Ninh.”

Phương Ninh Trí nằm bẹp trong lòng hắn, hai chân mở ra, mông đè lên một cục gồ ghề nên anh càng không dám động đậy. Biên Việt đẩy bắp đùi anh, người kề sát cơ thể đằng trước. Khóa quần kéo xuống, một thứ bừng bừng sức sống chờ hoạt động đè trên mông Phương Ninh Trí.

Phương Ninh Trí kêu lên, thấy thứ phía sau mình nóng như lò lửa. Anh không dám ngồi xuống, chỉ đành đẩy người về phía trước, vừa mới tách ra Biên Việt đã tìm đúng vị trí, dễ dàng mà đi vào môi â.m hộ ướt đẫm.

Phương Ninh Trí đờ cả người. Ngay sau đó, Biên Việt lập tức chuyển động, tay trái giữ eo anh, tay phải đỡ đùi anh lên, mỗi lần thúc đều nhắm vào chỗ sâu nhất. Lần này dường như còn sâu hơn, mạnh hơn cả những lần trước. Phương Ninh Trí không chịu nổi. Anh lắc đầu không ngừng, cắn môi, khóc nức nở: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi… Sâu quá… Ư…”

Biên Việt thú.c mạnh, hắn không nghe mà càng lúc càng nhanh. Phương Ninh Trí thấy bụng trướng trướng, cúi đầu nhìn thấy phồng lên ra hình của thứ đó thì sợ hãi, thấy chính mình sắp hỏng luôn rồi, khóc lóc: “Anh say thật ư?”

“Say thật.”

“Say thì làm sao mà cương được?”

Biên Việt phì cười, đẩy hông mạnh, nghiêng đầu nhìn Phương Ninh Trí đang tức giận vành mắt đỏ bừng mà cười đáp: “Có lẽ đây là khả năng thiên bẩm.”

Phương Ninh Trí khóc không được mà cười cũng không xong.

Đột nhiên Biên Việt tăng tốc. Phương Ninh Trí không thể thở nổi, chỉ phát ra được những tiếng rê.n rỉ mong manh. Tiếp theo, anh thấy cơ thể dường như bị rót gì đó vào, đầy tràn, trướng căng. Đúng lúc ấy Biên Việt lại đâm vào trong. Phương Ninh Trí bị kí.ch thích, bắn ti.nh. Vật nho nhỏ đó vừa bắn ra, vừa lúc anh cũng kiệt sức.

Anh nằm lả đi trên người Biên Việt, òa khóc.

Biên Việt thở ra, đỡ eo anh mà rút ra.

Phương Ninh Trí nhũn người. Biên Việt bế anh vào phòng tắm.

Vì bắn vào trong nên Biên Việt để anh dựa vào tường, mình thì ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lấy ti,nh dịch bên trong ra. Phương Ninh Trí vẫn không nhúc nhích mặc cho hắn làm gì thì làm.

Nước chảy từ vòi sen xuống. Phương Ninh Trí cúi đầu. Áo sơ mi của Biên Việt ướt nhẹp, vải dính lên da thịt làm xương bả vai quá sức xinh đẹp hiện ra.

Anh vươn tay đặt lên lưng Biên Việt.

Biên Việt ngừng lại, ngẩng đầu lên bị nước rơi xuống mặt. Hắn nheo mắt lại.

Giọng Phương Ninh Trí bị tiếng nước cuốn đi, anh mới hỏi lại: “Anh uống rượu thật ư?”

Biên Việt từ từ đứng dậy, tắt vòi sen. Tiếng nước dừng lại, hắn ôm lấy Phương Ninh Trí: “Bây giờ tỉnh rồi.”

Phương Ninh Trí cười cười, chôn mặt vào hõm vai Phương Ninh Trí, cười tự giễu.

Tắm xong, ra ngoài, Phương Ninh Trí thay quần áo, lúc quay lại thấy Biên Việt khoác khăn tắm tựa vào ghế sofa cầm khăn mặt xoa tóc mới lại gần hỏi: “Anh làm sao vậy? Đang nghĩ gì à?”

Biên Việt bỏ khăn mặt xuống: “Anh đi vội quá, không mang quần áo thay.”

Phương Ninh Trí nghĩ một chút rồi nói: “Anh có muốn mặc đồ của em không?”

Biên Việt ngạc nhiên, không đáp.

Mười phút sau hắn cau mày kéo qu.ần lót đang mặc ra, thấy mấy quả trứng của mình sắp bị thít xẹp lép mất.

Hắn nói: “Sao gầy quá vậy Phương Ninh Trí? Cái này nhỏ xíu.”

Phương Ninh Trí quỳ bên cạnh ghé sát lại nhìn, buồn cười nói: “Không thì đừng mặc.”

Biên Việt nghiêng đầu nhìn đối phương: “Em cười anh à?”

Phương Ninh Trí vội lắc đầu: “Không, sao em cười anh được.”

Biên Việt “Hừ” một tiếng. Thực sự là khó chịu lắm. Hắn cười chiếc qu.ần lót không vừa người ra, vứt xuống đất rồi vén chăn, nằm thẳng xuống: “Tối nay anh ngủ numde vậy. Em tránh ra một chút, đêm xuống lúc nào anh hóa thú quay sang làm em mất.”

Phương Ninh Trí nín cười, cũng vén chăn, nằm xuống.

“Em ngủ xa thế?” Biên Việt nghiêm mặt, giơ tay kéo anh lại, tay vừa mới chạm vào Phương Ninh Trí thì dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Em cũng cởi hết à?”

Phương Ninh Trí hơi cuộn mình lại, xấu hổ đến đỏ bừng cả gáy nhưng vẫn đáp: “Thế này lúc hóa thú có thể tiện hơn một chút.”
Bình Luận (0)
Comment