Kỳ nghỉ đột nhiên chấm dứt mà theo kế hoạch là hai ngày sau mới hết. Sau khi tỉnh rượu Triệu Huy ảo não không thôi vì chuyện mình làm, nói muốn dẫn Phương Ninh Trí và Biên Việt đi chơi, mấy năm nay thay đổi có nhiều chỗ vui lắm.
Nhưng Biên Việt nghe điện thoại, hình như là về công việc nên về trước.
Hắn muốn Phương Ninh Trí ở lại chơi thêm một hôm nhưng anh không muốn, nói muốn về cùng nhau.
Máy bay hạ cánh, từ thành phố này đến thành phố khác, trước kia chỉ có một người, giờ đã là hai, chữ “nhà” dường như không còn xa xôi, thành phố có nơi để về sẽ không còn cô đơn nữa.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, bên ngoài kính thủy tinh là màn mưa to như trút. Ra khỏi sân bay, gọi xe về. Lúc này mới thấy ở cùng tòa nhà tiện biết mấy. Xe taxi dừng ở dưới, hành lý cả hai mang đều đơn giản. Biên Việt cầm hai cái túi, mở cửa xe, kéo Phương Ninh Trí chạy vào trong.
Quần áo Biên Việt ướt hơn nửa, ấy vậy mà Phương Ninh Trí gần như khô nguyên, ống quần chỉ bị bắn ít nước bùn. Đẩy cửa vào trong, đèn thang máy tối om, Biên Việt quay sang nói với Phương Ninh Trí, giọng khó chịu: “Hình như thang máy lại hỏng hay sao ấy.”
Phương Ninh Trí lấy một cái túi khỏi tay hắn: “Mình đi bộ đi.”
Đẩy cửa cầu thang bộ ra, đèn cảm ứng sáng lên, Biên Việt nắm chặt tay Phương Ninh Trí: “Em nhìn rõ không?”
Phương Ninh Trí gật đầu nói nhìn rõ nhưng vẫn nắm tay Biên Việt.
Tới chỗ Phương Ninh Trí, Biên Việt dừng lại đằng sau anh. Phương Ninh Trí ấn mật khẩu. Lúc cánh cửa mở ra, khóa điện tử kêu: “Chào mừng về nhà.”
Biên Việt cười, nghiêng người về phía trước, hơi cúi đầu, môi kề tai Phương Ninh Trí nói: “Chào mừng về nhà.”
Phương Ninh Trí quay lại đối diện với người kia. Mưa mùa đông ẩm ướt, nụ hôn lại giống như một ngọn lửa, mập mờ nóng bỏng, môi lưỡi quấn quýt, tình yêu mờ mịt bị lý trí đè nặng.
Tựa như bốn chữ “chào mừng về nhà” kia có thể đại diện cho câu “anh yêu em”.
“Em vào thay quần áo xong lên tìm anh được không?” Suy nghĩ cả ngàn, cả vạn câu, Phương Ninh Trí chỉ nói ra được câu này.
Biên Việt xoa đầu Phương Ninh Trí nói được.
Phương Ninh Trí tắm xong lại bôi kem dưỡng ẩm. Anh đứng trước gương nhìn gương mặt mình, giơ tay lên chạm vào gò má ý đồ đè cụm mây đỏ trên đó xuống.
Bây giờ được Biên Việt đối xử tốt quá, khiến Phương Ninh Trí có cảm giác như hai người đang yêu nhau vậy. Hạnh phúc quá đẹp đẽ. Nhưng ông trời lại thích trêu ngươi, khi anh đang được hạnh phúc lại tát anh một cái, đá anh từ trên đỉnh núi xuống.
Nên… Phương Ninh Trí không dám hy vọng xa xôi.
Đi cầu thang một mình hình như thấy tối hơn vừa rồi đi. Anh rảo bước chân, đẩy cửa. Đèn vừa sáng lên thì thấy Biên Việt đang đứng xé cái gì ngoài cửa.
Bước lên vài bước, Phương Ninh Trí dừng lại, nhìn cánh cửa, bên trên dán đầy tờ rơi. Có mảnh nhỏ rơi xuống chân anh. Phương Ninh Trí cúi đầu nhìn nửa tờ giấy dưới đất.
“Đừng đọc.”
Biên Việt nhanh chóng nhặt giấy dưới đất, siết chặt, vò nát.
Phương Ninh Trí mông lung. Anh ngẩng đầu. Biên Việt quay sang nhìn bức tường đối diện với cả hai. Phương Ninh Trí nhìn theo. Bức tường vốn trắng tinh hiện giờ đã biến đổi. Màu sơn đỏ viết hai chữ, tựa như viết bằng máu, nhìn thấy rợn người.
Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm hai chữ kia. Chợt, tầm mắt anh tối sầm. Bị Biên Việt giơ tay che mắt, anh đứng im, khi hoàn toàn không thấy gì nữa, giọng Biên Việt trở nên rõ ràng.
“Đừng nhìn.” Biên Việt nhắc lại, giọng cầu xin.
“Lừa đảo?” Phương Ninh Trí lặp lại hai chữ này, ngỡ ngàng nhìn Biên Việt.
Gió thổi qua hành lang, tờ rơi trên cửa rơi xuống, lắc lư chao đảo. Phương Ninh Trí bắt lấy.
Giấy trắng mực đen bỗng trở nên chói mắt hơn bao giờ hết. Anh cố trợn to mắt nhìn, những chữ cái đứng xếp hàng rồi lại phân ly. Phương Ninh Trí đột nhiên trở thành một kẻ dốt đặc cán mai, đang cố gắng lý giải ý nghĩa của những chữ trên giấy.
Trước Tết, anh và những sếp lớn của các công ty cùng đi ăn. Trên bàn rượu, bọn họ kể gần đây lưu hành một trò lừa đảo. Lúc ấy dù có hơi quá chén nhưng Phương Ninh Trí vẫn nghe cẩn thận nên cũng biết đại ý, sẽ có người giả làm luật sư đi lừa đảo, đến khi hiểu rõ về công ty, nghe ngóng được một ít tin tức bí mật thì biến mất.
Trên tờ giấy đó viết việc mà Biên Việt làm, đại khái cũng như vậy.
Biên Việt hạ tầm mắt nhìn gương mặt sững sờ đến trắng bệch của Phương Ninh Trí, bước lên giật những tờ giấy xuống, vò nát, xé rách, tóm lại là để nó không xuất hiện trong tầm mắt của Phương Ninh Trí nữa.
Phương Ninh Trí dại ra nhìn Biên Việt, há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh gì. Anh không lạnh mà người vẫn run cầm cập vì sợ.
Biên Việt muốn giữ chặt tay anh nhưng lại bị tránh ra. Anh bước về phía sau. Hắn tiến lên, bước từng bước lại gần. Lưng Phương Ninh Trí đè lên tường. Khi không còn đường lui nữa, anh nghe Biên Việt nói: “Anh nói rồi mà Phương Ninh Trí, anh chẳng phải người tốt đâu.”
Cánh cửa sổ ngoài hành lang bị gió mở toang. Gió rét tràn vào, lạnh đến mức khiến lòng người quặn thắt.
Biên Việt nhìn Phương Ninh Trí im lặng, trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng sợ chưa từng có. Tựa hồ như sợ anh trốn, hắn đặt tay lên vai Phương Ninh Trí, hạ giọng: “Người không tốt chia làm rất nhiều loại, mà anh lại thuộc thoại hèn hạ, vô liêm sỉ nhất.”
“Phương Ninh Trí, em nhìn đi… Anh là một kẻ lừa đảo, lừa em, lừa cả bản thân mình.”