Cho đến khi trời gần sáng, bọn nha hoàn đến gõ cửa, Hoắc Ngạn mới phát hiện chính mình ôm Vũ Sinh ngồi suốt đêm.
Hoắc Ngạn cúi đầu nhìn đến thấy bé đem mặt chôn ở trước ngực mình ngủ say sưa, liền nhẹ nhàng đem Vũ Sinh đặt xuống giường. Vũ Sinh tựa như đứa trẻ mới sinh, vừa chạm lưng đến đệm giường liền tỉnh lại.
“Nếu không muốn ngủ, liền đứng lên sớm một chút đi, như thế này sẽ có người đến chúc tết.” Hoắc Ngạn ôn nhu hống Vũ Sinh thoạt nhìn có chút sương mù.
“Lão gia!” Vũ Sinh mơ hồ nhìn Hoắc Ngạn trong chốc lát mới mạnh ngồi dậy kêu.
“Lại đây rửa mặt đi.” Hoắc Ngạn hảo ý định vươn tay kéo lấy Vũ Sinh một phen.
Ai ngờ Vũ Sinh nhìn thấy tay Hoắc Ngạn vươn tới liền theo bản năng lui một chút, do dự trong chốc lát mới đưa tay chính mình phóng tới lòng bàn tay dày to của Hoắc Ngạn.
“Vũ Sinh phụ thân, chúng ta vội tới dập đầu với ngươi đây!” Người chưa tới tiếng đã tới trước, Hoắc Quân Tư ở trên hành lang gấp khúc bắt đầu kêu.
Nghe được thanh âm kia Vũ Sinh nhanh chóng thu hồi tay lại, đi ra ngoài, mở cửa liền nhìn thấy bảy khuôn mặt tươi cười. Được đại ca ôm Quân Kỵ vừa nhìn thấy Vũ Sinh liền vặn vẹo tiểu thân thể, nộn nộn kêu:“Phụ thân, ôm một cái.”
Vũ Sinh cười tiếp nhận Quân Kỵ phì đô đô, sau khi tiếp đón bọn nhỏ vào nhà, quay đầu hỏi Quân Tưởng:“Tối hôm qua tại sao không đến tìm ta cùng nhau đón giao thừa?”
Quân Tưởng chỉ mỉm cười trả lời:“Đệ đệ muội muội tuổi còn nhỏ không thể thức đêm, liền ngủ sớm, không có đón giao thừa.”
“Ai nói…… Ngô……” Tiểu Tư định mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mới nói hai chữ đã bị Tiểu Niệm bên cạnh bưng kín miệng.
“Cha, chúng ta vội tới ngài cùng Vũ Sinh phụ thân dập đầu.” Quân Tưởng thấy Hoắc Ngạn ngồi ở bàn tròn liền thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói.
“Vũ Sinh phụ thân?” Hoắc Ngạn nhíu mày, bộ dáng Vũ Sinh gầy teo nho nhỏ thoạt nhìn cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, lại bị một đứa nhỏ tám tuổi gọi “phụ thân”……. Này cũng không trách khi Hoắc Ngạn nhíu mày, bởi vì thoạt nhìn thật sự là rất quái dị!
“Lão gia không thích?” Vũ Sinh cẩn thận hỏi,“Vậy cho bọn họ bảo ta ca ca đi, thoạt nhìn có vẻ giống……” Hắn thật tình hy vọng bọn nhỏ có thể bảo hắn “ca ca”, kêu vậy, hắn có thể tưởng tượng như đệ đệ còn tại bên cạnh chính mình.
“Hoang đường!” Hoắc Ngạn trực giác phản đối, con cái y kêu Vũ Sinh “ca ca”, vậy thì hai người bọn họ là quan hệ gì chứ? “Cứ kêu ‘phụ thân’ đi!”
Sau khi Quân Tưởng lên tiếng, liền dẫn đệ đệ muội muội cung kính quỳ xuống, ngay cả Quân Kỵ ít tuổi nhất cũng không ngoại lệ.“Chúc cha cùng Vũ Sinh phụ thân Phúc Thọ an khang, sống lâu trăm tuổi!” Bọn nhỏ cùng kêu lên rồi dập đầu ba cái.
“Ân, đứng lên đi, Bích Tình đem tiền mừng tuổi phân cho bọn họ.” Hoắc Ngạn đối những đứa con chính mình cũng khó có vẻ tươi cười, chỉ là thản nhiên phân phó.
“Năm ngọ càng đều qua (
cái nì ta hem hiểu cho lém), tại sao còn phải dập đầu chứ?” Vũ Sinh đỏ mặt. Hắn niên kỷ như vậy sao có thể để người khác dập đầu với hắn chứ? Năm rồi hắn còn dập đầu trước cha cùng Nhị nương, sau đó cha sẽ cho hắn một bao lì xì tiền mừng tuổi, tuy rằng luôn bị Nhị nương lấy lại, nhưng sau dập đầu là cho tiền mừng tuổi hắn vẫn biết đến. Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn căn bản không có bạc a!
“Bích Tình, ngay cả phần của Sinh nhi cũng phân cho bọn họ.” Nhìn ra bé khốn quẫn, Hoắc Ngạn bất động thanh sắc thay hắn giải vây.
Nghe lời Hoắc Ngạn nói mặt Vũ Sinh càng đỏ hơn, xấu hổ gục đầu xuống.
Không nghĩ tới chính mình hảo tâm chẳng những không đổi lấy ánh mắt cảm kích của người này, ngược lại làm cho hắn càng thêm xấu hổ, Hoắc Ngạn cảm thấy thật không còn mặt mũi. Y bao lâu đã làm loại hành động săn sóc này? Dĩ nhiên là tự làm mình mất mặt!
“Ta đi tiếp khách.” Hoắc Ngạn đứng lên tuyên bố, nhìn thấy Vũ Sinh không có ý bồi y cùng đi, oán hận phất tay áo ly khai.
Vũ Sinh mê hoặc nhìn phương hướng Hoắc Ngạn ly khai, giống như đang hỏi: Lão gia tức giận, vì cái gì?
Quân Tưởng thở dài, người này thật “ngu ngốc” a,“Cha muốn ngươi bồi hắn cùng đi!”
“Vì sao? Ta cái gì cũng đều không hiểu!” Vũ Sinh bất khả tư nghị hỏi.
Quân Tưởng trả lời hắn là một tiếng thở dài.
“Còn chưa ra tháng giêng không cần thở dài, nếu không sẽ sầu suốt một năm!” Vũ Sinh đứng đắn cảnh cáo.
May mắn người này luôn có trách nhiệm làm cha, bằng không nó thật sự sẽ sớm sinh tóc bạc thôi! Hoắc Quân Tưởng cảm khái, bất quá nó thông minh không nói ra khỏi miệng, bằng không người này lại truy vấn vì sao.
Nói đến Hoắc Ngạn, sau khi căm giận rời đi liền nghiêm mặt đi vào Vọng Tùng Thính, các khách nhân thấy trên mặt gia chủ lãnh khốc lại thêm một tầng hàn băng liền vội vàng chúc tết vài câu rồi tự tìm lý do mà rời đi.
Chúc tết, đó là các đối tác làm ăn thường lui tới bái phỏng ân cần thăm hỏi lẫn nhau. Bị Vũ Sinh liên tiếp né vài ngày, sắc mặt Hoắc Ngạn không chút gì hoà nhã dành cho khách tới chơi.
Lại một lần nữa tiễn bước các vị khách bị sắc mặt hắc ám của Hoắc Ngạn doạ lui, Trác Anh không phải không có trêu chọc nói:“Ngươi gần đây có bất mãn?” Khi chỉ còn lại hai người bọn họ chính là quan hệ anh em bà con cho nên không hề dùng kính ngữ.
Bị nói trúng tâm sự sắc mặt Hoắc Ngạn càng tối.
Sẽ không là thật đi?“Ngươi gần đây không phải đều ở Trúc Hiên qua đêm sao?” Trác Anh hỏi thăm.
“Hừ, hắn vì trốn ta có thể ở nhà vệ sinh nghỉ ngơi đến nửa đêm!” Hoắc Ngạn tức giận rốt cuộc tìm được nơi phát tiết, oán hận nói.
“Phốc –” Trác Anh không chút hình tượng phun ra nước trà trong miệng,“Khụ, khụ khụ, ngươi là nói Vũ Sinh?” Trác Anh sau khi thuận khí liền truy vấn.
Hoắc Ngạn tức giận liếc mắt trừng Trác Anh một cái,“Ngoại trừ hắn ra còn có thể là ai?”
Nguyên lai là từ đêm trừ tịch Hoắc Ngạn về lại Trúc Hiên. Mới đầu, Vũ Sinh nghĩ đây chỉ là ngẫu nhiên, dù sao Trúc Hiên là phòng ngủ gia chủ, Hoắc Ngạn cũng sẽ ngẫu nhiên trở về, vì thế tìm mọi biện pháp kéo dài thời gian trở về phòng, có một đêm liền lấy cớ ăn không tiêu ở nhà vệ sinh đợi nửa canh giờ. Nếu không phải Hoắc Ngạn đã nói trước, không cho phép hắn qua đêm bên ngoài, chỉ sợ Vũ Sinh sẽ ở bên ngoài suốt một đêm. Sau lại, Vũ Sinh phát hiện Hoắc Ngạn còn không có ý rời đi, hai người cũng chỉ có thể ngồi ở trước bàn nhìn nhau.
“Không thể nào? Vũ Sinh dịu ngoan giống như con thỏ nhỏ, sao có thể nghĩ ra cái cách quỷ quái đó chứ?” Trác Anh bỏ qua không tin.
“Ngươi là nói có người giúp hắn?” Hoắc Ngạn cúi đầu suy tư, này cũng không phải không có khả năng, nhưng mà sẽ là ai chứ?
“Nghĩ ra được cái cớ buồn cười như vậy nếu không phải người ngu ngốc thì chính là đứa bé ba tuổi!” Trác Anh chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới lại nhắc nhở Hoắc Ngạn: Gần đây Vũ Sinh thường cùng bọn nhỏ một chỗ mỗi ngày!
“Ta nên đem hắn cùng bọn nhỏ cách ly!” Hoắc Ngạn cực đứng đắn nói, cũng suy nghĩ làm như vậy có thể dễ tính hơn.
“Này không phải là tối trọng yếu, quan trọng là Vũ Sinh vì cái gì lại muốn trốn ngươi!” Trác Anh lựa chọn xem nhẹ lời nói của Hoắc Ngạn, y căn bản không có khả năng làm như vậy. Nếu Hoắc Ngạn để ý Vũ Sinh sẽ biết hắn cỡ nào thích mấy đứa nhỏ kia, nếu không thèm để ý……, vậy thì y sẽ không sắc mặt hắc ám, doạ chạy vô số kể khách nhân như vậy.
Vũ Sinh vì sao phải trốn y? Ngoại trừ sợ hãi giường sự ra còn có nguyên nhân gì khác sao?